Vốn hai người đang thảo luận xem trưa nay làm gì, thì đột nhiên một cú điện thoại đã phá vỡ tất cả kế hoạch, Trình Dung Dung nức nở nói: “Bố sắp không qua khỏi rồi, anh, anh mau đến đây đi.”
“Tôi sẽ đến ngay.” Trịnh Thư Nam nhíu chặt mày, nói với Lạc An, “Anh phải đến bệnh viện, ông ấy không khoẻ lắm.”
“Anh mau đi đi.” Lạc An vội vã đáp lời, “Có cần em đi cùng anh không?”
“Không cần, anh tự đi được rồi, bên đó rất hỗn loạn, anh sợ không chăm sóc được cho em.” Tay Trịnh Thư Nam run lên, hít sâu một hơi, nặng nề hôn lên trán Lạc An, “Anh đi trước, tối em nhớ ăn cơm nhé.”
“Vâng.”
Trịnh Thư Nam gấp gáp ra khỏi nhà, Lạc An cũng chẳng còn tâm trạng nào để làm gì nữa, cầu mong Trình Kiến Hiên không sao, hi vọng Trịnh Thư Nam đừng quá đau lòng.
May sao tình hình giao thông rất tốt, Trịnh Thư Nam phi nhanh như bay đến bệnh viện, người ở đấy ngày càng nhiều, người nhà họ Trình gần như đều đến đông đủ, thấy Trịnh Thư Nam đều không nói lời nào, chỉ nhìn anh với ánh mắt quái lạ. Trịnh Thư Nam cũng không để tâm, cất bước đến thẳng phòng bệnh, đến nay anh cũng không thể nói rõ rốt cuộc anh có tình cảm gì với Trình Kiến Hiên, nhưng khi biết tin ông sắp không qua khỏi, anh lại vô cùng hoảng loạn.
Trên giường bệnh, Trình Kiến Hiên được cắm máy thở, hai mắt vẩn đục liên tục hướng về phía cửa, tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó, lúc bắt gặp Trịnh Thư Nam, trong mắt tìm về vài tia sáng yếu ớt.
“Ông sẽ không sao đâu.” Trịnh Thư Nam nắm lấy tay Trình Kiến Hiên, mũi hơi cay cay, “Cố chịu đựng là sẽ không sao.”
Trình Kiến Hiên lắc đầu, vô lực nở nụ cười, khó khăn nói với anh: “Bố….Bố có…….lỗi với con, có lỗi với Tiểu Hạm, đời này, bố… bố không có cơ hội để …….bù đắp nữa rồi, mong kiếp sau….kiếp sau bố có thể gặp cô ấy sớm hơn.”
Từng giọt lệ cuối cùng cũng rơi xuống từ đôi mắt Trịnh Thư Nam, anh nhớ lại hồi nhỏ còn đi học, từng có một người đàn ông trung niên đẹp trai cho anh đồ ăn ngon, nhớ lại trước lúc tham gia đại hội thể thao, từng cảm nhận được ánh nhìn ấm áp đầy kỳ vọng, nhớ lại lúc anh đánh nhau với bạn học, thầy giáo vốn rất nghiêm khắc nhưng sau khi nghe xong một cuộc điện thoại, thái độ với anh thay đổi hoàn toàn. Ông ấy âm thầm lưu lại dấu tích trong cuộc sống của anh, để lại cho anh quá nhiều tình cảm, khiến anh vừa hận vừa khát vọng có bố bên cạnh.
Nhưng hôm nay, ông ấy sắp rời xa, trong đầu Trịnh Thư Nam là một đống hỗn loạn, chỉ có nước mắt không kìm nén được lăn từng dòng.
Trình Kiến Hiên còn muốn nói gì đó nhưng không còn sức lực. Đôi mắt ông vẫn hướng về phía cửa, Trịnh Thư Nam biết ông đang đợi ai. Anh đã nói với Trịnh Ngọc Hạm, chỉ gửi một cái tin nhắn, không biết bà có nhìn thấy hay không, nhìn thấy thì có đến hay không, nhưng trong lòng anh không muốn Trịnh Ngọc Hạm đến đây, vì ở đây có quá nhiều người, còn có người nhà theo luật pháp của Trình Kiến Hiên, Trịnh Ngọc Hạm mà đến sẽ phải hứng chịu những ánh mắt nào, không nói cũng biết.
