“Cô ấy nói rất rõ, bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người nghe, cô ấy nói...”
Trương Lan Tiếu dừng lại giây lát, có vẻ như đang điều c5hỉnh lại tâm trạng của mình.
“Những lời mà tôi chuẩn bị nói, cô nhất định phải nói cho bọn họ nghe, không sót một chữ nào. Tôi 6sẽ từ bỏ cơ hội để vào đội lục chiến hải quân! Nhớ lấy, chúng ta không phải một tập thể không bao giờ tan rã, sự chia lìa tạm thời chỉ 7là điều kiện để sau này gặp lại.”
“Chắc chắn là tôi sẽ không đạt tiêu chuẩn trong bài sát hạch ngày hôm nay, mặc dù tôi kiên qu4yết phải vào đội lục chiến hải quân, nhưng hiển nhiên bây giờ vẫn chưa phải thời cơ. Một mình tôi rời đi, không có nghĩa là chúng ta đã8 kết thúc. Chúng ta vẫn sẽ gặp lại, đến lúc đó, chúng ta đều sẽ khác.”
“Cho nên, tôi hy vọng sự ra đi của tôi có thể tạo ra nhiều cơ hội hơn cho mọi người. Nhớ lấy, tôi sẽ chờ mọi người tới đón tôi ở cổng đội lục chiến hải quân!”
Trương Lan Tiếu lần lượt lặp lại tất cả những gì mà Hàn Dao nói, cuối cùng mới phát biểu suy nghĩ của mình.
“Hàn Dao biết rõ khuyết điểm của mình, vậy nên mới lựa chọn từ bỏ. Theo những gì mà chúng ta biết về cô ấy, cô ấy nhất định sẽ không từ bỏ. Với năng lực của cô ấy, chỉ cần cố gắng trong lần sát hạch này thì khả năng để được tuyển là rất cao, cô ấy từ bỏ là để tăng khả năng thành công của chúng ta đến mức cao nhất. Vừa rồi trước khi đi, cô ấy cũng nhắc nhở tôi đừng quên những gì cô ấy nói.”
Sự yên tĩnh bao trùm khắp bờ cát tĩnh lặng, khiến người ta rùng mình. Đến tận khi phía xa xa vang lên tiếng còi, Đường Duy Hy mới lên tiếng, nhìn lên bầu trời xám xịt.
“Đi thôi, các giáo quan bên kia đang thúc giục rồi.”
Vừa nói, anh ta vừa xoay người đi trước. Vu Nam, Đại Lan và Trương Lan Tiếu nhìn nhau rồi đuổi theo Đường Duy Hy. Thấy Chúc Quân Dương đứng im tại chỗ, Trương Lan Tiếu kéo cô ấy đi cuối cùng.
Mấy người đi chậm như rùa bò tới nơi tập hợp. Mấy giáo quan do Giang Hàn chỉ huy đang ở đó đếm số người. Khi trông thấy mấy người đi từ phía đông tới, cô ấy lập tức gọi bọn họ đứng vào hàng.
Thấy bầu không khí giữa năm người họ có gì đó sai sai, Giang Hàn chợt nhận ra không thấy bóng người quen thuộc kia đâu. Cô ấy hơi sửng sốt: “Hàn Dao đâu?”
Đường Duy Hy ngẩng đầu nhìn cô ấy, rồi lại liếc nhìn những người khác. Thấy không ai định trả lời, anh ta nuốt nước miếng một cách khó nhằn, mở miệng: “Hàn Dao từ bỏ rồi. Cô ấy đi theo một vị thượng úy, đang trong tình trạng mê man.”
Nói xong câu đó, anh ta không muốn nói nữa, lẳng lặng đứng trong đội ngũ. Đợi đến khi đếm số người xong, mọi người được nghỉ ngơi tại chỗ. Lúc này, Giang Hàn mới vội vàng rời khỏi đó.
***
Hàn Dao tìm rất lâu mới tìm được một con thỏ hoang trong bụi cỏ. Nhìn mấy chú thỏ con bên dưới con thỏ ấy, Hàn Dao sinh ra cảm giác tội lỗi, nhưng động tác không hề dừng lại.
