"A Tiện?"
"A Tiện?"
Trước mắt Nguỵ Vô Tiện là một màu tối đen, lúc này làm như hắn đang đứng trong một sơn động dài và hẹp, bên tai truyền đến vài tiếng gọi dịu dàng ở cuối đường hầm.
"Sư... tỷ...?" hắn lẩm bẩm lên tiếng.
"A Tiện!" giọng nói quen thuộc đó thêm một tia mừng rỡ, cách hắn rất gần.
Một tia sáng chậm rãi tràn vào trước mắt hắn, hơi chói mắt, Nguỵ Vô Tiện theo bản năng đưa tay lên che, nhưng tay lại bị ai đó nhẹ nhàng cầm lấy.
Nguỵ Vô Tiện cố gắng nhúc nhích cảm thấy thân thể đều bị nghiền nát, sức lực từng chút từng chút lan đến xương cốt hắn, mang tới một trận đau nhức, hắn rên lên một tiếng, cử động cơ bắp hơi bị cứng nhắc, từ từ mở mắt ra.
Điều đầu tiên hắn nhìn thấy là khuôn mặt của Giang Yếm Ly, Giang Yếm Ly thấy hắn tỉnh lại, lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, vui mừng tươi cười.
"A Tiện!"
Giang Yếm Ly đỡ Nguỵ Vô Tiện ngồi dậy, Nguỵ Vô Tiện đưa tay lên xoa xoa trán, cánh tay bị thương truyền đến một cơn đau đớn, khiến hắn không tự chủ được phải kêu lên vì đau.
"Có thể để ý một chút được không, lại gãy nữa thì không ai nối xương cho ngươi lần thứ ba đâu..."
Nguỵ Vô Tiện nghe thấy Giang Trừng làu bàu, cười khẽ một tiếng, ngước mắt lên quả nhiên thấy Giang Trừng đang đứng phía bên kia chỗ hắn nằm, ôm kiếm, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Giang Trừng thiếu điều đem ba chữ "Không thể nói" viết thật to trên mặt.
Ba người bọn hắn hiện giờ giống như đang trong một không gian di động, âm thanh va đập không ngừng vang lên bên tai, thân thể hắn lắc qua lắc lại, Nguỵ Vô Tiện lại dụi dụi mắt, thích ứng một chút với ánh sáng, mở miệng hỏi, "Chúng ta là đang ở trên xe ngựa?"
"Đúng vậy... A Tiện," Giang Yếm Ly dịu dàng nói, mang đến cho hắn một chén thuốc đắng, Nguỵ Vô Tiện nhìn chén thuốc đó nhíu nhíu mày, chỉ nghe Giang Yếm Ly lại nói, "Ngươi đã hôn mê ba ngày rồi".
Ba ngày.
Nguỵ Vô Tiện sửng sốt trong chớp mắt, ngay sau đó xốc chăn trên người lên định nhảy xuống giường.
"Nè nè nè," Giang Trừng hoảng sợ, vội vàng giơ tay lên cản hắn lại, "Vừa mới tỉnh lại mà quậy cái gì!"
Nguỵ Vô Tiện tự mình mang giày vào, "Lam Trạm đâu?"
Vẻ mặt Giang Trừng lập tức trở nên cổ quái, Giang Yếm Ly không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Đầu Nguỵ Vô Tiện có chút đau, phản ứng đầu tiên khi hắn nhớ ra là muốn biết Lam Vong Cơ ở chỗ nào, có an toàn không, ngay sau đó ký ức dần dần trở lại, mới nhớ trên cơ bản mình đã ở trước mặt mấy ngàn tu sĩ --- trong đó thậm chí bao gồm một ít người Ôn gia --- biểu lộ tình ý nồng nhiệt của mình đối với Lam Vong Cơ.
"A Tiện nè," Giang Yếm Ly kéo hắn ngồi xuống, nhét chén thuốc vào trong tay hắn, nói, "Lam nhị công tử không sao, uống thuốc trước đã..."
Nguỵ Vô Tiện ngửa cổ uống hết chén thuốc đó, vẻ mặt mong chờ nhìn Giang Yếm Ly.
Giang Trừng thật sự chịu không nổi tình cảnh này, ngón tay chỉ trỏ một chút rồi quay đầu đi ra ngoài, ý là, người ở xe ngựa phía sau đó.
