Thấy Hàn Dao cười trên nỗi đau của người khác, Trương Lan Tiếu lại trợn mắt nhìn Chúc Quân Dương, đi vòng qua người bọn họ.
Thấy cô ấy đi, Hàn Dao cũng đuổi theo, Chúc Quân Dương chậm hơn nửa bước.
“Không đúng! Tôi có nửa kia từ bao giờ 0vậy hả!”
Giọng cô ấy không quá lớn cũng không quá nhỏ, nhưng vẫn bị Hàn Dao vỗ một cái vào đầu.
“Nói nhỏ thôi, 3muốn làm đội đỏ phát hiện ra chúng ta à!”
Chúc Quân Dương xoa phần đầu vừa bị vỗ.
“Vốn tôi làm gì có nửa kia!” Hàn Dao trợn trắng mắt nhìn cô ấy.
“Tôi nói đùa mà cô tưởng thật hả?”
Không biết vì sao, trong đầu Chúc 0Quân Dương lại hiện lên khuôn mặt của Đường Duy Hy. Cô ấy lắc đầu một lúc lâu mới xua đuổi được khuôn mặt của anh ta đi. Đến 9khi ngẩng đầu lên thì Hàn Dao đã trở về chỗ cũ rồi, cô ấy sải bước đi theo.
Mười mấy người nghỉ ngơi một đêm ở đây, thay phiên nhau canh gác, cả đêm không xảy ra chuyện gì.
Hàn Dao dựa vào thân cây, trong những tia nắng ban mai, cô mở mắt ra. Xung quanh không có đống lửa, chỉ có nơi trú được dựng tạm thời, núp ở trong đó cũng xem như duy trì được nhiệt độ cơ thể ở mức bình thường, chống chọi với cái lạnh ban đêm.
Hàn Dao thở ra một hơi, đôi mắt sáng ngời của cô nhìn quanh một vòng, sau đó thu tầm mắt về và đứng lên, đúng lúc đối diện với Giang Hàn.
Cô ấy vừa đi đâu đó về. Trời lạnh như vậy, bọn họ không có lều vải, ngủ ngoài trời ở cái vùng hoang vu vắng vẻ như thế này cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
“Giáo quan Giang.”
Hàn Dao vẫn quen gọi cô ấy như thế, Giang Hàn nhìn cô mỉm cười:
“Không ngủ thêm lát nữa à?”
Hàn Dao xoa cánh tay, lắc đầu nói:
“Lạnh lắm, nếu mà ngủ thật thì cũng chẳng dễ chịu gì.”
Nhìn mọi người đang lần lượt đứng lên, Giang Hàn gật đầu:
“Chuẩn bị đi, chúng ta đi tập trung với cả đội.”
“Rõ!”
Từng tiếng đáp lời vang lên. Hai mươi phút sau, bọn họ bắt đầu lên đường, đi tìm đội ngũ chính.
Giang Hàn dùng thiết bị thông tin vô tuyến để liên lạc với những người đi theo đội của Nhậm Thiên Nghênh, xác định tọa độ rồi dẫn đám Hàn Dao đi tìm.
Vì có ít người nên tốc độ hành quân của bọn họ rất nhanh. Chưa tới hai tiếng sau, Giang Hàn đã thành công bắt kịp đội ngũ do Nhậm Thiên Nghênh dẫn đầu.
Khi đã khớp khẩu lệnh, bọn họ mới coi như chính thức trở lại đội ngũ. Hàn Dao chào hỏi sơ qua với Đường Duy Hy và Vu Nam, sau đó nhận lấy bình nước mà Nhậm Thiên Nghênh đưa cho, vặn nắp ra uống mấy ngụm lớn, giải tỏa sức nóng trong lồng ngực.
Cô đóng nắp vào, trả bình nước cho Nhậm Thiên Nghênh.
“Cảm ơn.”
Nhậm Thiên Nghênh cười nhìn cô, vẫy tay ý bảo cô không cần khách sáo.
Bọn họ ngồi nghỉ ngơi một lúc, mấy người có chức vị cao ngồi đó bàn bạc với nhau xem phải hoàn thành nhiệm vụ thế nào.
Bản đồ được trải ra ở chính giữa. Hàn Dao may mắn được ngồi bên cạnh xem cùng. Cô nhìn những ký hiệu quan trọng và những mũi tên chỉ phương hướng đánh dấu trên bản đồ, kết hợp với những gì nhìn thấy tối qua, ánh mắt cô hơi tối đi. Bộ chỉ huy đã thay đổi địa điểm trú đóng, bọn họ phải đi tìm lại từ đầu, tốn nhiều thời gian và sức lực hơn.
