Lúc trước bố Trịnh Thư Nam bệnh tình nguy kịch, tất cả mọi người đều tưởng ông còn chống đỡ nổi nữa rồi, nhưng sau khi Trịnh Thư Nam đến thăm ông, bệnh tình tự nhiên tốt hơn như kỳ tích, tuy mọi người đoán chỉ là hồi quang phản chiếu, nhưng cũng chẳng ai dám nói ra.
Cả đời Trình Kiến Hiên làm việc trong giới giải trí, sáng lập ra Giải trí Hoa Nhuệ, trở thành công ty giải trí hàng đầu trong giới, nghệ sĩ dưới trướng nhiều vô số, người mà ông quen biết đương nhiên cũng vô cùng đông đảo, những ngày này, lục tục toàn người quen đến thăm nom.
Người nhà họ Trình vốn muốn đưa ông đến biệt thự hoặc bệnh viện tư nhân để dưỡng bệnh, tránh các đạo diễn hay diễn viên không thể để lộ đến làm thu hút sự chú ý, nhưng Trình Kiến Hiên cố chấp từ chối, vì nếu dưỡng bệnh ở nhà, chỉ sợ Trịnh Thư Nam sẽ không đến dù chỉ một lần, mà điều ông mong chờ nhất, vẫn là Trịnh Ngọc Hạm có thể đến, cho dù là đến mắng ông một trận, ít nhất có thể gặp bà một chút, gặp người phụ nữ ông từng yêu sâu đậm, cũng từng tổn thương nhiều nhất.
Lúc Trịnh Thư Nam đến, Trình Kiến Hiên đang nói chuyện với một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi.
Thấy Trịnh Thư Nam, Trình Kiến Hiên mỉm cười với anh và giới thiệu anh với người đàn ông kia: “Đạo diễn Lâm, đây là con trai tôi, Thư Nam, gần đây đang làm giám chế, chuẩn bị một bộ phim truyền hình cổ trang, đạo diễn Lâm, ông là chuyên gia phim cổ trang, mong đạo diễn có thể chỉ bảo vài câu.”
Cả giới giải trí được công nhận là hỗn loạn, chuyện có con riêng này cũng chẳng phải chuyện lạ gì, vì thế sắc mặt đạo diễn Lâm vẫn như thường, nhìn Trịnh Thư Nam một cái, cười nói: “Tôi có nghe bạn bè kể, Thư Nam làm tốt lắm, nếu có gì tôi có thể giúp đỡ, tôi nhất định không chối từ.”
“Vậy cảm ơn ông nhé.” Tinh thần Trình Kiến Hiên không tồi, nói một lúc rồi bảo Trịnh Thư Nam tiễn đạo diễn Lâm.
Trịnh Thư Nam không mượn cơ hội này mà lôi kéo quan hệ, Từ trước tới nay anh đều tin vào năng lực của bản thân, không cần chiếm lợi của Trình Kiến Hiên, mà điều này lại khiến Lâm Thành có ấn tượng tốt về anh.
“Chỗ tôi có một học trò, tuy vừa mới tốt nghiệp nhưng cũng có cái danh quỷ tài, cậu cầm theo danh thiếp này đến nói chuyện thử xem.” Lâm Thành hiền hâụ nói, “Tôi không phải là vì bố cậu mà là đã nghe được chuyện của cậu, cậu rất giỏi, tiếp tục cố gắng nhé.”
Trịnh Thư Nam nhận danh thiếp, cười nhạt, không từ chối cũng không hạ thấp: “Cảm ơn đạo diễn Lâm khen ngợi, tôi sẽ đi thử.”
“Được.” Đạo diễn Lâm không cho anh tiễn tiếp, tự rời đi cùng trợ lý.
Trong những lần nói chuyện trước đây, vợ của Trình Kiến Hiên, Bạch Tuyên Dĩnh luôn ngồi chờ bên ngoài, lúc Trịnh Thư Nam đi ngang qua bà ta để bước vào phòng bệnh, nghe thấy bà ta thấp giọng mắng: “Tạp chủng.”
Trịnh Thư Nam dừng bước, từ trên cao nhìn xuống, mặt không biểu tình nhìn Bạch Tuyên Dĩnh, nhìn đến mức bà ta run rẩy.
