Bất thình lình bị vỗ một cái vào đùi, Chúc Quân Dương giật bắn cả người, khẽ hô lên một tiếng.
Nhìn dáng vẻ như chim sợ cành cong1 của cô ấy, Hàn Dao phì cười. Cô nhàn nhã đứng lên, phủi cỏ dại dính trên mông đi, sau đó vươn tay khoác vai cô ấy.
Cảm nhận đượ0c sức nặng trên vai, Chúc Quân Dương quay đầu nhìn cô. Khoảng cách của hai người quá gần, Hàn Dao hơi ngả ra sau một khoảng.
“Đừ3ng căng thẳng, có tôi đây rồi!”
Chúc Quân Dương xòe năm ngón tay, dùng sức hất tay Hàn Dao ra, lùi về sau hai bước rồi ôm lấy lồ2ng ngực.
“Đại Dao, cô đập vào đâu thế hả!”
Hàn Dao sờ mũi, thật là, cô chỉ bất cẩn thôi mà.
“Tôi không cố ý, hay0 là cô vỗ lại đi?”
Chúc Quân Dương liếc qua lồng ngực của Hàn Dao. Cô nhướng mày lên, ái chà, hình như cô trông thấy nét chê bai9 thì phải.
“Sao hả? Chê tôi nhỏ à?”
Cô dùng giọng điệu thản nhiên nói toạc ra suy nghĩ của Chúc Quân Dương, khiến cô ấy lạnh toát sống lưng, đơn giản chỉ là chột dạ thôi.
“Tôi nào dám chê cô nhỏ! Vỗ thì vỗ! Cô đứng yên đó, đừng có nhúc nhích!”
Chúc Quân Dương cố tỏ ra là mình “cứng”, khiến Hàn Dao chỉ muốn cười. Lúc cô ấy xông tới, cô nghiêng người, đi về phía đông.
“Tôi đứng đó cho cô sờ thật thì chẳng phải là hơi mất mặt rồi sao?”
Tiếng cười của Hàn Dao lọt vào tai Chúc Quân Dương, khiến cô ấy đứng tại chỗ, đỏ bừng cả mặt.
“Chúng ta đang vội, đuổi theo mau lên.”
Giọng của Hàn Dao vang lên từ phía đông. Chúc Quân Dương nhìn về hướng đó, trời hơi tối, nhưng không đến mức không nhìn thấy rõ, người lính nữ đeo súng cười nhìn cô ấy.
“Tới ngay đây!”
Chúc Quân Dương vội vàng đáp lại rồi chạy về phía Hàn Dao.
Trong đêm đen, hai người đi cạnh nhau, hướng về phía bộ chỉ huy mà Hàn Dao đã từng lén tới lúc trước.
Suốt dọc đường đi, hai người không trò chuyện gì, quan sát địa hình xung quanh một cách nghiêm túc, đồng thời cũng không ngủ, tốc độ tiến lên không hẳn là nhanh.
Sau nửa đêm, Hàn Dao huých vào cánh tay của Chúc Quân Dương, hai người leo lên một cái cây và ngồi trên đó.
“Nghỉ ngơi nửa đêm, sáng sớm mai rồi lên đường tiếp.”
Ngày mai đi thêm nửa ngày nữa là tới nơi rồi.
Bọn họ ở trên cây cũng có lý do cả, nghỉ ngơi được hai tiếng đồng hồ thì hai người bừng tỉnh vì tiếng súng.
Trên cây, Hàn Dao và Chúc Quân Dương đồng thời mở mắt ra. Bọn họ lặng lẽ cầm súng lên, nhìn xuyên qua ống ngắm.
Cách đó không xa, hai nhóm người đang giơ súng chĩa về phía nhau. Hai chọi sáu, số người bên đội đỏ nhiều hơn. Khi mà bên đội xanh sắp chỉ còn lại một người, Hàn Dao mới bóp cò súng, bắn trúng vào người đang chuẩn bị ra tay bên đội đỏ.
Tiếng súng đột ngột ấy khiến hai nhóm người cách đó không xa giật mình, ngay sau đó lại là những tiếng súng vang lên liên tiếp.
Hàn Dao rút súng bắn tỉa về, nép sát vào cành cây, không động đậy gì nữa, ánh mắt vẫn luôn nhìn đăm đăm vào vị trí cách đó không xa.
Số người bên đội đỏ vẫn còn nhiều, Hàn Dao lại lẳng lặng giơ súng lên, lần lượt “điểm danh” mấy người bên đội đỏ.
Có vẻ như đã phát hiện ra là có tay súng bắn tỉa, bên kia vang lên tiếng hô:
“Có tay súng bắn tỉa, mau núp đi!”
Tiếng rằng vì không tìm được vị trí chính xác của tay súng bắn tỉa nên đến khi bọn họ tìm được nơi để ẩn núp thì tất cả đã bị Hàn Dao “hỏi thăm” một lượt rồi.
Nhưng điều không may là hai người phía đội xanh cũng bị bắn chết.
Hàn Dao lắc đầu, vỗ vào người Chúc Quân Dương khi cô ấy đang ngẩn ngơ bên cạnh.
“Chúng ta rút thôi.” “Đi đâu?”
“Bộ chỉ huy của đội đỏ.”
“Ồ.”
Hàn Dao có thể nhìn ra được rằng Chúc Quân Dương không mấy tập trung, nhưng cô không đoán ra được lý do nên không phát biểu ý kiến gì cả.
Hai người tiếp tục lên đường, bỏ một đám người vừa bị “xử lý” ở đó. Hai bên đỏ mắt nhìn đối phương, nếu không vì phải làm “chuyện mà người chết nên làm” thì chắc chắn là bọn họ sẽ vung tay đánh nhau cho mà xem.