Nghe Nhậm Thiên Nghênh, Giang Hàn và Sa Long nói chuyện với nhau, Hàn Dao nhướng mày lên. Bọn họ quyết định liên lạc với bộ chỉ huy bên đội xanh, xin phép sử dụng flycam, tìm kiếm những địa điểm quan trọng trong khu vực diễn tập.
Nhậm Thiên Nghênh và sĩ quan chỉ huy bên đội xanh kết nối video với bộ chỉ huy trong một khoảng thời gian ngắn, sau đó mới tắt đi.
Trong lúc chờ bộ chỉ huy gửi tin tức tới, mọi người nhanh chóng kiểm tra trang bị trên người, bổ sung thêm đạn dược.
Khi tất cả đã chuẩn bị xong, Nhậm Thiên Nghênh vung tay lên, bảo mọi người lên xe.
Trên xe, Nhậm Thiên Nghênh cầm máy tính, nhìn bản đồ giám sát điện tử do bộ chỉ huy gửi tới, trên đó có hai điểm đỏ rõ rệt, tượng trưng cho hai bộ chỉ huy, trong đó chắc chắn có một nơi là giả, chỉ có một nơi là thật.
Theo như bản đồ, một nơi ở trên đất liền, còn một nơi khác nằm ở trên biển.
Rất hiển nhiên, có một nơi chỉ là thủ thuật che mắt, vấn đề ở đây là không biết nơi nào là thật, nơi nào là giả.
Đi chưa được bao lâu, đoàn xe của bọn họ bị chặn lại, tiếng nổ vang lên bên tai.
“Mau! Mau chóng xuống xe!”
Ngay tức khắc, tất cả mọi người đều tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Hàn Dao nghiến răng, lần trước người của Liên vệ sinh bị bắt cũng vì bị tập kích bằng lựu đạn một cách bất ngờ như thế này, bây giờ bọn họ lại tới nữa.
Nghĩ vậy, cô giơ súng xả đạn về phía đám người kia. Tiếc rằng đối phương đã chuẩn bị đạn dược đầy đủ, Hàn Dao đã xả hết hai băng đạn mà hỏa lực của đối phương vẫn còn rất mạnh, cô chỉ có thể núp sau chiếc xe.
Không còn cách nào khác, cô ném súng trường đi, rút con dao quân dụng trên người ra, lao về phía một binh lính đội đỏ đang cầm súng bắn phá.
Với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, con dao găm kề vào cổ của người đó. Khẩu súng trên tay anh ta lọt vào tay cô.
“Anh, chết rồi!”
Hàn Dao lục tìm tất cả những vũ khí có thể sử dụng trên người anh ta, sau đó nhìn anh ta bằng ánh mắt cảnh cáo. Cô cầm súng xông về phía những người còn lại, hoàn toàn không quan tâm tới những viên đạn đang bay tán loạn xung quanh.
Trong lúc những người khác trợn mắt há hốc mồm, Hàn Dao một thân một mình xông thẳng về phía trước. Chúc Quân Dương nuốt ngụm nước miếng, Nhậm Thiên Nghênh ở một bên khác nhìn thấy, bèn huýt sao một tiếng, thú vị thật đấy!
Hành động ấy của Hàn Dao khơi dậy ý chí chiến đấu của đám lính trinh sát hải quân. Mười phút sau, cuộc chiến kết thúc, lính bên đội đỏ bị tiêu diệt sạch, những trang bị có thể dùng được đều bị bọn họ vơ vét, đến cả đồ ăn cũng không bỏ qua.
Những người đã “chết trận” bên phía đội đỏ đứng đó, trợn mắt nhìn bọn họ, thậm chí còn có người muốn nhào lên đánh nhau, nhưng lại bị Hàn Dao lạnh lùng lườm một cái.
“Các người đã ‘chết’ hết rồi, phải tuân thủ bổn phận của người chết, nếu không, tôi không ngại trao đổi với các người về những chuyện mà người chết nên làm đâu.”
Những người khác đứng xem bên cạnh, ai cũng cảm thấy Hàn Dao bộc lộ khí thế ra thế rất là ngầu.
Ánh mắt ấy, giọng điệu ấy, khí thế ấy, quá đỉnh!
Vì không muốn khiến nhiều người phẫn nộ hơn, người bên đội lục chiến hải quân chỉ âm thầm vỗ tay trong lòng. Bọn họ thản nhiên liếc qua đám “người chết” bên đội đỏ, ai cũng yên tĩnh hẳn đi.
