Chạng vạng ngày hôm sau bọn họ đến gần thành Bất Dạ Thiên.
Nhiếp Minh Quyết giơ tay ra hiệu, cả đội hình trông như con rồng này liền lặng lẽ không một tiếng động dừng lại, mở ra những chiếc vảy rồng kiêu ngạo.
Mọi người hạ trại chỉnh đốn, nhóm trinh sát nhanh tay lẹ chân đã đi trước mọi người một bước để thám thính, chuẩn bị cho trận chiến ngày mai.
Thời gian như dòng sông, bọn họ đi qua lâu như vậy, đường xa như vậy, đúng sai thắng thua chỉ ở hành động lần này, thắng làm vua thua làm giặc, sai một ly đi một dặm.
Nếu dòng sông này nhuốm máu tươi, vậy thì ngày mai dòng sông này sẽ không ngừng nghỉ đổ ra biển khơi, hướng về cội nguồn, đến nơi đã rời đi.
Nếu trái tim Nguỵ Vô Tiện vẫn rộng rãi như trước đây, thì thật ra hắn có thể vô cùng thoải mái phụ hoạ một câu, trời đất bao la, khắp nơi là nhà.
Xe ngựa dừng lại.
Nguỵ Vô Tiện bước tới vén rèm lên, liếc mắt nhìn về xa xa.
Lam Vong Cơ theo sau hắn ra khỏi thùng xe, trầm mặc không nói.
Không chỉ có bọn hắn trầm mặc không nói, mà tất cả mọi người đều không nói một lời.
Nhiếp Minh Quyết dẫn tất cả bọn hắn đến lều chỉ huy, bàn bạc lần cuối cùng về kế hoạch tấn công đã thảo luận trước đó không dưới một trăm lần.
8000 tu sĩ của bọn họ chiến đấu với hơn một vạn binh lực Ôn gia.
Cô Tô Lam thị chuyên tu về nhạc, trước khi trận chiến bắt đầu sẽ đi tiên phong, tấu một khúc phá trận. Kim gia và Nhiếp gia binh lực đầy đủ nhất, chỉ đợi người Ôn gia kết trận xuất hiện sơ hở, Kim gia và Nhiếp gia sẽ hiệp lực đồng loạt tiến công Viêm Dương điện. Vân Mộng Giang thị và những người còn lại của Cô Tô Lam thị bảo vệ giữ vững trận địa, đợi binh lực Ôn gia bị rút ra bớt, nghiền nát tuyến phòng thủ, tiêu diệt quy mô nhỏ. Nếu đội ngũ tiên phong rơi vào tình thế bị bao vây, thì bọn họ lại từ Tây Nam và Đông Nam lần lượt dẫn binh công phá, tiếp sức cho hai nhà Kim Nhiếp.
Mọi người không có ý kiến gì khác đối với kế hoạch này, muốn sửa cũng không biết sửa cái gì. Bọn họ bị bất lợi về số lượng, đánh giặc phải có sách lược, không phải chỉ dựa vào bầu nhiệt huyết lấy cứng đối cứng mà được. Cho dù là người không thích làm theo khuôn phép như Nguỵ Vô Tiện, cũng đồng ý đây là bố trí chiến lược sáng suốt nhất, ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng bất giác thấy nặng nề.
Hắn và Lam Vong Cơ đứng cách nhau xa xa, ở giữa là người của hai nhà Kim Nhiếp, một người đi tiên phong, một người trấn giữ phía sau.
Nói năng hùng hồn, kết thúc với đủ thứ phức tạp rắc rối từ gốc rễ, bốn lạng chống lại ngàn cân, đơn giản vô cùng. Không khí trong lều chỉ huy trầm xuống, ngón tay Nhiếp Minh Quyết lần cuối cùng lướt qua tấm bản đồ bày trận của Ôn thị mà Lam Hi Thần đưa cho hắn, nhẹ nhàng chạm vào, cuộn giấy liền dễ dàng cuộn lại, giống như không biết rằng bản thân nó đang gánh trên người mấy ngàn mấy vạn sinh mạng.