Nguỵ Vô Tiện xốc màn xe lên, đập vào mắt chính là cảnh núi non trùng điệp thê lương, gió cát thô ráp, làm đau lông mi hắn.
Hắn lại nhìn về phía trước, thấy Nhiếp Minh Quyết ngồi trên một con ngựa to lớn ở xa xa, thanh trường đao của y giắt bên cạnh yên ngựa, đội ngũ tu sĩ Nhiếp gia uy nghiêm dàn hàng đi tới, phía sau là Vân Mộng Giang thị, Cô Tô Lam thị, cuối cùng là Lan Lăng Kim thị cùng một số ít đội quân của các gia tộc huyền môn khác. Chỉ đội ngũ Xạ Nhật Chi Chinh này mặc áo giáp màu tối, giống như một mũi tên lông vũ đã sẵn sàng được bắn đi, lại giống như con rồng lang thang lẻn vào dãy núi này.
Lúc doanh trại bị tập kích, Kim Quang Thiện không ở trong doanh trại.
Gã ẩn náu ở tiền tuyến, đợi Nhiếp Minh Quyết và Lam Hi Thần tới hợp lại, trong lúc người Ôn gia cho rằng bọn họ còn đang chỉnh đốn binh lực thì phát động cuộc tấn công bất ngờ đồng loạt đánh hạ Lang Gia.
Nói tóm lại, những người Kim gia không được mang đi, người Giang gia, còn có người Lam gia ở lại doanh trại, đều trở thành một lớp vỏ bọc nguỵ trang.
Người Ôn gia canh giữ ở Lang Gia không có chỗ rút lui, quyết định cá chết lưới rách tấn công vòng vây phòng thủ của doanh trại Kim gia, cũng may phút cuối cùng Nhiếp Minh Quyết và Lam Hi Thần mang theo quân truy đuổi đến doanh trại, nếu không chẳng ai biết được những người này bây giờ còn mạng để sống không.
Giang Trừng hận đến ngứa răng, sắc mặt Lam Hi Thần cũng khó coi, thế nhưng Kim Quang Thiện lại cảm thấy đây tựa như là diệu kế gì đó của gã vậy, vô cùng đắc ý, không nghĩ tới tình hình lúc đó nguy hiểm như thế nào.
Khinh địch là điều tối kỵ
Ngay từ đầu Kim Tử Hiên đã không tán thành chủ ý này, nhưng Kim Quang Thiện quá mức tự tin, cảm thấy người Ôn gia bị giết chết bớt ở tiền tuyến, cho dù chạy tới doanh trại cũng chẳng gây nên được sóng gió gì, còn trông chờ Kim Tử Hiên mang binh lực hợp lại với bọn họ để bắt hết một lần nữa chứ.
Bọn họ hiện giờ đang hành binh đi Kỳ Sơn.
Lang Gia bị hạ, các nơi Ôn gia xâm chiếm lúc ban đầu đều đã bị chiếm lại, để phòng ngừa Ôn Nhược Hàn có thêm thời gian triệu tập chi viện, bọn họ cần phải giữ nguyên kế hoạch sau khi chiếm lại Lang gia đồng loạt tấn công thành Bất Dạ Thiên. Nhưng sau trận lăn lộn này, người Kim gia, người Giang gia và người Lam gia bị thương vong một mớ, tất nhiên binh lực suy yếu.
Nhiếp Minh Quyết đương nhiên cảm thấy đây là một chủ ý ngu xuẩn, cho nên đội quân Kim gia bị các nhà khác ném lại sau cùng, cũng chỉ có Lam Hi Thần tính tình ôn hoà như thế mới còn bằng lòng ở cạnh bọn họ.
Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng cử động cánh tay, sau khi xác định hẳn là không có vấn đề gì lớn, triệu Tuỳ Tiện ra, ngự kiếm ra phía sau đội hình, khẽ dừng trước cỗ xe ngựa đang buông rèm màu trắng.
Cỗ xe vẫn lắc lư nhẹ nhàng dưới chân hắn, Nguỵ Vô Tiện cắn môi dưới, cũng không biết mạo muội xốc màn lên như vậy thì có ổn hay không, đang do dự không biết nên nói cái gì, thì người trong thùng xe đã lên tiếng trước.
