Đại Lan sửng sốt, chớp mắt vài cái. Hàn Dao rút tay mình ra, đi về hướng ngược lại.
Trong lúc đi từ sân huấn luyện tới5 khu vực vượt chướng ngại vật bốn trăm mét, Hàn Dao đã điều chỉnh lại hơi thở, lau sạch mồ hôi trên mặt. Bộ quần áo huấn luyệ6n vốn sạch sẽ cũng đã ướt đẫm mồ hôi, cô cởϊ áσ khoác ra, áo thun thể thao ướt sũng, dính vào lưng cô.
Đại Lan tới sa7u Hàn Dao mấy bước, chỉ kịp chạm vào đầu ngón tay cô, mặc dù móng tay không sắc, nhưng khớp xương va chạm khiến cô ấy vẫn thấ4y đau.
Hàn Dao nhanh chóng di chuyển ở khu vực vượt chướng ngại vật bốn trăm mét. Bởi vì có khá nhiều chướng ngại, Đạ8i Lan không thể vươn tay ra ngăn cản Hàn Dao được, chỉ có thể cầm chiếc áo khoác huấn luyện ướt sũng mồ hôi nhìn cô.
Hàn Dao thật sự liều mạng, từ mười giờ tối đến tận lúc chuông báo thức vang lên, cô không hề dừng lại, Đại Lan cũng ở bên cô cả đêm, một lần nữa thay đổi cái nhìn về cô.
Con người này quả thực là biến dị về thể lực, lâu như thế mà chỉ dừng lại hai lần, mỗi lần không nghỉ ngơi quá hai phút, những gì mà Hàn Dao biểu hiện trong lúc huấn luyện thể lực chỉ là giả tượng.
Đêm qua, Hàn Dao suy nghĩ rất nhiều, Đại Lan đứng bên cạnh nhìn cô, nỗi lòng cũng rất phức tạp.
Với khả năng của Hàn Dao, vào đội lục chiến hải quân không phải là điều không thể, ngược lại còn có cơ hội rất lớn, nhưng cô lại từ bỏ.
Trong lúc đang ngơ ngẩn, Đại Lan bỗng thấy chiếc áo khoác huấn luyện trước ngực bị lấy đi. Hàn Dao nhễ nhại mồ hôi, đứng mặc áo trước mặt cô.
“Không luyện nữa à?”
Hàn Dao gật đầu.
“Về tắm thôi, người dính dấp quá, lại còn đói nữa, lát nữa chúng ta đi ăn sáng. Chuông báo thức cũng vang rồi, chắc là mọi người cũng tỉnh rồi.”
“Bọn họ” là chỉ những lính mới còn ở đây. Buổi sáng, không có ai tới khu vực vượt chướng ngại vật bốn trăm mét, chỉ có lác đác vài người chạy trên đường chạy trong sân huấn luyện.
Hàn Dao và Đại Lan đi cạnh nhau, trở về ký túc xá. Trên đường đi, Hàn Dao nhìn mặt trời đang nhô lên ở phía đông.
“Ngày thứ mười lăm, bọn họ sắp về rồi.”
Đại Lan không theo kịp suy nghĩ của Hàn Dao, load một lúc rồi mới hiểu ra cô đang nói gì, bèn gật đầu.
“Đúng thế, chỉ còn bốn người họ thôi.”
Hàn Dao thu tầm mắt về, nhìn lên trên tầng bốn. Triệu Thù Nhiên đang đứng đó nhìn cô và Đại Lan, cô chỉ liếc qua rồi quay đi, tiếp tục bình tĩnh đi về. Đại Lan vẫn luôn cúi đầu nên không thấy Triệu Thù Nhiên đứng đó.
Vào phòng ngủ, Hàn Dao nhìn quanh, không thấy Triệu Thù Nhiên đâu cả. Cô nhìn Đại Lan rồi tới cạnh tủ lấy quần áo.
“Đợi một lát, tôi đi tắm trước rồi cùng nhau đi ăn sáng.”
Đại Lan cẩn thận nhìn Hàn Dao từ trên xuống dưới vài lần, đến khi cảm thấy bình thường mới gật đầu, mở ghế gấp ra ngồi.
Mới sáng sớm, chỉ có Hàn Dao vào phòng tắm để tắm, những người khác đều đang đánh răng rửa mặt.
Thực ra lúc này chỉ có vài người mà thôi, mấy ngày nay không cần huấn luyện, đại đa số đều chưa dậy, những người tới đánh răng rửa mặt đều khá hăng hái, cho nên không ai cảm thấy có vấn đề gì cả.
Lúc Hàn Dao đi ra ngoài, mọi người đã đi hết. Cô cầm bàn chải đánh răng, bởi vì quay ra cửa nên cô trông thấy Triệu Thù Nhiên đứng ở cửa.
Hàn Dao nhíu mày, không thấy cô ta động đậy gì, cô lại tiếp tục đánh răng.
Triệu Thù Nhiên đứng bên ngoài, đợi đến tận khi Hàn Dao ra ngoài. Hàn Dao không thèm nhìn cô ta, cứ thế đi ngang qua.
“Hàn Dao, có lẽ chúng ta cần phải nói chuyện.”