Nhiếp Minh Quyết ngước mắt lên lướt qua những người ngồi bên dưới, nặng nề nói, "Chư vị ngủ ngon"
Ngủ ngon, nói nghe dễ quá.
Cả tảng đè đè nặng trong lòng Nguỵ Vô Tiện, đầu óc mơ hồ bước vào bên trong căn lều của mình.
Trong lều còn chưa đốt đèn, chỉ có chút ánh trăng thanh nhã chảy vào, hắn vừa mới xốc tấm mành lên, cổ tay đã bị ai đó chụp lấy, dùng sức kéo một cái, Nguỵ Vô Tiện liền chìm vào trong lòng ngực của người nọ, hơi thở tràn ngập mùi đàn hương thanh lãnh.
Hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc, ngược lại đôi môi chủ động từ lồng ngực của người nọ trượt dần lên trên, tỉ mỉ hôn lên những đường mạch máu màu xanh đang nảy lên ở vùng cổ đó, giống như thành kính cúng bái vị thần của hắn, cho đến khi tìm thấy được hai cánh môi mềm mại quen thuộc kia.
Đèn cũng không cần đốt lên nữa, bàn tay Nguỵ Vô Tiện chẳng kiêng dè gì chui vào cổ áo của đối phương, mặc cho Lam Vong Cơ nâng hai chân hắn lên vòng quanh eo y, giẫm lên những mảnh quần áo màu đen, màu trắng, màu đỏ rơi rụng dần dần đầy đất, mang hắn đi về phía giường.
Đầu lưỡi hắn cảm nhận được hơi thở hổn hển ngọt ngào mà nóng bỏng, vội vàng đến mức có chút điên cuồng.
Hắn vốn còn muốn trêu đùa Lam Vong Cơ, muốn nói, không thể tưởng tượng được Hàm Quang Quân bình thường cự người từ xa ngàn dặm thế mà lúc cởi quần áo lại cuồng dã như thế, nhưng lúc này không còn rảnh để lo nữa.
Đầy đầu Nguỵ Vô Tiện chỉ còn lại củi khô lửa bốc, muốn đem thân mình trao cho đối phương, cũng muốn lưu lại dấu vết của mình trên người đối phương, hoàn hoàn chỉnh chỉnh báo đáp người ấy. Cứ như thế, thì cho dù ngày mai phải chết, cũng coi như không uổng phí một kiếp nhân sinh.
Lam Vong Cơ đè lên hắn, đôi tay kia vô cùng có kỹ thuật, cũng giống như đôi môi xinh đẹp tìm kiếm đòi hỏi từ trên xuống dưới người hắn, giống như chiếm lấy thành trì, thậm chí lúc y cố gắng giành quyền chủ động còn phát ra vài âm thanh nghe có chút nguy hiểm.
Nguỵ Vô Tiện phản kháng mấy lần liền từ bỏ, dứt khoát buông xuôi, thầm nghĩ chuyện gì tới thì sẽ tới, cứ bình tĩnh đón nhận, lão tử chấp hết.
Hai người bọn hắn giờ phút này đều bị Nguỵ Vô Tiện lột trần trụi, nóng bỏng mà cọ xát lẫn nhau, hắn dứt khoát đảo khách thành chủ, cam tâm tình nguyện vì Lam Vong Cơ mà tách hai chân của mình ra.
Lam Vong Cơ gần như là phát ra tiếng gầm nhẹ, hung hăng hôn hắn, đôi tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng kia bắt đầu đi vào trong cơ thể hắn, trong tâm trí hắn, đi sâu vào trong tim hắn.
Nguỵ Vô Tiện nghẹn ngào hít thở từng hơi thở ngắn, có chút đau, nhưng hắn không muốn kêu Lam Vong Cơ dừng lại.