"Nguỵ Anh?"
Nguỵ Vô Tiện khẽ mỉm cười, nói, "Lam Trạm... là ta, ta có thể vào không?"
Bên trong thùng xe truyền đến một tiếng cười khẽ, nói, "Nguỵ công tử à, vào đi".
Nguỵ Vô Tiện không tự chủ được hơi đỏ mặt, suýt chút nữa muốn quay đầu đi luôn rồi, nhưng vẫn là nhịn không được giơ tay vén tấm rèm lên, thấy Lam Vong Cơ ngồi trên một chiếc giường nhỏ, quấn băng gạc trắng vòng từ trước ngực ra sau lưng, bên trong thùng xe còn có Lam Hi Thần ngồi bên kia, hai huynh đệ trước đó hẳn là đang nói chuyện.
"Trạch Vu Quân ha..." Nguỵ Vô Tiện có chút xấu hổ cười cười, nói, "Ta không biết ngươi ở đây, ta chỉ tới một chút rồi..."
Lam Hi Thần liếc nhìn Lam Vong Cơ một cái, Lam Vong Cơ rũ mắt không nói gì, Lam Hi Thần bỗng nhiên giống như bừng tỉnh đại ngộ nói, "À! Ta nhớ ra rồi... ta còn có chút chuyện gì đó với người nào đó ở bên kia..."
Nguỵ Vô Tiện không dám nói lời nào.
Lam Hi Thần cầm Liệt Băng đứng dậy, quay sang Nguỵ Vô Tiện mỉm cười nói, "Nguỵ công tử, Hi Thần đi trước, phiền ngươi ở đây nói chuyện với Vong Cơ".
Nguỵ Vô Tiện không dám nhìn thẳng vào mắt Lam Hi Thần, gật đầu như gà con mổ thóc.
Đợi Lam Hi Thần ra ngoài rồi, Nguỵ Vô Tiện buông tấm rèm xuống, ngồi xuống cạnh Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ ngước mắt lên nhìn hắn.
Nguỵ Vô Tiện bị ánh mắt trong suốt đó nhìn đến mức trái tim rung động, mặt nóng bừng lên. Từ trước đến nay hắn không biết hai chữ thẹn thùng viết thế nào, lúc đó hắn tỏ tình với người ta dưới lửa đạn ngất trời mà không hề do dự chút nào, nhưng đó coi như là tình huống bộc phát, hiện giờ sự ngại ngùng muộn màng mới quay trở về.
Đặc biệt là Lam Vong Cơ ngồi trước mặt hắn, ánh nắng rọi qua kẽ hở của tấm rèm chiếu lên khuôn ngực trắng nõn của Lam Vong Cơ, cơ ngực và cơ bụng săn chắc thấp thoáng dưới lớp băng gạc, tăng thêm một chút vẻ đẹp tuyệt vời chỉ có thể nghĩ chứ không thể nói.
Nguỵ Vô Tiện thầm đạp cho mình một cước, vội vàng kéo lại suy nghĩ đang bay loạn của hắn, nói, "Lam Trạm... thương thế trước đó của ngươi sao rồi?"
Lam Vong Cơ thế mà cùng với người Lam gia trúng độc ở Cánh Lăng, không nói cho Lam Hi Thần, chỉ có những vết thương trên người mới cho Lam Hi Thần biết, bởi vì không cách nào giấu được.
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, nói, "Không sao".
Dừng một chút, Lam Vong Cơ không hiểu sao lại nói thêm, "Đã khoẻ".
Nguỵ Vô Tiện nhìn lớp băng gạc quấn từ trước ra tới sau lưng của Lam Vong Cơ, nghĩ vết thương chắc ở phần lưng, lại nghĩ lúc trước hắn và Giang Trừng ở trấn Sa Dương nhìn thấy cảnh tượng khốn khổ của những người bị trúng độc, trong lòng lập tức thấy khó chịu, lại nói, "Vậy cổ họng thì sao... còn đau không?"
Lam Vong Cơ lại lắc lắc đầu phủ nhận, có một lúc như thế, giống như cố gắng, như là muốn an ủi Nguỵ Vô Tiện, hơi cong khoé miệng nhưng khiến người ta khó lòng nhận ra, đôi mắt thâm tình cũng chỉ điềm nhiên nhìn Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện nuốt xuống một chút, ánh mắt lại bất giác lướt qua đôi môi Lam Vong Cơ, giống như là trúng độc vậy, hắn nghĩ, môi Lam Trạm trông thật là mềm nha.
