Giọng nói lạnh lùng của Phó Thiếu Lê vang lên bên tai, khiến Hàn Dao hơi sửng sốt. Đến khi hoàn hồn lại, cô trịnh trọng mở mi1ệng:
“Binh nhì Hàn Dao sẽ luôn khắc ghi những lời mà thiếu tá nói ngày hôm nay. Chuyện đầu tiên là quân nhân phải l0àm là bảo vệ tốt bản thân, nếu không thì nói gì tới bảo vệ đất nước!”
Hàn Dao đứng thẳng người, nhìn thẳng về phía t3rước, ánh mắt ngập tràn sự kiên định, giọng nói trầm thấp dõng dạc phát ra từ cổ họng, hơi thở cũng nhẹ hẳn đi. Cô tuyên bố 2lời hứa của một người lính.
“Phó Thiếu Lê, em quyết định sẽ xin vào Đảng, trong khoảng thời gian tới sẽ viết đơn. Vi0ết xong, em sẽ tới đội lục chiến hải quân.”
“Chúc em may mắn, cô nhóc của anh.”
Anh sẽ chờ em ở nơi cuối con9 đường, chờ em kề vai chiến dấu với anh. Quãng đường đời của em vừa mới bắt đầu thôi!
Sau khi tắt máy, Hàn Dao không vội viết đơn xin vào Đảng ngay. Hiện giờ đang là thời gian huấn luyện buổi sáng, cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi tập trung với đám Chu Tiểu Manh.
Việc huấn luyện vẫn tiếp diễn, cuộc sống vẫn trôi qua. Thực ra trong Liên vệ sinh không có nhiều người biết Hàn Dao sắp đi, chỉ có Đội trưởng, Trung Đội trưởng, Liên trưởng, cùng với người vẫn luôn có mối quan hệ tốt với cô là Đại Lan.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, Đại Lan cũng nộp đơn xin vào Đảng giống cô. Ngày nào người phụ nữ kia cũng gửi ảnh tới, Hàn Dao có xem, nhưng không đáp lại, ngược lại còn lưu tất cả những bức ảnh ấy vào máy, nghĩ rằng lúc nào rảnh rỗi sẽ đi rửa ra, giữ lại làm kỳ niệm cũng hay đó chứ.
Thứ ba tuần sau phải đi báo danh, vào chiều thứ năm tuần này, Hàn Dao biết Chúc Quân Dương gặp rủi ro trong lúc huấn luyện. Lúc ấy cô đang luyện tập băng bó với Đại Lan trong phòng dụng cụ. Âu Dương Dịch đi tới, thuận miệng nhắc tới chuyện này với bọn họ.
Nghe vậy, bàn tay đang buộc băng vải của Hàn Dao khựng lại. Cô nhanh chóng thắt nút, sau đó lại tháo ra, để lộ vết thương đã đóng vảy trên cổ tay. Cô lắc lắc cổ tay rồi mới nhìn về phía Âu Dương Dịch.
“Sao lại xảy ra chuyện?” Âu Dương Dịch lắc đầu.
“Lúc ở bệnh viện tôi nghe bọn họ nói thôi, cụ thể cũng không rõ lắm, hình như là bị ngã trong lúc huấn luyện, bị làm sao ở tay thì phải.”
Âu Dương Dịch không hỏi kỹ nên chỉ nói sơ qua.
“Hết rồi à?” “Hết rồi?”
Âu Dương Dịch nhún vai, anh ta chỉ biết có thế thôi.
Hàn Dao thu dọn những thứ mà mình vừa dùng, nói một tiếng với Âu Dương Dịch rồi kéo Đại Lan ra ngoài.
Cô len lén trở về phòng ngủ, gọi điện thoại cho Trương Lan Tiếu, nhưng không có ai bắt máy. Cô đoán có lẽ là bọn họ vẫn đang huấn luyện, vậy nên không gọi nữa, chạy thẳng tới xin Vương Xán cho nghỉ, Đại Lan cũng đi theo.
Biết bọn họ muốn tới bệnh viện thăm hỏi, Vương Xán đồng ý cho bọn họ nghỉ, nhưng vẫn bảo bọn họ phải trở về trước lúc tắt đèn.
Cầm giấy xin nghỉ, hai người về phòng ngủ, thay một bộ thường phục rồi ra khỏi liên đội.
Tới bệnh viện, Hàn Dao cảm thấy bị bệnh đúng là phiền phức!
Ở quầy lễ tân của khu vực nằm việc, một y tá đang viết lách gì đó, cô hỏi thăm cô ấy, hai người nhanh chóng tìm được phòng bệnh của Chúc Quân Dương.
Trong phòng bệnh không có ai, Chúc Quân Dương nằm một mình trên giường.
Hàn Dao đứng ngoài phòng bệnh và nhìn vào bên trong, thấy phần cánh tay mà cô ấy để lộ ra ngoài đều phải băng bó trên đầu còn quấn băng vải. Cô không khỏi thở dài, hai người lần lượt bước vào phòng bệnh.
Trước đó Chúc Quân Dương mới ấn chuông đầu giường gọi y tá tới rút kim, vậy nên bây giờ có người vào phòng, cô ấy cũng không để ý tới, chỉ ngẩn ngơ nhìn trần nhà. Nhưng cô ấy không thấy ai động vào tay mình, còn trông thấy khuôn mặt của Hàn Dao xuất hiện trước mắt.
Chúc Quân Dương bị đập vào đầu lúc ngã nên không được tỉnh táo cho lắm, nhìn mấy giây mới nhận ra đó là Hàn Dao.