Hàn Dao sờ tai, đeo khẩu súng mà mình cướp được lùi ra tận đằng sau để nghiên cứu.
Cô cướp được một khẩu súng bắn tỉa, lần đầu tiên được mày mò thứ này, cô tò mò nên đi nghiên cứu trước.
Sau khi “vứt xác” những người đã chết bên đội đỏ đi, cả đội lại tiếp tục lên đường. Bởi vì không xác định được bộ chỉ huy nào là thật nên bọn họ chia thành hai nhóm, do Nhậm Thiên Nghênh và Giang Hàn dẫn đầu.
Nhậm Thiên Nghênh dẫn Hàn Dao, Trương Lan Tiếu, Chúc Quân Dương, Đường Duy Hy và Vu Nam đi tới bộ chỉ huy trên đất liền.
Mới đi được một đoạn, Nhậm Thiên Nghênh bỗng cười ra tiếng, mấy người khác cùng quay đầu sang nhìn cô ấy.
Nhậm Thiên Nghênh liếc nhìn bọn họ:
“Nghỉ ngơi một lát đã, tôi thấy mắt của Hàn Dao sắp dính vào khẩu bắn tỉa 88 ấy rồi. Để tránh trường hợp cô ấy vấp ngã chết, chúng ta dừng lại nghiên cứu sơ qua đi.”
Hàn Dao ôm khẩu súng bắn tỉa, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.
“Tôi chỉ tò mò thôi.”
“Biết cô tò mò nên tôi mới dành chút thời gian giới thiệu sơ qua cho cô đấy thôi. Ngồi xuống đi!”
Nhậm Thiên Nghênh lấy khẩu súng bắn tỉa 88 từ tay Hàn Dao, cảm nhận được sự níu giữ, cô ấy cười tươi hơn nữa.
“Đừng có lưu luyến, súng có phải của cô đâu, sớm muộn gì cũng phải trả lại cho người ta thôi. Yên tâm đi, đợi tôi giới thiệu xong, nó vẫn sẽ quay lại với cô.”
Hàn Dao lúng túng chà tay vào áo, sao lại lú thế cơ chứ! Cô ngoan ngoãn đứng bên cạnh, nhìn Nhậm Thiên Nghênh loay hoay với khẩu súng bắn tỉa kia.
“Súng bắn tỉa 88 có tên đầy đủ là súng bắn tỉa 5.8 mm kiểu QBU88, có tầm sát thương 800m, đường kính nhỏ, sức sát thương cao.” hậm Thiên Nghênh đặt khẩu súng ngang trước mặt, để mấy người ở đối diện có thể nhìn thấy rõ. Cô ấy dừng lại giây lát rồi nói tiếp:
“Trong khoảng cách năm mươi mét, nó có thể bắn trúng một đồng tiền xu, thậm chí tay súng giỏi còn có thể bắn gãy một que tăm; từ một trăm mét trở lên có thể bắn trúng mắt của kẻ địch; hai trăm mét có thể bắn gãy cán bia; trong phạm vi sáu trăm mét có thể đảm bảo bắn trúng đầu của kẻ địch.”
Nhậm Thiên Nghênh cầm khẩu súng bắn tỉa này, giới thiệu kiểu súng, kết cấu, tác dụng cơ bản, các sử dụng cơ bản và những điều cần chú ý cho bọn họ.
Bởi vì tiếng súng có thể khiến kẻ địch chú tới, vậy nên trước khi hoàn toàn nắm chắc phần thắng, bọn họ chưa thể đối đầu với kẻ địch được.
Hàn Dao không được thử nghiệm ngay, chỉ đành ôm khẩu súng, suy nghĩ tư thế bắn ngồi và tư thế bắn nằm mà Nhậm Thiên Nghênh vừa làm mẫu.
Cô ôm súng cảm nhận, khi bắt gặp ánh mắt như hổ đói của Chúc Quân Dương, cô lập tức ôm chặt khẩu súng vào lòng mình.
“Không cho!”
Dáng vẻ kiêu ngạo ấy khiến những người khác toát mồ hôi hột.
“Xì!”
Chúc Quân Dương cũng kiêu ngạo hất đầu sang một bên, không nhìn cô nữa. Những người còn lại thực sự cảm thấy bất đắc dĩ.
Nói trắng ra thì Nhậm Thiên Nghênh dẫn Hàn Dao đi theo hướng đất liền là vì nghĩ tới chuyện cô sợ nước. Hàn Dao biết điều đó, nhưng cô không nói ra, những người khác cũng biết nhưng chỉ ngầm hiểu trong lòng.