“Tôi có một nguời bạn đang nằm viện, tôi phải đến đó chăm sóc cậu ấy, không ở đây lâu nữa, lần sau lại đến thăm ông.” Trịnh Thư Nam thấy có lẽ anh nên tránh thời gian thăm bệnh ra mà đến, tránh bị ông giới thiệu với càng nhiều người.
Trình Kiến Hiên giữ anh không được, chỉ đành thả người, trong lòng thầm mong đợi lần gặp mặt tiếp theo.
Con người khi đã có sự so sánh mới biết cái nào tốt, cái nào xấu. Năm đó Bạch Tuyên Dĩnh chỉ biết tiêu tiền, tham gia đủ loại tiệc tùng, đối với những gì ông bỏ ra đều coi là lẽ dĩ nhiên, không được như ý là làm ầm ĩ, ngay lúc Trình Kiến Hiên mệt mỏi không chống đỡ nổi nữa thì gặp gỡ Trịnh Ngọc Hạm tài năng, dịu dàng, nhã nhặn. Mà Trình Dung Dung được giáo dục kỹ lưỡng cũng không bằng một phần mười Trịnh Thư Nam. Điều này khiến Trình Kiến Hiên càng hối hận hơn, nếu năm đó ông chưa lấy vợ, nếu năm đó ông quyết đoán hơn, bỏ lại tất cả để ở bên cạnh bà.
Nhưng cuộc đời không có nếu như.
Sau khi Trịnh Thư Nam rời đi, Bạch Tuyên Dĩnh mới vào phòng nhìn Trình Kiến Hiên, đột nhiên bật khóc nức nở: “Ông là đồ đàn ông không có lương tâm, tôi mười tám tuổi đã theo ông, vì ông mà vứt bỏ tiền đồ rộng mở, mà ông lại vì Trịnh Ngọc Hạm, không hỏi không quan tâm tôi suốt bao nhiêu năm, ông thật độc ác.”
“Câm miệng.” Trình Kiến Hiên mắng lớn, “ Nói những điều này còn có ý nghĩa gì nữa, mấy năm qua tôi có để bà thiếu ăn thiếu mặc không, bà muốn làm gì tôi có không đưa tiền cho bà không, năm đó nếu không phải là bà giở trò, sao tôi có thể chia xa Ngọc Hạm.”
“Há, ông còn có mặt mũi mà nói, ông ngoại tình là ông đúng hả. Bao năm qua, trong lòng ông chỉ có Trịnh Ngọc Hạm, trong lòng ông có từng có tôi không?” Gương mặt được bảo dưỡng kỹ của Bạch Tuyên Dĩnh hiện lên vẻ không cam tâm.
Trình Kiến Hiên không muốn cãi nhau với bà ta, lạnh giọng ngắt lời: “Câm miệng, đi ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy bà.”
“Ông!” Bạch Tuyên Dĩnh tức giận nghiến răng, “Trình Kiến Hiên, ông giỏi lắm!”
Chuyện xảy ra trong phòng bệnh, Trịnh Thư Nam không biết, anh đã đi xa rồi, nhanh chóng quay về phòng bệnh của Lạc An.
Liễu Vân đã dọn dẹp xong đồ đạc, Lạc An cẩn thận nhìn nét mặt Trịnh Thư Nam, thấy anh vẫn như bình thường mới cười nói: “Hôm nay anh có việc gì không? Nếu không anh cứ đi làm việc đi, em với mẹ gọi xe về nhà cũng được.”
“Không sao.” Trịnh Thư Nam nhận áo khoác từ Liễu Vân, giúp Lạc An mặc vào, tự giác cầm đồ đạc đã sắp xếp xong lên, “Em khoẻ thì anh mới an tâm làm việc.”
“Khụ khụ.” Liễu Vân bị hai người show ân ái như chốn không người chói mù, không thể không ho một tiếng.
Mặt Lạc An lại có dịp đỏ bừng.
“Thư Nam, nếu hôm nay con không có việc gì thì đến chăm sóc Tiểu An đi, cô đi thăm mẹ con, gần đây tâm trạng của cô ấy không tốt, cô tâm sự với cô ấy một chút.”