Hắn cũng vô cùng nồng nhiệt mà hôn đáp trả Lam Vong Cơ, vui vẻ chịu đựng nuốt lấy cơn thở dốc của đối phương, tay bám lấy tấm lưng săn chắc tuyệt đẹp của Lam Vong Cơ mà quơ quào lung tung, kéo lỏng băng quấn trước ngực Lam Vong Cơ, luồn tay vào, vuốt ve tới lui vết thương nhợt nhạt ở trên lưng Lam Vong Cơ.
Hạ thân Nguỵ Vô Tiện trượt trên cơ bụng của y, phía trước không ngừng chảy ra chất dịch trong suốt làm ướt đôi tay đẹp đẽ của Lam Vong Cơ.
Hô hấp của hai người bọn hắn ngày càng nặng nề, ngày càng đứt quãng hỗn loạn, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được dùng bắp đùi của mình cọ xát vào Lam Vong Cơ, cọ xát đến mức khoé mắt Lam Vong Cơ ửng đỏ, hơi thở đình trệ, nặng nề hừ một tiếng, một tay đem cả người hắn lật lại, đè xuống giường.
Nguỵ Vô Tiện nín thở, ngửa đầu rên lên một tiếng khi vật nóng bỏng kia không kềm chế nổi xé đôi thân thể hắn ra.
Toàn bộ người trong doanh trại đều trắng đêm không ngủ, âm thanh lăn lộn của bọn hắn không quá lớn, hơn nữa, Lam Vong Cơ cũng không thích giọng của hắn bị người khác nghe thấy.
Hơi thở nóng rực xen lẫn với những nụ hôn nồng nhiệt của Lam Vong Cơ không ngừng rơi xuống lưng Nguỵ Vô Tiện, ngón trỏ và ngón giữa trượt vào đôi môi hé mở của Nguỵ Vô Tiện, chạm vào đầu lưỡi trơn mềm của hắn. Nguỵ Vô Tiện nếm thấy thứ thuộc về chính mình, có chút vị đắng chát. Cơ bắp toàn thân vốn săn chắc của hắn bị Lam Vong Cơ xoa đến mềm nhũn ra, thành mấy cục bông gòn, hắn không kềm nén được tiếng rên rỉ và tiếng thì thầm đong đầy yêu thương trong vô thức, dù sao cũng không thể so với tiếng đàn lạnh giá và cao quý dưới ngón tay của Lam Vong Cơ.
Khiến người ta nghe thấy thì sao, đúng lúc để họ biết cả người hắn đều là của Lam Vong Cơ, mà cả người Lam Vong Cơ cũng là của hắn.
Về sau ai dám đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ nhiều hơn hai lần, hắn đều dám dùng dao móc mắt người đó cho cá ăn, hắn nghĩ ngợi lung tung.
Nguỵ Vô Tiện nắm chặt tấm nệm dưới thân, Lam Vong Cơ lại lần nữa đâm sâu vào trong cơ thể hắn.
Trong lần va chạm không thể nào tránh khỏi này, Nguỵ Vô Tiện cố gắng ngoái đầu nhìn ra phía sau, Lam Vong Cơ chân dài, lúc này những mũi chân trắng nõn bấu chặt, ghim hắn xuống bên dưới, từ góc độ này của Nguỵ Vô Tiện, nhìn qua càng không thể nào nhìn thấy hết.
Lam Vong Cơ ấm áp ôm hắn vào lòng, vòng eo thon chắc mạnh mẽ, từng chút từng chút đâm sâu vào cơ thể hắn, càng lúc càng dữ dội hơn, càng lúc càng hung hăng hơn.
Nguỵ Vô Tiện khẽ hé môi, không thể kềm chế phát ra tiếng rên rỉ giống như khóc nức nở, đều bị những động tác va chạm gần như cuồng bạo của Lam Vong Cơ làm thành những âm tiết không hoàn chỉnh.