Như là cánh hoa thu hút ong bướm, Nguỵ Vô Tiện rướn người về phía trước, ánh nắng ấm áp chiếu lên hàng lông mi của hắn, Nguỵ Vô Tiện nheo mắt lại, nhận thấy hơi thở của hai bọn hắn đều bắt đầu run rẩy, hoà vào nhau, sau đó đôi môi hắn chạm được vào sự mềm mại kia.
Đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng liếm qua cánh môi Lam Vong Cơ, xúc cảm ấm áp và ướt át cào lên trái tim hắn, đầu lưỡi chạm vào đầu lưỡi Lam Vong Cơ, nếm được vị thuốc đắng thoang thoảng.
Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên mặt hai người bọn hắn, nụ hôn này không bức thiết, không sâu sắc như những lần hôn trước đây của bọn hắn, nhẹ nhàng lướt qua, triền miên khó dứt.
Nụ hôn này vừa ấm áp vừa ngọt ngào, làm tan chảy tâm trí hắn, Nguỵ Vô Tiện chỉ nghĩ mình muốn nhiều hơn, trong lúc hoàn toàn không nhận thức được tình hình, bàn tay hắn không biết đã chạm tới chỗ nào, hô hấp Lam Vong Cơ đột nhiên dừng lại, chụp một cái ngay cổ tay hắn.
Trong nháy mắt Nguỵ Vô Tiện tỉnh táo lại, liếc nhìn thấy Lam Vong Cơ nắm lấy cổ tay hắn đến nổi lên vệt đỏ, hắn nhìn trở lại, hai người bốn mắt giao nhau, vẫn thở hổn hển, có thứ gì đó không ngừng gia tăng trong bầu không khí giữa bọn hắn, giống như từng đợt bong bóng nổi lên rồi vỡ tan, Lam Vong Cơ đột nhiên chớp mắt một cái, buông tay hắn ra, ngồi cách xa hắn ra một chút.
Lúc này Nguỵ Vô Tiện cũng nhận thấy có một luồng hơi nóng bất thường nào đó tràn ngập trong không khí, ngay cả khi hắn không có cách nào hoàn toàn liên hệ với nhận thức, thì thân thể hắn đã phát sinh một loại căng cứng nào đó để phản ứng lại sự kích thích, khiến hắn không thể không vỗ vỗ vào mặt mình, để mình bình tĩnh lại.
Hai người bọn hắn lần lượt bình tĩnh lại một lát, trong lòng Nguỵ Vô Tiện trào dâng thiên ngôn vạn ngữ, hắn nhích nhích về phía bên Lam Vong Cơ, cầm lấy tay Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ quay đầu nhìn hắn.
Sàn xe ngựa bên dưới bọn hắn lúc lên lúc xuống, vết bánh xe mang toàn thể bọn hắn đi đến Kỳ Sơn --- bọn hắn đi theo số mệnh đã định.
Bọn hắn không biết điều gì đang chờ đợi mình ở con đường phía trước, có vài lời, hắn cần phải nói với Lam Vong Cơ bây giờ.
"Lam Trạm... thực xin lỗi".
Giọng nói hắn rõ ràng mà rực rỡ.
"Chuyện lúc trước ở căn cứ giáo hoá, là ta quá đáng..." Nguỵ Vô Tiện khẽ thở dài một chút, cũng không biết những câu cú lộn xộn của mình có nói lên được cái gì không, chỉ biết nắm chặt lấy tay Lam Vong Cơ, tiếp tục nói, "... Ta một mực chỉ muốn ngươi hiểu ta, nhưng lại không chịu thừa nhận việc mình làm vốn dĩ là không đúng".
"Nếu không phải vì như thế, thì ngươi cũng không một mình thay ta gánh những nhiệm vụ đó, càng sẽ không phải chịu những thương tích này".
"Nhưng ta hiện giờ đã hiểu rõ rồi" Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu, dưới ánh nắng nhoẻn miệng cười thật tươi, lọt vào mắt Lam Vong Cơ là nụ cười đẹp đến loá mắt.