Trịnh Thư Nam vô cùng cảm kịch: “Cảm ơn cô.”
“Cảm ơn gì, đều là người một nhà.” Liễu Vân cười nói, “Hôm nay cô định gọi cô ấy đi dạo phố, trưa sẽ ăn bên ngoài, các con không cần lo lắng.”
“Vâng cô.” Trịnh Thư Nam đáp, “Vậy để con đưa cô đến đó trước.”
Liễu Vân không từ chối.
Trên đường đi, Lạc An nhận được điện thoại của Đường Long Phi, sau khi biết cậu bị ốm, cậu chàng rất lo lắng, muốn đến thăm bệnh, nhưng bị Lạc An lấy cớ thi cuối kỳ phải ôn tập thật tốt từ chối, Đường Long Phi đành cho qua: “Vậy tớ sẽ ghi chép cẩn thận, đợi cậu về xem. Thật là, trời nóng như vậy sao lại bị cảm cúm được.”
Lạc An chột dạ lờ đi.
Đến chỗ Trịnh Thư Nam, Lạc An bị anh nửa ôm nửa đỡ lên giường. Trịnh Thư Nam đắp chăn điều hoà cho cậu, Lạc An phản kháng bất thành chỉ đành đắp chăn nằm đó, mắt dán chặt vào Trịnh Thư Nam.
“Phía sau còn đau không?” Trịnh Thư Nam hỏi cậu.
Mặt mũi Lạc An lại đỏ ửng, mắt lảng tránh nhìn chỗ khác: “Không, không đau.”
“Nghỉ ngơi một lát rồi đi tắm, xong anh bôi thuốc cho em.”
“Không cần đâu.” Lạc An co lại, càng xấu hổ hơn, “Hết đau thật rồi.”
“Tin em mới là lạ.” Trịnh Thư Nam vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ nhéo mũi câụ, “Đều do suy nghĩ không chu đáo, lần sao sẽ không thế nữa.”
Lạc An nhớ đến lúc cậu nói với Liễu Vân lần sau sẽ không sốt nữa, im lặng hẳn, mặt càng đỏ hơn.
Cuối cùng Lạc An vẫn không trốn được vận mệnh bị bôi thuốc, nằm úp trong chăn, không dám thò mặt ra ngoài.
“Nghỉ ngơi mấy ngày rồi hẵng đi học, anh ở với em, mấy ngày nay cũng không biết tiểu thuyết nữa.”
“Nhưng em đã đáp ứng với người đọc là sẽ cách ngày đăng chương mới rồi.” Lạc An thấy rất ngại, trước đó do cậu có thói quen lưu hàng tồn nên gần như chưa bao giờ ngừng đăng chương mới.
“Thế cũng không được, post weibo thông báo đi.” Trịnh Thư Nam cương quyết.
Lạc An cũng biết bản thân cứ ốm là sẽ sốt đi sốt lại, cả người không còn chút sức lực nào, thật sự không còn tinh lực sáng tác, chỉ có thể xin lỗi các độc giả thôi.
Nghĩ đến những độc giả đáng yêu luôn tin vào cậu, Lạc An càng xấu hổ.
Chỉ là lúc soạn weibo chuẩn bị đăng, cậu cẩn thận nhìn lại acc weibo, quả nhiên dùng nhầm acc rồi, cậu vội vã sửa lại, ôm trái tim bị doạ toát hết mồ hôi lại, suýt nữa ngu ngốc mà lộ acc clone.
Sau khi An Lạc post weibo xin nghỉ bệnh, đa số độc giả vẫn mềm mại biểu thị thông cảm, có một số độc giả hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, gần đây có vẻ rất bận rộn. Lạc An trả lời vài người, nói gần đây tham gia sửa kịch bản “Minh tương”, nên không có thời gian rảnh mấy, cũng coi như mặt dày quảng cáo phim của mình.
Đang nghĩ thì Tư Đồ Bạch gọi điện đến, thì ra kịch bản đã sửa đến đoạn kết, nhưng nếu quay kịch bản mà Lạc An viết thì không biết tổng cục có thể cho qua hay không, vì thế anh ta nói với Lạc An sẽ có sư thay đổi lớn.