Hai người lại lên đường, trời chưa sáng đã dừng lại ở ngoài bộ chỉ huy của đội đỏ.
Sờ cái bụng xẹp lép, Chúc Quân Dương kéo ống tay áo của Hàn Dao, cố tỏ ra đáng thương:
“Đại Dao, cô có đói không?”
Hàn Dao trợn trắng mắt nhìn cô ấy, tiện tay sờ vào bụng mình. Nói thật thì cô cũng đói rồi.
Ngón tay cô xẹt qua túi áo, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Ngay sau đó, cô lấy một cái băng tay của đội đỏ ra khỏi túi. Hai mắt Chúc Quân Dương sáng rực lên.
“Cô lấy đâu ra thế?”
“Lúc trước bị bắt, tôi xử lý một người lính và lấy nó dùng, về sau cũng không vứt đi, không ngờ lại có tác dụng.”
Cô tháo băng tay của đội xanh xuống, dán băng tay của đội đỏ lên.
“Tôi vào trong kiếm chút đồ ăn, cô ở đây chờ tôi.”
Chúc Quân Dương kéo tay cô lại. “Có ổn không vậy?”
Hàn Dao cười cong đôi mắt. “Cứ chờ đi.”
Cô nhanh chóng hòa mình vào bóng đêm. Trời vẫn chưa sáng, cô có thể nhân cơ hội thám thính tình hình.
Hàn Dao đi lòng vòng ở bên ngoài, cuối cùng tìm được một cái lỗ trông như lỗ chó. Cô cân nhắc một lát rồi chui vào trong, tìm nơi cất chứa lương thực mà lần trước mình đi qua.
Hàn Dao nhìn quanh, phát hiện ra số người canh gác ở đây ít hơn lần trước, nhưng cũng không hẳn là quá ít. Cô lén lút né tránh camera, đi vòng quanh một lượt rồi tìm tới tận lều trại chính, thấy một người vén tấm rèm lên và bước ra từ trong đó.
Hàn Dao nhìn đăm đăm một lúc lâu, một tia sáng lóe lên trong mắt cô.
Cô đi theo người đó, hơ... điểm đến cuối cùng là nhà vệ sinh.
Người đàn ông trung niên trước mặt dừng lại, nhìn quanh mấy lần rồi mới vào nhà vệ sinh.
Hàn Dao ngồi xuống một góc, chờ người bên trong đi ra.
Khoảng hai phút sau, cô chuẩn xác kề một con dao găm vào lưng người đó.
“Thủ trưởng, đừng nhúc nhích, hiện giờ tôi có thể kết liễu ông chỉ bằng một nhát dao.”
Hàn Lăng Tiêu vừa bước từ nhà vệ sinh ra thì đã nhận được một bất ngờ siêu to khổng lồ như thế. Ông ấy giật mình, nhưng không nói gì cả, chờ người đằng sau lên tiếng tiếp. Quả nhiên, ngay sau đó, Hàn Dao lại nói;
“Dẫn tôi tới phòng truyền tin của các ông, nhanh lên!”
Trong quân đội hải quân, chắc cũng chỉ có cô nhóc đằng sau dám nói chuyện với ông ấy như thế thôi.
“Cô cẩn thận chút, đừng làm mình bị thương, tôi dẫn cô đi.”
Hàn Lăng Tiêu rất tò mò, không biết là cô nhóc như thế nào mà lại có bản lĩnh như vậy.
“Đừng nói nhiều, dẫn đường đi!”
Nghe câu nói dữ dằn của cô, Hàn Lăng Tiêu nở nụ cười bất đắc dĩ, sải bước tiến về phía trước.
Ở một bên khác, Phó Thiếu Lê dẫn Mạnh Thế Hựu tới bộ chỉ huy, lần này chủ yếu là để đón Hàn Lăng Tiêu đi.
Không ngờ lúc còn ở bên ngoài, bọn họ lại bắt được một lính nữ. Phó Thiếu Lê không nhận ra đó là ai, bèn bảo Mạnh Thế Hựu áp giải vào bộ chỉ huy.
Vốn dĩ Chúc Quân Dương đang núp bên ngoài chờ Hàn Dao về, nhưng ai ngờ cô ấy lại buồn ngủ quá, lăn ra đất ngủ thϊếp đi mất.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô ấy nghe thấy tiếng người gọi bên tai, cứ tưởng là Hàn Dao, nhưng mở mắt ra thì lại trông thấy khuôn mặt của một người đàn ông ở ngay trước mắt mình.
Vốn dĩ cô ấy đang rất vui vẻ, lúc này như bị tạt thẳng một gáo nước lạnh vào người. Cô ấy đẩy Mạnh Thế Hựu ra.
“Anh là ai thế hả? Sao lại quấy rầy giấc ngủ của tôi!”
Động tác của Chúc Quân Dương quá kịch liệt, Mạnh Thế Hựu nhìn thấy băng tay trên cánh tay cô ấy.
“Người của đội xanh à?”
Chúc Quân Dương giật thót mình,
đứng lên định bỏ chạy, ai ngờ Mạnh
Thế Hựu lại vươn chân ra. Bởi vì
quá hốt hoảng, cô ấy không chú ý
đường đi,
Chúc Quân Dương nhịn đau, định
bò dậy chạy tiếp, nhưng còn chưa
đứng lên thì đã bị Mạnh Thế Hựu
khống chế chỉ với vài chiêu.
Sau đó, cô ấy bị dẫn tới trước mặt
một người, rồi lại bị dẫn vào bộ chỉ
huy của đội đỏ.