“Nếu mẹ không làm được thì con đã chẳng gọi điện thoại cho mẹ.”
“Rồi rồi rồi!” Con trai đánh giá bà cao như thế, bà đồng ý với a1nh vậy!
“Mẹ sẽ điều tra!”
Mai Cần Thư nhìn cái tên mà mình vừa ghi, trong lòng dâng lên một suy nghĩ.
“Đây là t0ên con gái, con trai, con định yêu rồi à?”
Phó Thiếu Lê sờ tai, phản bác ngay: “Không phải cô ta.”
“Không phải 3cô ta? Vậy tức là có người yêu thật rồi!”
Bà tìm ngay ra được sơ hở trong lời nói của anh.
“Đúng thế!”
Gân xanh2 trên trán Phó Thiếu Lê loáng thoáng nổi lên.
“Có số điện thoại không? WeChat cũng được, mẹ đi trò chuyện với cô bé ấy.”
Vừa mở miệng ra là lập tức xin số điện thoại của người, đúng là cạn lời. Hàn Dao chắc gì đã chịu gặp bà!
Phó Thiếu Lê rất bấ9t đắc dĩ, nhưng anh không nói số điện thoại của Hàn Dao cho bà.
“Mẹ, đến lúc đó con sẽ dẫn cô ấy về nhà ra mắt bố mẹ thôi, mẹ đừng vội.”
“Vậy được rồi.”
Không xin được số điện thoại, Mai Cần Thư chỉ có thể từ bỏ. Bà ngẫm nghĩ vài giây rồi lại nói tiếp:
“Con nhớ phải tốt với con gái nhà người ta đấy, đừng bắt nạt người ta, cẩn thận kẻo làm người ta chạy mất.”
Khuôn mặt của Phó Thiếu Lê đen kịt lại.
“Mẹ đừng làm người ta sợ chạy mất là khá lắm rồi, còn đòi yêu cầu con nữa.”
Rất ít người có thể đỡ được cái tính cách này của mẹ anh, ngoại trừ ông bố lạ đời của anh.
Mai Cần Thư xì một tiếng:
“Thằng ranh con, ăn nói cho tử tế vào, tôi làm sao hả? Anh có còn coi tôi là mẹ anh không?”
“Mẹ là mẹ con, con là con mẹ, con nghe mẹ.”
“Thế còn tạm được!”
Bên phía Mai Cần Thư vang lên tiếng gõ cửa, vọng rõ vào trong điện thoại. Phó Thiếu Lê biết có người tìm bà, bèn dặn dò một câu cuối cùng:
“Mẹ nhớ phải làm cho tốt đấy, đây là chuyện mà con dâu tương lai của mẹ nhờ, tốt nhất là có thể điều tra ra được thứ mà người bình thường không điều tra được, mẹ hiểu rồi đấy.”
Mai Cần Thư hơi sửng sốt, nhìn hai hàng trên giấy.
“Được, có tin gì thì mẹ sẽ gọi cho con.”
Ở đầu bên kia, có người đang gọi Mai Cần Thư, Phó Thiếu Lê chào bà rồi tắt máy ngay.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ vẩn vơ, đến tận khi nghe thấy tiếng còi xe ô tô mới hoàn hồn lại.
Anh đạp chân ga, xe lập tức tăng tốc.
***
Tại Liên vệ sinh, Hàn Dao gõ cửa văn phòng liên trưởng.
“Báo cáo!”
Cửa đang đóng, người bên trong không nhìn thấy bên ngoài, chỉ nói “vào đi”. Hàn Dao vặn tay nắm cửa, bước vào văn phòng.
Vương Xán đang ngồi trước bàn làm việc, thấy Hàn Dao vào phòng, cô ấy nháy mắt ra hiệu với cô. Hàn Dao hiểu ý, đứng thẳng trước bàn làm việc, dõng dạc gọi:
“Liên trưởng!”
Cô giơ tay chào, sau đó đứng tại chỗ chờ Liên trưởng đáp lời.
Liên trưởng họ Trình, tên là Trình Thành, Hàn Dao biết tên anh ấy qua thẻ tên. Cô vừa nhìn xong thì Trình Thành cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt của hai người đối diện với nhau.
“Cô chính là Hàn Dao à?” “Đúng vậy!”
“Hôm qua tôi đã muốn thấy cô trông như thế nào rồi, tiếc là cô không khỏe, không tới được, vậy nên hôm nay tôi mới bảo Trung Đội trưởng Vương gọi cô đến đây. Sao rồi, sức khỏe vẫn tốt chứ?”
“Báo cáo, nghỉ ngơi một đêm, tôi đã khỏe lại rồi.”
Hàn Dao rất thông minh, cô hiểu ánh mắt của Vương Xán là có ý gì, bây giờ Trình Thành hỏi như vậy, đương nhiên là cô biết nên trả lời thế nào rồi.
Cô đáp lại một cách nghiêm túc, bình tĩnh đứng đó để Trình Thành quan sát.
Mấy phút sau, Trình Thành mới vào chủ đề chính:
“Gần đây có một đợt xin vào Đảng, bảng biểu đã phát rồi, nếu cô có ý định này thì có thể viết đơn.”
Trình Thành dừng lại giây lát, gõ lên mặt bàn, như thể muốn Hàn Dao chú ý tới.
“Chẳng qua, nếu cô muốn viết thì phải viết xong trong vòng một tuần tiếp theo. Bên đội lính trinh sát của đội lục chiến hải quân có một suất học tập đặc biệt, yêu cầu lấy người từ chỗ chúng ta. Cô chuẩn bị đi, một tuần sau tới đó báo danh.”