Lạc An nghiêm túc lắng nghe, đề xuất ý kiến của bản thân rồi thảo luận thêm một chút, bất giác thời gian trôi qua rất nhanh. Trịnh Thư Nam rút điện thoại trong tay cậu ra, tự mình nghe máy: “Tư Đồ, Lạc An đang không khoẻ, không thể nói chuyện quá lâu, hôm khác tôi đưa em ấy qua.”
“Gấp nhất là ông, không gấp cũng là ông.” Tư Đồ Bạch khẽ cười, “Bạn nhỏ nhà ông sao thế, bị ông dùng lực mạnh quá nên không xuống nổi giường?”
“…….”
“Thật đấy à, ông……. Khụ, được rồi được rồi, thế tôi không làm phiền nữa, hôm khác gặp.” Tư Đồ Bạch vừa cười vừa cúp máy.
Trịnh Thư Nam tắt âm điện thoại của Lạc An, bắt cậu nghỉ ngơi thật tốt. Vì có anh ở bên, Lạc An nhanh chóng ngủ say.
Trịnh Thư Nam cầm điện thoại của bản thân đến thư phòng, vừa rồi Phi Bạch báo cho anh một chuyện, khiến lòng anh hơi phức tạp.
Phi Bạch: Có người tìm tôi để hỏi về lịch sử đen tối của anh, đại khái là nghĩ tôi vì yêu sinh hận, nể tình tôi từng thích anh, nói cho anh tin này, anh cẩn thận đấy. Tôi không biết người đó là ai, tra IP cũng không có kết quả gì, đây là số QQ của người đó, là tài khoản mới, không có thông tin gì.
Bên dưới gửi kèm một các ID QQ mười chữ số.
Vốn Trịnh Thư Nam đã xoá kết bạn với cậu ta, Phi Bạch add anh thêm một lần nữa, cậu ta tốt bụng thông báo, Trịnh Thư Nam không thể không nhận ân tình, nhưng sẽ không có gì dư thừa.
Lâm Uyên: Cảm ơn.
Trịnh Thư Nam trả lời đơn giản, anh gia nhập giới đã bảy năm, vì nhân duyên tốt, mà anh gần như không công khai thông tin cá nhân của mình trên mạng, nên rất ít lịch sử đen tối, Trịnh Thư Nam không biết ai muốn dò hỏi lịch sử đen của anh, nhưng điều này cũng không khiến anh sợ hãi.
Trong lòng đề cao cảnh giác, Trịnh Thư Nam đặt chuyện này sang một bên, bắt đầu làm kế hoạch, còn phải lên lịch quay, rất nhiều việc phải làm.
Lạc An ngủ một giấc dậy thấy đã khoẻ hơn nhiều, nhưng vẫn không thể thả lỏng, theo quy luật ốm sốt của cậu trước đây, đến tối có thể cậu sẽ lại sốt tiếp. Phát hiện Trịnh Thư Nam không ở bên, cậu đi xuống tìm anh, thấy anh đang ở phòng sách, mới nhất thời an tâm hơn.
“Tỉnh rồi?” Trịnh Thư Nam nghe thấy tiếng cửa mở, quay đầu nhìn, bất giác lộ nụ cười dịu dàng, “Em thấy khoẻ hơn chưa?”
“Khoẻ hơn nhiều rồi.” Lạc An đứng ở cửa chứ không bước vào, hỏi anh, “Anh đang làm gì thế, em có làm phiền anh không?”
“Không có, qua đây.” Trịnh Thư Nam cười nói, “Đang làm kế hoạch, đợi kịch bản sửa xong, lúc đến công ty xin đầu tư cần dùng đến.”
Lạc An cúi đầu nhìn lướt qua, xem không hiểu gì hết, bên trong toàn thuật ngữ chuyên ngành.
“Đợi chính thức tìm đạo diễn, diễn viên, còn cần em giúp đỡ.” Trịnh Thư Nam nhìn đồng hồ, anh đứng lên hôn lên khoé môi Lạc An, “Trưa vẫn ăn cháo nhé, đợi cơ thể em tốt hơn sẽ bù món ngon cho em.”
Lạc An lập tức nghĩ đến nguyên nhân, mặt mũi lại đỏ bừng quay đầu đi, cậu mới không thèm ăn món ngon gì đâu.