Hai người bọn hắn mồ hôi đầm đìa, trái tim đập loạn như muốn nổ tung, vẫn không ngừng đòi hỏi ở đối phương. Bầu không khí trong lều trở nên nóng bức và ướt át, làm dịu đi khí tức thanh lãnh trên người Lam Vong Cơ, hoá thành vài tia dịu dàng quấn quanh những ngón tay của Nguỵ Vô Tiện.
Đầu óc Nguỵ Vô Tiện bị đâm thành một đống hồ nhão, trong lúc tâm trí mơ hồ, hắn thậm chí cảm thấy trận tình sự nóng bỏng lâu dài này dường như không có hồi kết, Lam Vong Cơ khăng khăng phải đâm cho hắn hỏng luôn rồi, đâm cho nát, đâm khiến cho vài sợi hồn phách cam tâm tình nguyện khờ dại quấn lên thân thể y, đâm đến núi cũng mòn, trời đất hợp lại.
Trong miệng hắn đứt quãng thì thầm tên Lam Vong Cơ, như thể người yêu của hắn đang yểm bùa hắn.
Bỗng nhiên trong khoảnh khắc như vậy, hắn thấy sợ, Nguỵ Vô Tiện xưa nay không sợ trời không sợ đất lại phá lệ sợ hãi.
Cứ tiếp tục thế này, hắn tham lam hy vọng ngày mai Lam Vong Cơ có thể không cần là người đầu tiên xông pha ra chiến trường, hắn hy vọng Lam Vong Cơ có thể cứ thế ở bên cạnh hắn, vẫn luôn vững vàng bao quanh hắn. Hoặc là hắn có thể ích kỷ mang Lam Vong Cơ đi, khoá chặt ở một nơi an toàn, chỉ có hắn biết, chờ khi chiến tranh kết thúc, hắn sẽ thả y ra.
Nhưng mà hắn không thể.
Giống như một canh bạc không có sự lựa chọn, hắn không thể không đánh cược tính mạng của hắn, toàn bộ vốn liếng của hắn.
Nỗi đau đớn từ trong tim hắn lan ra khắp toàn thân, rượt đuổi quấn quýt với khoái cảm mà Lam Vong Cơ đưa vào cơ thể hắn, trong cơn thống khổ và khoái cảm không thể vãn hồi này, máu dồn hết xuống hạ thân của Nguỵ Vô Tiện.
Trước mắt Nguỵ Vô Tiện hiện lên một mảng trắng xoá, hắn cắn vào cánh tay Lam Vong Cơ, để lại một dấu răng màu đỏ nhạt trên đó.
Lam Vong Cơ gần như không hẹn mà cũng cắn vào bờ vai của hắn, đem tất cả tình yêu trút vào trong thân thể Nguỵ Vô Tiện.
Bọn hắn cùng thở hổn hển một cách vụn vỡ, vai kề vai dưới ánh trăng nhàn nhạt nhìn lên đỉnh màn.
Cực kỳ giống với buổi tối hôm đó, khi Nguỵ Vô Tiện lần đầu tiên hôn Lam Vong Cơ.
Ngực bọn hắn phập phồng lên xuống, Nguỵ Vô Tiện nhìn thoáng qua ánh trăng chiếu vào, đã mờ dần so với lúc hắn đi vào lều.
Bên tai hắn cũng không còn tiếng chim hoạ mi hót véo von, thay vào đó là vài tiếng hót văng vẳng của chú chim sơn ca dậy sớm ở phương xa, lát sau lại yên tĩnh trở lại.
Nguỵ Vô Tiện nghiêng người, đưa tay lên, nhìn bàn tay hắn và bàn tay Lam Vong Cơ giữa không trung, lòng bàn tay chạm vào nhau.
Trong lều im ắng không một tiếng động, chỉ có tiếng thở dốc khe khẽ của hai bọn hắn, như là cá nhỏ phun bong bóng.
Bên ngoài doanh trại đột nhiên vang lên một giọng ca bay bổng.
