“Cô ấy chán sống thật rồi! Chạy trong sân huấn luyện và khu vực vượt chướng ngại vật bốn trăm mét suốt cả đêm qua rồi mà!”
Lúc 5này Đại Lan mới hiểu, Hàn Dao chủ động nói về ngủ bù chỉ là để thoát khỏi cô, để còn tự đi hành động một mình. Điên mất rồi!
T6rương Lan Tiếu nhíu mày, thức trắng cả đêm? Cô ấy biết thể lực của Hàn Dao tốt đến thế nào, nhưng cả đêm không ngủ như thế, là người t7hì đều không chịu nổi.
Sắc mặt Chúc Quân Dương thay đổi, chạy ra khỏi phòng ngủ đầu tiên, Trương Lan Tiếu cũng đi theo, Đại La4n đi cuối cùng. Ba người ra khỏi ký túc xá, Vu Nam và Đường Duy Hy ở bên kia trùng hợp nhìn thấy.
Thấy Chúc Quân Dương và Trươ8ng Lan Tiếu vẫn nhếch nhác như cũ, hai người họ chau mày, cũng xuống dưới rồi đuổi theo ba người.
Ra khỏi ký túc xá, Chúc Quân Dương cứ thế đâm đầu bừa đi, bị Trương Lan Tiếu kéo lại. Ba người cùng chạy tới đường chạy việt dã sau núi.
Mới chạy được một đoạn thì Đường Duy Hy và Vu Nam đuổi kịp. Nhìn hai lính nam cũng chưa kịp tắm rửa ấy, Trương Lan Tiếu kể sơ qua tình tình, năm người cùng đi tìm Hàn Dao.
Biểu cảm trên mặt Trương Lan Tiếu rất nghiêm trọng. Hàn Dao đột nhiên bất thường như thế này, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó rồi. Trong ba tháng qua, cô ấy chưa từng thấy Hàn Dao tự giày vò bản thân mình, chỉ có lúc bơi lội là nghiêm ngặt hơn, thế nên cô ấy cảm thấy tình hình lúc này chưa đáng để người luôn lý trí như Hàn Dao liều mạng.
Chạy một vòng ở đường chạy việt dã, năm người bắt đầu mệt mỏi, ngồi xuống điểm xuất phát thở phì phò. Bọn họ vẫn chưa tìm thấy Hàn Dao.
Sau đó, bọn họ lại tới sân huấn luyện và các loại phòng tập, nhưng đều không thấy Hàn Dao. Bọn họ thực sự phát hoảng, Hàn Dao hoàn toàn biến mất, như thể bốc hơi khỏi thế gian.
Dưới tầng một tòa văn phòng tạm thời dành cho các giáo quan, có người gõ cửa phòng làm việc của Giang Hàn.
“Vào đi!”
Giọng nói khàn khàn của Giang Hàn vang lên. Cửa mở ra, tiếng bước chân dồn dập khiến Giang Hàn ngẩng đầu lên khỏi tập hồ sơ, sau đó nhíu mày lại.
Trương Lan Tiếu lôi thôi nhếch nhác, rảo bước đi vào trong, những người khác ở bên ngoài.
“Giáo quan Giang! Hàn Dao mất tích rồi!”
Giang Hàn nhíu mày lại. “Chuyện là thế nào?”
Giang Hàn gấp hồ sơ lại, đứng lên nhìn Trương Lan Tiếu.
“Không thấy cô ấy đâu cả, chúng tôi đã tìm tất cả những nơi có thể tìm được, nhưng đều không tìm được.”
“Bao lâu rồi?”
“Chắc là đi sau lúc ăn sáng một lúc, cô ấy mang cả ba lô đi.”
Trương Lan Tiếu mím môi, ánh mắt sốt ruột. Như thể nhớ tới điều gì đó, cô ấy bổ sung thêm một câu:
“Cô ấy tự huấn luyện suốt một đêm, chưa từng nghỉ ngơi.”
Ánh mắt của Giang Hàn trở nên sắc bén. cô ấy cầm điện thoại đi thẳng ra ngoài. Đang rảo bước thì cô ấy đột nhiên dừng lại, nói với Trương Lan Tiếu đang đi theo đằng sau:
“Các cô về tắm rửa thay quần áo trước đi, tôi đi tìm người tìm cô ấy.”
Trương Lan Tiếu nhíu mày, cô ấy hơi chần chừ trước lời nói của Giang Hàn. Khi Giang Hàn bắt đầu bực bội, cô ấy mới chịu thỏa hiệp. Lúc rời khỏi tòa văn phòng, mấy người khác chạy tới từ mấy phía, cô ấy bèn chuyển lời Giang Hàn cho bọn họ.
Năm người về ký túc xá tắm rửa sạch sẽ rồi lại quyết định sẽ đi tìm tiếp. Giang Hàn cầm điện thoại, đang ngồi trên xe định gọi đi thì nhận được một cuộc gọi của Nhậm Thiên Nghênh. Cô ấy nhanh chóng bắt máy.
“Liên trưởng, có chuyện gì cứ để lát nữa rồi nói, cô gọi mấy người tới giúp tôi tìm người đi đã!”
Nhậm Thiên Nghênh cười:
“Tìm Hàn Dao đúng không?”
Giang Hàn hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại ngay.
“Cô gặp cô ấy rồi à?”
“Cô nàng ấy đang ở bên cạnh tôi, bảo đám chiến hữu tốt của cô ấy đừng tìm nữa. Giải quyết vấn đề xong, tôi sẽ đưa cô ấy về, coi như cho tôi mượn đi.”