Một ngày sau, sáu người núp trong bụi cỏ cách mục tiêu khoảng một ngàn mét.
Hàn Dao nhìn lên trời, nói:
“Thời tiết sắp nóng lên rồi, không còn lạnh như thế nữa.”
Màn đêm sắp ập tới, nói thật thì cô không quá thích mùa đông. Dù rằng mùa đông ở nơi này không lạnh như ở quê nhà, nhưng cô vẫn không thích chút nào cả.
Nhậm Thiên Nghênh đang nằm sấp bên cạnh để quan sát. Cô ấy quay đầu nhìn cô rồi thu ánh mắt về, tiếp tục nhìn bộ chỉ huy ở cách đó không xa.
“Sao hả? Mùa đông không tốt sao?”
“Tôi không thích.”
Hàn Dao hờ hững trả lời, Nhậm Thiên Nghênh gật đầu. Sở thích của mỗi người khác nhau, cô ấy không thể ngăn cản được.
Mấy người nằm sấp trong bụi cỏ, gần hai mươi phút sau mới ngồi chụm đầu lại một chỗ, bắt đầu bàn bạc kế hoạch.
Bọn họ đi vòng quanh bộ chỉ huy một vòng, đã nắm bắt được bố cục cơ bản nên khá chắc chắn, bắt đầu phân công nhiệm vụ.
“Chúng ta chia nhau ra hành động, âm thầm giải quyết những người ở mấy nơi ẩn núp bên kia, tay súng bắn tỉa hỗ trợ chúng tôi lẻn vào.”
Vừa nói, Nhậm Thiên Nghênh vừa nhìn Hàn Dao, Hàn Dao ôm súng bắn tỉa gật đầu.
“Nhưng cô có tin tôi không? Dù sao thì tôi cũng chưa dùng súng bắn tỉa bao giờ.”
“Cô không làm được hả?”
Nhậm Thiên Nghênh nhìn cô, nụ cười trên môi rất rõ rệt.
Hàn Dao lắc đầu, khác với bơi lội, cô cực kỳ tin tưởng khả năng bắn súng của mình, chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Nhậm Thiên Nghênh đấm một cái vào vai cô. “Trông cậy vào cô cả đấy.”
Hàn Dao lại gật đầu, nghiêm túc hơn bao giờ hết. Nếu đây là một cuộc chiến thực sự thì hiện giờ tính mạng của tất cả đồng đội đều đang nằm trong tay cô, bởi vì chỉ cần cô sai sót một chút thôi là bọn họ sẽ bỏ mạng ở nơi này.
Nghỉ ngơi lấy sức xong thì trời cũng tối.
Mọi người chia nhau ra, Nhậm Thiên Nghênh hành động một mình. Trước khi đi, cô ấy đưa một bộ đồ truyền tin cho Hàn Dao, không biết lấy từ đâu ra.
Sau khi trang bị xong, sáu người chia nhau ra. Nghe chỉ lệnh trong tai nghe, Hàn Dao nhanh chóng di chuyển, tìm kiếm vị trí ngắm bắn đẹp nhất.
Tới một nơi khá kín đáo, cô nằm sấp xuống. “Tay súng bắn tỉa đã vào vị trí!”
Nghe tin tức mà Hàn Dao truyền tới, Nhậm Thiên Nghênh nhìn mấy người bên cạnh.
“Xuất phát!”
Năm người nhanh chóng tản ra. Từ góc nhìn của Hàn Dao, cô có thể trông thấy rõ từng động tác của bọn họ.
Bọn họ nhanh chóng xử lý những người ở trong góc, lẻn vào bộ chỉ huy. Theo sự chỉ huy của Nhậm Thiên Nghênh, bọn họ thành công lẻn vào phòng truyền tin. Người trong phòng bị khống chế, Nhậm Thiên Nghênh copy tư liệu trước ánh nhìn của bọn họ, sau đó bắt đầu bảo Hàn Dao “điểm danh” những người bên ngoài.
Có sự yểm hộ của Hàn Dao, Nhậm Thiên Nghênh dẫn bốn người còn lại xông thẳng vào phòng chỉ huy chính, chĩa súng vào vị thiếu tướng ở giữa phòng, cũng chính là sĩ quan tổng chỉ huy bên đội đỏ.
Khi mà những người khác trong lều vải còn chưa kịp phản ứng gì, một viên đạn đã bắn trúng vào đầu.
Ngay sau đó, một tiếng cười khẽ vang lên, người ở chính giữa ngẩng đầu lên.
“Đù!”
Nhậm Thiên Nghênh văng tục.