Cuối cùng, Trịnh Ngọc Hạm không xuất hiện, ông cố chấp nhìn mãi ra ngoài cửa, đầy bi thương. Bạch Tuyên Dĩnh bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, mãi đến khi Trịnh Kiến Hiên nhắm lại đôi mắt tràn đầy đau khổ, trút ra hơi thở cuối cùng.
Trình Dung Dung bổ nhào lên giường khóc rống, người nhà họ Trình đều lao vào phòng bệnh, vây lại khóc lóc, chỉ có Bạch Tuyên Dĩnh và Trịnh Thư Nam không một giọt nước mắt.
Trịnh Thư Nam lùi dần ra ngoài, dựa vào bức tường ngoài hành lang, gục đầu xuống, để tóc mái trên trán che lấp bớt biểu cảm trên mặt anh.
Một người đàn ông từng phạm sai lầm và phải dùng cả đời để hối cải, rốt cuộc có xứng đáng được tha thứ hay không, giờ phút này cũng không cần thiết thảo luận thêm điều gì nữa.
Điện thoại của anh vang tiếng chuông, là Trịnh Ngọc Hạm gọi tới.
Trịnh Thư Nam nghe máy.
“Ông ấy sao rồi?” Tuy bà đã cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhưng âm thanh run rẩy đã bán đừng bà.
“Ông ấy mất rồi.” Trịnh Thư Nam đau xót trả lời.
Đầu bên kia im lặng hồi lâu, mới nghe thấy tiếng Trịnh Ngọc Hạm: “Lúc ra đi ông ấy có đau đớn không?”
“Cũng tạm.”
“Ừ, mẹ đang ở ngoài đường, dì Liễu của con đang ở cùng mẹ.” Trịnh Ngọc Hạm nén lại nghẹn ngào, “Nếu bên đó không có việc gì cần đến con thì con về sớm đi, dù sao có lẽ cũng chỉ có người đó mong con ở lại.”
“Con biết rồi.” Trịnh Thư Nam đáp lời, “Lát nữa con cũng về, con muốn ở bên ông ý thêm một chút. Mẹ, đừng quá đau lòng.”
“Mẹ không đau lòng.” Trịnh Ngọc Hạm nói xong cũng không kìm nổi nước mắt, bà cúp máy, che mặt rơi lệ.
Trịnh Thư Nam đi đến cuối hành lang, hạ mắt nhìn thế gioiws bên ngoài cửa sổ, ngày hè oi ả, ve sầu rả rích, nhưng nơi đây lạnh lẽo như đông chí.
Tạm biệt, bố.
Trịnh Thư Nam nói thầm, tuy anh chưa từng gọi một tiếng “bố” trước mặt ông.
Lúc nhỏ, trong thâm tâm anh luôn kỳ vọng mình có một ông bố vĩ đại cao lớn, có thể che mưa chắn gió cho mẹ con anh, dần dần trưởng thành hơn, biết được nguyên nhân ngàu xưa, anh lại hận người đàn ông này, đồng thời cắn chặt răng chống đỡ một mảnh trời cho mẹ, sau này anh phát hiện, anh một đời thuận lợi như vậy đều là do có người đàn ông mà anh hận nhất bao bọc suốt con đường. Nỗi hận vẫn còn nhưng không còn mãnh liệt như trước, dẫu sao thời gian là thứ sẽ xoá nhoà mọi thứ, mà tình yêu của bố là thứ có thể chống lại sự bào mòn của thời gian.
Tạm biệt bố, con đi đây.
Trịnh Thư Nam ngước nhìn phòng bệnh lần cuối, rồi bước xuống cầu thang.
Anh hơi mất mát, đứng sững ở bên ngoài một lúc mới lái xe về nhà.
Vừa mở cửa, Lạc An đã lao đến chào đón, lo lắng nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng cậu không cất lên lời.
“Anh không sao.” Trịnh Thư Nam thả lỏng hơn nhiều, anh xoa đầu Lạc An, “Chỉ hơi mệt thôi.”
“Thế anh nghỉ ngơi đi.” Lạc An vội vã đỡ anh ngồi xuống sopha, rồi đi rót cho anh cốc nước.