Là giọng của một nam tu sĩ, chất giọng mềm nhẹ trầm ấm, như dòng nước chảy chậm rãi, đi sâu vào lòng mỗi người.
Đang hát một tiểu khúc vùng Giang Hoài.
"Mưa bụi mịt mờ này, hoa lại nở..."
"Giấc mộng trở về đến căn lầu nhỏ..."
"Nhà của ta, ở bên ngoài những đám mây..."
"Mỗi khi trăng sáng lên cao, đều là phong vị quê hương..."
Giọng hát dịu dàng này khơi gợi sự đồng cảm của vài người, nhất thời hoà giọng hát chung, bay đi khắp bốn bể, theo làn gió nhẹ tới nơi xa xôi, khom người hôn lên những bông hoa ngọn cỏ trước mỗi căn lều.
"Cuồng phong thúc giục ta rời nhà đi xa ngàn dặm..."
"Năm tháng thay đổi vẻ ngoài của ta..."
"Ký ức quê hương vĩnh viễn giữ trong lòng..."
"Giống như mưa bụi không hoà tan...
Trong tiếng ca đã gửi hết nỗi nhớ, mọi người mang theo nỗi nhớ này, tình yêu này, cùng với từng thân phận lưu lạc nơi đây giống nhau, chuẩn bị đứng dậy lao vào chiến trường, chạy về phía mặt trời chói chang kia.
Nguỵ Vô Tiện hơi hạ tay xuống, cùng Lam Vong Cơ mười ngón đan xen.
Lam Vong Cơ nắm chặt tay hắn, Nguỵ Vô Tiện cúi đầu, niệm vài câu chú ngữ.
Một sợi tơ hồng quấn lên ngón út của hắn, vòng một vòng, rồi bò sang ngón tay Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nhìn sợi tơ hồng đó quấn lên ngón út của hai người bọn hắn, ánh sáng màu đỏ chợt loé lên, biến mất, y hơi nghiêng đầu nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện mở mắt, hướng về Lam Vong Cơ mỉm cười, ghé đầu vào cổ Lam Vong Cơ, ngửi mùi hương ở cổ Lam Vong Cơ và nói với y, "Lam Trạm, hiện giờ chúng ta là đạo lữ".
"Ừm" Lam Vong Cơ đồng ý, càng siết chặt tay hắn hơn.
Nguỵ Vô Tiện hơi nâng người lên, chống đầu lên một cánh tay của mình, nhìn về phía Lam Vong Cơ.
Gương mặt tuấn mỹ của Lam Vong Cơ bị bao quanh bởi ánh trăng thanh lãnh, vẻ mặt nhu hoà, điềm đạm, như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhạt, đôi mắt nhạt màu giống như cánh hoa đào nhẹ rơi trên mặt nước.
Nguỵ Vô Tiện cúi đầu, trước tiên là hôn lên ấn đường (chỗ giữa hai đầu chân mày) của Lam Vong Cơ, sau đó vô cùng trịnh trọng hôn lên môi Lam Vong Cơ.
"Nếu ngày mai chúng ta chết, thì chúng ta cũng là chết cùng nhau với thân phận đạo lữ này".
Hắn nói.
Trước khi rời nhau bọn hắn trao nhau một nụ hôn sâu cuối cùng dây dưa một hồi, Lam Vong Cơ dừng nụ hôn đó trước, rồi lại hôn nhẹ lên trán Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện cảm nhận được nụ hôn có hơi dùng sức kia ở trên trán hắn, bất giác nhắm mắt lại, tiếp sau đó khi hắn mở mắt ra, hoa cỏ bên cạnh hắn bị làn gió lay động vẫn còn chưa hết lắc lư, Lam Vong Cơ đã đi ra chiến trường.
Nguỵ Vô Tiện hít sâu một chút, đi đến bên cạnh Giang Trừng, gật đầu với hắn.
Mặt trời đã nhô lên khỏi mặt đất.
Mọi người đã kéo dây cung trên tay.