Cô ấy trợn tròn mắt, đang định lên tiếng thì lại cảm thấy có ai đó chạm vào tay mình, nên không vội vàng nói chuyện ngay. Cô ấy nghiêng đầu sang nhìn tay mình, Đại Lan đang rút kim truyền dịch trên mu bàn tay ra cho cô ấy, còn ngẩng đầu lên cười với cô ấy.
Không biết vì sao, người Chúc Quân Dương lại hơi run lên. Cô ấy nuốt một ngụm nước miếng, không nói gì cả. Đến tận khi thấy đầu hơi đau, cô ấy mới miễn cưỡng chuyển mắt sang Hàn Dao.
Hàn Dao đứng đó, bình tĩnh dùng tay chọc vào vết thương trên trán Chúc Quân Dương. Mất công cô lo lắng mãi, xem ra chỉ có miệng vết thương trên cánh tay là hơi đáng sợ thôi, ngoài ra thì không có gì to tát cả.
“Đầu cô bị thương cấp độ mấy? Hay là cô bị ngã đơ luôn rồi, không biết kêu đau nữa?”
Hàn Dao tự nhận là mình dùng sức khá lớn, nhưng cô ngốc trên giường chẳng có một phản ứng nào cả, cứ ngu ngơ nhìn cô.
Không thấy Chúc Quân Dương phản ứng lại một cách bình thường, Hàn Dao kéo chiếc ghế bên cạnh ra, nhàm chán ngồi xuống. Ánh mắt cô vẫn luôn nhìn vào mặt Chúc Quân Dương, chờ khoảng mười giây mới thấy cô ấy có phản ứng, nói một chữ:
“Đau.”
Sau đó, cả phòng bệnh lại chìm vào sự yên tĩnh. Trong mắt Hàn Dao hiện lên nét lo lắng, nhưng trông dáng vẻ ốm yếu của Chúc Quân Dương, môi cô mấp máy, đến cuối cùng vẫn không nói gì, cứ thế ngồi trên mép giường nhìn cô ấy.
Đại Lan rút kim xong thì theo y tá ra khỏi phòng bệnh, chẳng mấy chốc đã quay trở lại. Cô ấy cúi đầu thì thầm vào tai Hàn Dao. Chấn động não? Chuyện này...
Nghe Đại Lan nói thầm vào tai, Hàn Dao nhìn Chúc Quân Dương, ánh mắt càng có vẻ hứng thú hơn. Ngã từ trên tấm ván cao trong lúc huấn luyện vượt chướng ngại vật bốn trăm mét, sau đó vẫn còn lơ ngơ huấn luyện tiếp, đến tận khi ngã như thế lần thứ hai, cô ấy mới được đưa tới bệnh viện.
“Cô nói xem, tôi mới không gặp cô mấy ngày mà sao cô thành ra nông nỗi này vậy? Có ai ngốc như cô nữa không hả?”
Hàn Dao chỉ nói mấy câu rồi im lặng, nhàm chán ngồi trên xô pha, nhìn Chúc Quân Dương trên giường bệnh.
Đại Lan cũng không nói gì, ngồi xuống chiếc ghế gần cửa nhìn Chúc Quân Dương.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Trương Lan Tiếu xuất hiện ở cửa, có vẻ mới đi đâu về. Sau lưng cô ấy còn có hai người, một người là Vu Nam, người còn lại là Đường Duy Hy.
Lồng ngực của Trương Lan Tiếu vẫn đang phập phồng, chắc là chạy tới đây. Lúc mở cửa và nhìn thấy Hàn Dao, cô ấy sửng sốt một hồi, sau đó mới bước vào phòng bệnh.
Trương Lan Tiếu chào hỏi với Đại Lan, nhìn Hàn Dao ở cạnh giường bệnh, sau đó lại nhìn Chúc Quân Dương, lên tiếng quan tâm cô ấy vài câu. Đợi mãi mà không thấy người trên giường có phản ứng gì, Hàn Dao không nhìn nổi nữa, kéo ống tay áo của Trương Lan Tiếu, lôi cô ấy ra khỏi phòng bệnh, bước vào lối thoát hiểm.
Trương Lan Tiếu để mặc cho cô kéo, hai người dừng lại ở đầu cầu thang trong lối thoát hiểm.
Ở bên đó có một cái cửa sổ, bên ngoài là đường quốc lộ. Hàn Dao bước lên mấy bước, dựa vào cửa sổ, nhìn ra ngoài một lát rồi mới quay đầu nhìn Trương Lan Tiếu.
“Cô ấy sao vậy? Trong đợt diễn tập lần trước, tôi đi cùng cô ấy, cô ấy cũng luôn mất tập trung như thế này.”
Hàn Dao chau mày, nhìn Trương Lan Tiếu bằng ánh mắt nghiêm túc. Cô rất lo lắng cho tình trạng của Chúc Quân Dương.
Trương Lan Tiếu thở dài, cũng đứng
sát vào cửa sổ, nhưng ánh mắt thì lại
nhìn cô.
“Dương Dương thích Đường Duy
Hy, nhưng người ta không thích cô
ấy. Tối hôm Dương Dương đi tỏ tình
với anh ta, anh ta buông lời sỉ nhục
cô ấy ngay trước mặt rất nhiều
người. Về sau cô ấy không nói
chuyện với Đường Duy Hy nữa, sau
đó thì biến thành thế này, bị thương
cũng là vì mất tập trung trong lúc
huấn luyện.”
Hàn Dao đứng tại chỗ, thấy Trương
Lan Tiếu cứ nhìn mình, cô nhíu mày
hỏi ngược lại:
“Có liên quan tới tôi hả?”