Trịnh Thư Nam cầm cốc nước trong tay, vẫn hơi ngơ ngẩn, quên cả uống nước.
Lạc An đoán chắc Trình Kiến Hiên đã mất rồi, nếu không Trịnh Thư Nam sẽ không đau thương đến thế.
Không biết nên an ủi anh thế nào, Lạc An chỉ có thể ngồi bên cạnh Trịnh Thư Nam. Cả người anh lạnh lẽo, cậu bèn dùng hơi ấm của mình ủ ấm cho anh.
“Tiểu An, ông ấy mất rồi.” Đột nhiên Trịnh Thư Nam lên tiếng, “Trước đây anh luôn rất hận ông ta, hận ông ta bỏ rơi mẹ anh, luôn cho rằng bản thân đến thăm ông ta chỉ vì đã nợ những ân tình mà ông ta từng bù đắp cho anh, nào ngờ đâu phải vậy, trong lòng anh vẫn luôn tôn trọng ông ta, vẫn luôn tôn trọng bố.”
“Đây là chuyện thường tình, Thư Nam, anh đừng băn khoăn quá.” Lạc An nghe những lời Trịnh Thư Nam nói, gần như mường tượng được những bứt rứt trong lòng anh. Anh luôn hận Trình Kiến Hiên, nhưng ông lại luôn đối tốt với anh, tình cảm này dần dần làm phai mờ đi nỗi hận trong lòng anh. Trịnh Thư Nam không muốn thừa nhận điều đó nhưng lúc Trình Kiến Hiên ra đi lại khiến anh đau xót tột cùng. “Mỗi người đối với cha mẹ sinh ra mình đều sẽ có cảm giác thân thiết, điều này không có gì là sai cả.”
Trịnh Thư Nam nhấp một ngụm nước, đặt cốc xuống rồi ôm Lạc An vào lòng, thở dài: “Ừ, anh biết, cảm ơn em, Tiểu An.”
“Anh không cần nói cảm ơn với em.” Lạc An ngoan ngoãn nằm sấp bất động, thò tay ôm lấy eo Trịnh Thư Nam, “Em chỉ mong anh đừng quá đau buồn.”
“Ừ.”
Hai người yên lặng ôm một lúc lâu, tiếp đó Trịnh Thư Nam dẫn Lạc An về chỗ Trịnh Ngọc Hạm.
Trịnh Ngọc Hạm đã về đến nhà, Liễu Vân vẫn luôn ở cạnh bà. Nhìn vào đôi mắt bà đủ biết bà đã khóc rất nhiều, lúc bà thấy Trịnh Thư Nam, nước mắt suýt nữa lại rơi xuống.
Trịnh Thư Nam ôm lấy mẹ: “Đã qua rồi.”
“Ừ, đều trôi qua hết rồi.” Trịnh Ngọc Hạm đáp.
Tối đến, mọi người đều không có tâm trạng ăn uống gì, Liễu Vân và Lạc An lo lắng cho hai mẹ con họ, nên ở lại đó luôn. Trưa nay Lạc An không ăn gì, giờ hơi đói bụng, nhưng cậu không muốn rời Trịnh Thư Nam, cậu rất sợ anh sẽ gục ngã, mặc dù chắc cái khả năng đó khó mà xảy ra.
Trịnh Thư Nam vẫn luôn ôm cậu, giống như đang hút lấy năng lượng từ trên người cậu, cả người anh lặng đi, không đeo mặt nạ dịu dàng như mọi ngày.
Ngày hôm nay là một ngày quá căng thẳng với Trịnh Thư Nam nên anh buồn ngủ từ rất sớm, đợi khi Lạc An dỗ anh ngủ rồi mới khe khẽ vươn người vặn eo, xoa bớp cơ thể mỏi nhừ. Trịnh Thư Nam ngủ không yên, Lạc An vẫn luôn bên cạnh, mãi đến khi anh say giấc.
Lạc Anh lo lắng cả ngày, cả người đều mỏi mệt, nhưng thần kỳ nhất là cậu không còn sốt nữa, điều này giúp cậu đỡ hơn rất nhiều. Vốn cậu muốn đi ăn gì đó nhưng đây là chỗ ở của dì Trịnh, cậu ngại ngùng không dám ăn, chỉ có thể cởi áo khoác, ôm bụng lên giường đi ngủ, có lẽ ngủ rồi sẽ không đói nữa.