“Chúng ta bị lừa rồi! Tay súng bắn tỉa yểm hộ, rút lui!”
Nhìn gương mặt trẻ tuổi phía trước, Nhậm Thiên Nghênh xanh cả mặt, lập tức đưa ra mệnh lệnh. Trước khi bị quân địch bao vây, bọn họ rời khỏi lều trại, bắt đầu tiến hành rút lui.
Nghe thấy mệnh lệnh của Nhậm Thiên Nghênh, cả người Hàn Dao cứng ngắc lại. Cô tập trung tinh thần, nhìn vào ống ngắm, bắt đầu giúp Nhậm Thiên Nghênh xử lý những kẻ địch mà bọn họ chưa kịp gϊếŧ chết.
Cô lần lượt “điểm danh” từng người một,
trầm tư nhìn những làn khói đỏ bay ra từ bộ
chỉ huy ở phía đối diện.
“Hàn Dao, mau rút lui!”
Giọng của Đường Duy Hy vang lên trong tại
nghe, kéo tâm trí của Hàn Dao trở về. Cô
nhanh chóng cất súng đi, lao về hướng rút lui
mà bọn họ đã bàn trước đó.
Hàn Dao không hề hay biết rằng có người đã
đứng nhìn cô một lúc rồi. Người đó nhặt vỏ
đạn rơi trên mặt đất lên, cười nhìn theo
hướng mà cô chạy đi, nhưng không đuổi
theo, mà ném vỏ đạn trên tay đi rồi đi về
hướng bộ chỉ huy giả.
Tại địa điểm tập trung, Hàn Dao là người tới
muộn nhất. Thấy cô xuất hiện, những người
khác đồng loạt thở phào một hơi.
Bọn họ đứng đó canh chừng, Nhậm Thiên
Nghênh liên lạc với Giang Hàn.
“Bên các cô sao rồi?”
Vừa mở miệng là Giang Hàn hỏi ngay, giọng
nói hơi khàn rất đặc trưng.
“Bộ chỉ huy trên đất liền là giả, bên phía
chúng tôi không thu hoạch được gì.”
Bộ chỉ huy là giả, đương nhiên tư liệu mà
bọn họ lấy được cũng là giả. Nhậm Thiên
Nghênh day huyệt Thái Dương, so với cách
diễn tập như thế này, cô ấy cảm thấy thực
chiến kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn nhiều, chẳng qua không
nói ra mà thôi.
“Bên các cô có thành công không?”
Có vẻ như Giang Hàn không được thuận lợi
cho lắm, tình hình không quá khả quan.
“Không có tiến triển gì hết. Bên phía các cô
không có gì thì tới đây tập trung đi.”
Nhậm Thiên Nghênh ngẫm nghĩ rồi đồng ý,
kết thúc cuộc liên lạc. Cô ấy quay đầu, nhìn
mấy người đi theo mình.
“Bên này kết thúc rồi, bây giờ chúng ta đi tập
trung với nhóm Giang Hàn.”
Hàn Dao đi sau cùng, đi được một đoạn, cô
gọi Chúc Quân Dương ở đằng trước lại, len
lén nói mấy câu vào tai cô ấy, sau đó chạy lên
trước, ngăn cản Nhậm Thiên Nghênh.
“Tôi nghĩ tới một khả năng, nhưng không
dám chắc cho lắm, xin được đi thăm dò cùng
Chúc Quân Dương.”
Nhìn tia sáng trong mắt Hàn Dao, Nhậm
Thiên Nghênh đưa một tấm bản đồ cho cô.
“Có gì thì nhất định phải báo cáo lại đấy!
Chú ý an toàn, hi vọng có thể nghe được tin
tức tốt từ cô.”
Hàn Dao kéo Chúc Quân Dương đi, chỉ thoắt
cái đã biến mất trong bụi cây. Nhậm Thiên
Nghênh nhìn theo bóng lưng họ, rất lâu mới
dời ánh mắt về.
“Chúng ta đi.”
Ba người đi theo hướng tới vị trí của
Giang Hàn, bởi vì không có phương
tiện giao thông nào nên bọn họ chỉ
có thể đi bộ.
Hàn Dao và Chúc Quân Dương
cũng đi bộ. Không bao lâu sau, Hàn
Dao dừng lại, bắt đầu nghiên cứu
bản đồ.
Chúc Quân Dương đứng canh chừng
bên cạnh, tuy trên mặt không có
biểu cảm gì, nhưng ngón tay đang
siết chặt khẩu súng trường đã tiết lộ
sự căng thẳng hồi hộp của cô ấy lúc
này.