"Ta hiện giờ đã hiểu rõ... giết bọn chúng, không đổi được Giang thúc thúc, Ngu phu nhân và các sư đệ trở về. Ngoại trừ tay mình thêm vấy máu bẩn... Còn làm cho người mà ta thật sự quan tâm phải đau lòng, làm cho ngươi đau lòng".
Nguỵ Vô Tiện nhìn qua, khoá chặt trong đôi mắt của Lam Vong Cơ, từng câu từng chữ mà nói, "Ta không chịu được khi nhìn thấy ngươi đau lòng".
Chân mày Nguỵ Vô Tiện hơi rung lên, hốc mắt hắn hoen đỏ, đôi môi khẽ hé mở thở ra một hơi, hắn giơ cánh tay kia lên, nhẹ nhàng mơn trớn mí mắt Lam Vong Cơ, giống như lần đó bọn hắn ở Tĩnh Thất vậy, hắn nhẹ giọng nói, "Chuyện gì cũng không quan trọng nữa".
"Có ngươi, chuyện gì cũng không quan trọng nữa".
Đó là điều hắn hiểu ra được vào giây phút cuối cùng khi bị một đạo sấm sét đánh xuống. Lúc lý trí hắn vẫn còn chưa mất đi, trái tim của hắn đã nhảy lên chọn lựa Lam Vong Cơ.
Tựa như cảm giác giữa sự sống và cái chết.
Hắn không hướng lên trời cao cầu xin điều gì, bất kể là trả thù hay chiến tích vĩ đại cũng thế, anh hùng thiếu niên cũng thế, hắn không quá coi trọng những thành công và thất bại của những chuyện đó. Trời cao đã cho hắn rất nhiều, trời cao đã cho hắn một Lam Vong Cơ.
Giống như lúc giữa trận chiến ác liệt hắn đã cầu xin như vậy.
Hắn lúc trước, hận Ôn gia cướp đi người thân của hắn, bên trong hắn chỉ còn lại ý muốn chém giết ngươi chết ta vong --- nhưng hắn vẫn luôn có lựa chọn.
Hắn có thể lựa chọn không để người Ôn gia chìm trong biển máu, khiến hắn chỉ còn lại con đường báo thù ngọc nát đá tan, muôn đời không quay đầu lại được. Hắn có thể lựa chọn tiếp tục chiến đấu với vận mệnh của chính mình, mất đi gia đình, thì nỗ lực hết sức xây dựng lại một gia đình mới bằng chính đôi tay của mình. Hắn có thể lựa chọn chiến đấu không phải vì báo thù, chỉ vì tự do của tất cả bọn họ mà chiến đấu thôi.
Hắn lúc trước, cho rằng mình không có lựa chọn nào cả, nhưng khi ánh mắt đó nhìn qua, trong đôi mắt ngập tràn sự đau lòng không bờ bến, Lam Vong Cơ đưa tay về phía hắn, khiến những lựa chọn đó trở nên khả thi.
Tựa như từ trên trời giáng xuống một ánh hào quang, đến chỉ vì để thắp sáng những ngày tháng đen tối của hắn.
Lam Vong Cơ nói y làm không tốt điều mà Nguỵ Vô Tiện muốn, nhưng Nguỵ Vô Tiện thấy rõ ràng, giống như bàn tay kia không biết tước vỏ gỗ, Lam Vong Cơ sẽ nỗ lực học cách yêu hắn.
Điều đó giống như đang nói, trước khi ta hoàn toàn hiểu rõ ngươi, trong suy nghĩ của ta, như thể ngươi đã trở thành con thiêu thân lao đầu vào lửa, cho đi tất cả không hề giữ lại chút gì.
Đây chắc hẳn là số phận.
Nguỵ Vô Tiện bật khóc và mỉm cười, hắn áp tay lên má Lam Vong Cơ, vô cùng trân trọng nói, "Ta thực xin lỗi, ta không thể nào bảo đảm đây sẽ là sai lầm cuối cùng trong cuộc đời của ta, đời người còn dài, ta biết ta sẽ còn phạm sai lầm".
"Cho nên... ta cần ngươi"
"Lam Trạm, Lam Vong Cơ, Hàm Quang Quân..."
"... Xin ngươi tiếp tục làm ánh sáng soi đường cho ta đi."