Đợi đến lúc Lạc An đói tỉnh, trời đã tờ mờ sáng, Trịnh Thư Nam vẫn chưa dậy, Lạc An nhẹ nhàng xuống giường, nhấc chân nhẹ tay đi xuống phòng bếp, chuẩn bị làm bữa sáng.
Cậu biết nấu cơm, nhưng Liễu Vân vẫn luôn chiều cậu nên gần như không cho cậu động tay vào.
Lạc An tìm nguyên liệu, định bụng làm đồ ăn sáng đơn giản mà lại ngon lành như cháo trứng thịt nạc với bánh trứng.
Vừa bắc nồi cháo cậu đã nghe thấy có tiéng đi khẽ từ phía sau, Lạc An quay đầu lại nhìn, là Trịnh Ngọc Hạm.
Gương mặt bà hơi tái, tinh thần vẫn còn tốt, thấy Lạc An, bà mỉm cười: “An An đang làm gì thế?”
“Con làm bữa sáng.” Lạc An dè dặt trả lời, “Tối qua mọi người đều chưa ăn gì…..”
“Ừ, vất vả cho con với mẹ con quá, liên luỵ các con chưa ăn gì.” Trịnh Ngọc Hạm cười tỏ ý xin lỗi, “Con nghỉ ngơi tiếp đi, để dì làm là được rồi.”
“Dì cứ để con, con biết nấu cơm mà.” Lạc An cẩn thận nhìn Trịnh Ngọc Hàm, không biết bà đã bình tĩnh lại sau việc hôm qua chưa.
Bề ngoài Trịnh Ngọc Hạm không biểu lộ gì nhưng ánh mắt nhìn Lạc An của bà càng thêm tình cảm: “Vậy để dì giúp con.”
Lạc An đồng ý, nhưng tay chân hơi mất tự nhiên.
Trịnh Ngọc Hạm phụ trách làm bánh trứng, Lạc An đứng một bên, không biết nên làm gì, cùng “mẹ chồng” ở chung một phòng hơi hồi hộp.
Trịnh Ngọc Hạm nhìn rạng đỏ trên mặt cậu lan dần hết tai, không nhịn được phải cười: “Dì ăn được con hay sao.”
Mặt Lạc An càng đỏ hơn, lắc đầu quầy quậy: “Không, không ạ.”
“Nhìn con và Thư Nam hoà hợp, cô rất an lòng, cô mong các con có thể luôn ở bên nhau.” Trịnh Thư Nam thở dài, “Hai người hỗ trợ lẫn nhau, cho dù là lúc bất đồng ý kiến, cũng nhường nhịn lẫn nhau, đừng vì nhất thời tức giận mà nói ra những lời tổn thương người khác. Dù thế nào, chúng ta luôn là hậu thuẫn vững chắc cho các con, nếu Thư Nam bắt nạt con, con cứ nói với dì, dì sẽ xử lý nó.”
Trịnh Ngọc Hạm nói từng lời, như nói về chuyện xưa nghĩa cũ, Lạc An cũng biết, Trịnh Ngọc Hạm vì những điều bản thân từng trải mà thật lòng mong bọn họ hạnh phúc.
“Cảm ơn dì, bọn con sẽ làm thế.”
“Ừ,” Trịnh Ngọc Hạm ngẫm nghĩ, “Tiểu An, chờ tốt nghiệp rồi con cùng Thư Nam kết hôn có được không, dì luôn chê Thư Nam quá lạnh nhạt, luôn mong ngóng có đứa con trai ngoan ngoãn như con. Đợi các con kết hôn rồi, con có thể gọi dì là mẹ rồi.”
“Mẹ.” Trịnh Thư Nam bất lực đứng ở cửa, “Đây là những lời con nói sau này.”
Trịnh Ngọc Hạm bày vẻ làm giúp chuyện tốt mà không anh biết hưởng, Lạc An thì xấu hổ cúi đầu.
Kết hôn, nghe có vẻ rất tốt đẹp,
Hi vọng bọn họ có thể mãi hạnh phúc thế này.