Nghe thấy những lời ấy của Trình Thành, Hàn Dao hơi ngẩn ngơ, hỏi ra câu mà mình muốn hỏi:
“Tôi chỉ học tập ở đó thôi chứ? Đến lúc kết thúc có trở về đây nữa không?”
Ánh mắt của Trình Thành rất chân thành và nghiêm túc. Cách chiếc bàn làm việc, anh ấy đứng lên, vỗ vào vai cô.
“Mặc dù đây chỉ là một suất học tập đặc biệt, không phải được đội lục chiến hải quân tuyển chọn, nhưng đó cũng coi như một cuộc sát hạch, huống chi cô còn đại diện cho Liên vệ sinh của chúng ta, nhất thiết phải cố gắng hết sức, biểu hiện cho thật tốt!”
“Rõ!”
Hàn Dao lớn tiếng đáp lại. Trình Thành có vẻ rất hài lòng trước biểu hiện của Hàn Dao, nhưng anh ấy hoàn toàn không biết rằng cô có một nhược điểm lớn.
Hàn Dao và Vương Xán ra khỏi văn phòng của Liên trưởng, im lặng đi một đoạn đường, sau đó Vương Xán mở miệng an ủi:
“Đừng lo, kiểu gì cũng sẽ có cách. Đằng nào cũng phải đi thì cứ đi trước đi, tôi tin rằng với năng lực của cô, cô hoàn toàn có thể ứng đối trong mọi tình huống.”
Sau đó, Vương Xán còn vỗ vai Hàn Dao như thật. Hàn Dao quay đầu sang, mỉm cười với cô ấy, hai người tách ra ở ngã rẽ phía trước.
Hàn Dao về phòng ngủ, mở cánh cửa tủ ra, lấy chiếc túi vải ở góc trong cùng ra, cảm nhận sức nặng trong đó. Cô đột nhiên nhớ ra rằng mình vẫn chưa trò chuyện với Phó Thiếu Lê về viên đạn này.
Thế là nhân lúc trong phòng ngủ không có ai, cô gọi điện thoại cho anh, tay nắm viên đạn ấy.
Lúc điện thoại đổ chuông, Phó Thiếu Lê vẫn đang trên đường về căn cứ. Trông thấy thông tin cuộc gọi đến, anh lập tức ấn phím bắt máy.
“Sao vậy cô nhóc, xảy ra chuyện gì à?” Hàn Dao cong môi cười:
“Không có chuyện gì thì không được tìm anh sao?”
Phó Thiếu Lê nhìn thời gian trong điện thoại, áng chừng đường xe.
“Anh còn hai mươi phút nữa để trò chuyện với em.”
Về đến căn cứ là anh lại phải bận rộn rồi, đến lúc đó, cơ hội để nói chuyện với cô rất ít.
Ở đầu bên kia, Hàn Dao ngẫm nghĩ một lát:
“Em muốn biết câu chuyện về viên đạn mà lần trước anh bỏ trong túi áo.”
Phó Thiếu Lê đáp lời:
“Anh có thể kể cho em nghe, nhưng không phải bây giờ. Đợi lần sau gặp nhau, anh sẽ kể trực tiếp với em.”
Phó Thiếu Lê không muốn nói, Hàn Dao cũng không ép buộc, trong lòng có sự chờ mong về câu chuyện ấy. Cô biết, có lẽ câu chuyện đằng sau nó không mấy tốt đẹp, nhưng cô muốn tìm hiểu tất cả về anh, bước vào thế giới của anh.
Có lẽ là vì tận sâu trong lòng, Hàn Dao không muốn tắt máy quá nhanh, vậy nên cô chủ động nhắc tới chuyện học tập đặc biệt phía đội lục chiến hải quân.
Hai tay Phó Thiếu Lê đặt trên vô lăng, điện thoại được bật loa ngoài.
“Học tập đặc biệt bên đội lục chiến?”
“Đúng thế, Trung Đội trưởng gọi điện thoại tới, sau đó Liên trưởng gọi em tới văn phòng để nói chuyện này, thực ra em cũng không muốn đi cho lắm.”
Phó Thiếu Lê im lặng, anh hiểu sự băn khoăn của Hàn Dao, nhưng cấp trên đã ra lệnh rồi, không thể chống lại được.
“Em cứ yên tâm đi đi, bên đội lục
chiến có giáo quan dạy em lúc em
còn là tân binh đúng không? Bọn họ
biết vấn đề của em, sẽ có biện pháp
tương ứng. Huống chi, đến lúc đó
nếu cảm thấy không ổn thì em vẫn
có thể xin quay về Liên vệ sinh
được mà. Thế nhưng..
Dường như nghĩ tới điều gì đó,
giọng nói của Phó Thiếu Lê hơi kéo
dài ra:
“Trong đợt diễn tập lần này, cách cá
chết lưới rách với kẻ địch của em là
một sai lầm. Trong chiến đấu, chúng
ta chỉ có thể cố gắng bảo vệ bản
thân, tiêu diệt kẻ địch, đến khi thực
sự cùng đường mới nghĩ tới cách
cùng sống chết ấy. Đó là chuyện mà
chỉ có kẻ ngốc mới làm!”
“Hàn Dao, em phải nhớ, không có gì
quan trọng hơn tính mạng của em!
Lúc nhỏ gian nan như thế mà em
còn vượt qua được, bây giờ lại càng
không nên tùy tiện từ bỏ. Dù rằng
đó chỉ là diễn tập, nhưng em phải tự
dặn lòng rằng, diễn tập chính là thực
chiến!”