“Vậy được rồi, liên trưởng, cô vừa phải thôi nhé, đoán chừng cô nhóc đấy không còn sức để cô giày vò nữa đâu.”
“Biết rồi.”
Giọng nói lười biếng của Nhậm Thiên Nghênh vang lên, cuộc gọi chấm dứt. Giang Hàn nhìn điện thoại, cạn lời giật giật khóe môi.
Cô ấy lắc đầu, lại phải đi làm ống loa truyền lời nữa rồi!
Những lời mà Nhậm Thiên Nghênh nói đều được truyền đến tai đám Trương Lan Tiếu. Bọn họ lo lắng cho Hàn Dao mãi, cuối cùng cũng được yên tâm.
Không còn nỗi lo nào nữa, bọn họ vội vàng vệ sinh cá nhân rồi đi nghỉ ngơi, có cảm giác như sẽ ngủ đến tận khi trời sụp đất nứt.
***
Ở một bên khác, trên đường cao tốc, Nhậm Thiên Nghênh ngồi trên ghế phụ lái. Cô ấy tắt điện thoại, nhìn dáng vẻ lái xe nghiêm túc của Hàn Dao, tặc lưỡi nói:
“Tôi nói này, nếu tôi không đi tìm cô, có phải cô định chạy ở đó một ngày, đến khi nào tàn phế mới thôi không?”
Hàn Dao đã thay quần áo từ lúc nào chẳng hay, lúc này đang mặc bộ đồ thường ngày thoáng mát. Nhậm Thiên Nghênh cũng mặc thường phục, ba lô và quần áo ướt mồ hôi của Hàn Dao đều được nhét vào cốp xe.
Hàn Dao không biết đường cao tốc ở đây, chỉ có thể lần theo bản đồ. Con đường cao tốc này dẫn tới tỉnh bên cạnh, cô cũng không biết Nhậm Thiên Nghênh bắt cô làm tài xế làm gì.
Cô chỉ có thể đờ đẫn lái xe, dù rằng thức suốt một ngày một đêm, nhưng lúc này cô vẫn rất tỉnh táo, kỹ thuật lái xe thì khỏi phải bàn, không hề lắc lư chòng chành gì cả.
Nhậm Thiên Nghênh ngồi trên ghế phụ, cúi đầu nghịch điện thoại. Dọc đường, hai người không trò chuyện gì. Hàn Dao đánh mắt nhìn qua, hình như cô ấy đang gửi tin nhắn cho ai đó.
Trên thực tế, Nhậm Thiên Nghênh đang nhắn tin với em dâu Tả Duyệt của mình. Hôm nay, cô ấy lén xem phim của em dâu mình trong phòng làm việc, lúc nhìn thấy tên đạo diễn là Hàn Cẩm, cô ấy mới chợt nhớ tới người có khuôn mặt rất giống với Hàn Dao, sau đó hớt hải đi tìm cô, ai ngờ lại thấy Hàn Dao gần như sắp ngất ở ngọn núi phía sau. Đúng lúc có chuyện cần tới tỉnh bên cạnh, cô ấy đưa Hàn Dao đi luôn.
Lúc trước cô ấy từng gặp Hàn Cẩm rồi, cho nên bây giờ xin nick WeChat với em dâu và kết bạn cũng không có gì quá bất ngờ.
Tả Duyệt thoải mái gửi nick WeChat của Hàn Cẩm cho cô ấy, có vẻ khá bận nên không nhắn lại gì nữa.
Nhậm Thiên Nghênh không mấy để bụng, cô ấy biết Tả Duyệt luôn rất bận, hơn nữa bây giờ sắp tới ngày sinh dự tính rồi, người ta đang bận học cách làm mẹ mà!
Cô ấy thuận lợi gửi lời mời kết bạn cho Hàn Cẩm, nhưng chắc đối phương đang bận nên mãi mà không thấy đồng ý. Nhậm Thiên Nghênh cầm điện thoại, chờ lâu không chịu nổi mới bắt đầu nói chuyện với Hàn Dao.
“Tôi hỏi cô một chuyện này.”
Hàn Dao đang chăm chú lái xe thì bỗng nghe thấy giọng của Nhậm Thiên Nghênh, khiến cô giật nảy mình.
“Liên trưởng Nhậm đang nói chuyện với tôi à?”
Nhậm Thiên Nghênh trợn trắng mắt.
“Phí lời, ngoài tôi và cô ra thì trên xe còn ai nữa!”
Hàn Dao gật đầu, nói cũng đúng.
“Cô hỏi gì? Vừa rồi tôi không nghe thấy, làm phiền cô lặp lại lần nữa.”
Xe đột nhiên rẽ ngoặt ở một giao lộ, cả người Nhậm Thiên Nghênh ngả sang một bên. Cô ấy bám vào tay vịn, lườm Hàn Dao một cái.
“Làm gì đấy, lái cho tử tế vào!” “Rõ!”
Hàn Dao đáp lại một cách nhanh
gọn, nghiên túc nhìn về phía trước.
“Vừa rồi tôi hỏi cô có anh trai
không.”
Nhậm Thiên Nghênh tiếp tục chủ đề
vừa rồi, nhắc lại câu hỏi của mình.
“Từ nhỏ tôi đã là trẻ mồ côi, không
có người thân. Trong hồ sơ của tôi
có viết người nhận nuôi tôi là bà
ngoại tôi mà.”