Giọng của Triệu Thù Nhiên vang lên từ đằng sau, Hàn Dao bưng chậu, bước chân hơi khựng lại. Hai giây sau, cô xoay người, đối diện với Triệu Thù Nhiên, cặp mắt lóe lên tia sáng nhẹ. Bởi vì chiều cao, cô cụp mắt nhìn cô ta.
“Cần nói chuyện gì?”
Giọng cô hờ hững, khiến người ta không đoán ra được cảm xúc, thậm chí còn có vẻ lười nhác.
Triệu Thù Nhiên nhún vai, thái độ cũng khinh khỉnh.
“À phải rồi, Triệu Thù Viện là gì của cô?”
Trước khi Triệu Thù Nhiên mở miệng, Hàn Dao đã lên tiếng hỏi trước.
Cặp lông mày sắc nét của cô ta nhíu lại.
“Cô biết em gái tôi?”
Hàn Dao hơi nhướng lông mày, nhanh thế đã khai ra điều cô muốn biết rồi, làm cô mất hết hứng. Cô xoay người, định bụng bỏ đi, giọng nói của Triệu Thù Nhiên trở nên chói tai.
“Chẳng lẽ cô không muốn biết người nhốt cô trong đây lần trước là ai sao? Tôi đã thấy hết rồi.”
Người lính nữ đang bưng chậu lại dừng bước, một lần nữa quay lại, đối mặt với cô ta.
“Cô cảm thấy cô không nói thì tôi không biết à?”
Triệu Thù Nhiên ngạc nhiên: “Cô vẫn luôn biết là ai?”
Hàn Dao nhìn cô ta bằng ánh mắt “khỏi cần cô nói”, sau đó xoay người bỏ đi trước ánh nhìn ngạc nhiên của cô ta.
Ngay sau hôm bị nhốt trong phòng tắm, Hàn Dao đã biết là ai làm rồi, quả thực không phải là Triệu Thù Nhiên. Mới đầu, chính cô cũng không tin là người đó, dù sao ai mà ngờ một người thật thà chất phác như thế lại làm ra chuyện hèn hạ đến vậy cơ chứ!
Hàn Dao giặt quần áo xong thì Đại Lan xuất hiện ở ban công. Hàn Dao nhìn cô ấy, động tác không dừng lại.
“Đợi tôi một lát, sắp xong rồi.”
Trong mắt cô hiện lên nét sáng tỏ. Đã lâu thế rồi, trong lòng cô tự biết nhân phẩm của Đại Lan thế nào, cần một người ngoài châm ngòi ly gián bọn họ chắc.
Trên đường tới nhà ăn, hai người không gặp người quen nào. Hàn Dao không nhắc lại chuyện lần đó, mặc dù Triệu Thù Nhiên nhắc tới ở phòng tắm, nhưng cô cảm thấy nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Ăn sáng xong, bởi vì không có chuyện gì làm, Hàn Dao và Đại Lan về phòng ngủ, lên giường ngủ bù. Người trong phòng ngủ đều chưa dậy, Đại Lan thức trắng đêm, sức lực không theo kịp, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Hàn Dao nhắm mắt lại, đến khi nghe thấy tiếng hít thở ổn định của Đại Lan, cô chợt mở mắt ra, hai mắt sáng ngời, không hề có vẻ buồn ngủ.
Hàn Dao rón rén xuống giường, liếc quanh phòng ngủ một lượt, giường của Triệu Thù Nhiên không có ai. Cô không để ý thêm, mang ba lô rời khỏi phòng ngủ.
Đại Lan ngủ thẳng tới buổi chiều. Đến khi có người gọi cô ấy dậy thì đã hơn bốn giờ chiều rồi.
Vài giây đầu khi nhìn thấy khuôn mặt dính đầy mồ hôi và vết bẩn trước mặt, Đại Lan thề rằng cô ấy không hề nhận ra đó là Chúc Quân Dương.
“Sao vậy?”
Cô ấy mơ màng mở miệng, giọng nghèn nghẹn vì ngái ngủ.
“Bây giờ đã hơn bốn giờ chiều rồi, trong phòng chỉ có mình cô đang ngủ thôi đấy!”
Chúc Quân Dương cất cao giọng, lặp lại lời mà mình muốn nói. Nghe thấy mấy chữ “hơn bốn giờ”, cuối cùng Đại Lan cũng tỉnh táo lại.
“Hàn Dao đâu? Lúc sáng cô ấy cùng về phòng ngủ bù với tôi mà!”
Nghe Đại Lan nói câu ấy, Trương Lan Tiếu và Chúc Quân Dương nhìn quanh phòng ngủ một lượt cũng không thấy bóng Hàn Dao đâu. Chăn trên giường cô được gấp gọn gàng vuông vức, hoàn toàn không có dấu vết nào chứng tỏ có người từng ngủ.
“Trong phòng ngủ không có ai, chỉ có mình cô thôi, tự cô xem đi.” Chúc Quân Dương ngồi xuống giường Đại Lan.
Đại Lan bỗng ngồi bật dậy rồi
xuống giường, nhìn chiếc giường
gọn gàng của Hàn Dao. Giọng của
Trương Lan Tiếu vang lên:
“Ba lô của cô ấy không thấy đâu cả,
chắc là đi ra ngoài một mình huấn
luyện thêm rồi.”
“Huấn luyện thêm?”
Đại Lan hô một tiếng, hai người còn
lại chưa kịp phản ứng gì thì cô ấy đã
vội vàng đi giày vào.