Cô nhanh chóng xách con thỏ kia đi xử lý. Bởi vì không tìm được nguồn nước nên cô chỉ có thể dùng lá cây bao lấy nội tạng, chôn vào lòng đất, máu thỏ cũng chỉ dùng lá cây lau qua. Cô tìm một nơi vắng vẻ, nhanh chóng nhóm lửa, lưu loát nướng con thỏ kia, nhìn qua thôi cũng biết đây không phải lần đầu tiên làm chuyện này.
Nếu có người ở đây hỏi, Hàn Dao nhất định sẽ trả lời là mình tập luyện từ nhỏ, tất nhiên là quen tay rồi.
Đương nhiên, hiện giờ cũng không có ai hỏi cô cả, cho dù có người cũng không có ai hỏi, bởi vì ai mà không biết những kỹ năng sống thiết yếu này thì chỉ có xui xẻo thôi.
Nhìn con thỏ được nướng chín vừa phải, Hàn Dao đào một vốc đất để dập lửa, rắc muối mà Nhậm Thiên Nghênh đưa cho mình lên, đánh bay nửa con thỏ.
Không phải cô không đói, mà là muốn giữ chút đồ ăn đến tối. Dự báo thời tiết thông báo hai ngày tới sẽ mưa rào, cô sợ lát nữa trời mưa, củi khô thấm nước, không thể nhóm lửa được, vậy nên mới giữ lại nửa con thỏ này để đề phòng trường hợp bất đắc dĩ. Mặc dù vẫn chưa no hẳn, nhưng trong rừng có rất nhiều thứ để ăn. Rễ cây, cỏ dại, quả dại, đều có thể ăn được.
Hàn Dao vừa đi theo bản đồ, vừa thu thập những thứ có thể ăn trực tiếp được. Chẳng mấy chốc, chiếc ba lô đã bị cô nhét đầy.
Nhưng ông trời không toại lòng người, chưa tới hai tiếng mà cơn mưa ập tới bất ngờ. May mà trước đó cô đã tìm vài tàu lá chuối lớn quấn lên người, nhờ đó tránh thoát vận mệnh ướt như chuột lột.
Cô vội vàng dựng một cái lều, mặc dù không quá tốt, nhưng ít nhất có thể che mưa cho cô, không đến mức ngấm mưa.
Đến tận khi tời nhá nhem tối, Hàn Dao ngồi dưới mái lều nhìn bầu trời vẫn chưa ngớt mưa, lẳng lặng lấy bản đồ ra, chiếu đèn pin nghiên cứu. Với tình hình hiện tại, cô đã bỏ lỡ bốn, năm tiếng buổi chiều, không tiến lên được bước nào rồi.
Quãng đường còn lại có thể để đến ngày mai bù lại, nhưng nếu trời không tạnh mưa, vậy thì cô phải sắp xếp lại thời gian. Suốt một buổi chiều, cô đã nghiên cứu tấm bản đồ này mấy lần rồi, bao gồm cả con đường mà cô cần đi. Nhưng với thời tiết lúc này, bất kể cô có ý tưởng gì thì cũng không thể lên đường được, trừ khi cô đội mưa tiến về phía trước.
Mặc dù đó là cách tệ nhất, nhưng đến lúc cực chẳng đã rồi thì vẫn phải làm như vậy, mưa mà cứ rơi mãi, cô cũng đành đội mưa đi tiếp. Hàn Dao nhìn trời, cất bản đồ vào trong ba lô. Cô cầm một loại quả dại, nhìn bầu trời bên ngoài, khu rừng hoang vu vắng vẻ dần dần chìm vào bóng đêm.
Hàn Dao cứ thế ngồi trong lều nhìn ra ngoài trời, thỉnh thoảng chợp mắt một lát, rồi lại tỉnh lại một lát, cứ thế lặp đi lặp lại đến tận khi trời sáng, mưa vẫn không tạnh.
Trời đã sáng rồi mà còn chưa tạnh mưa, Hàn Dao quyết đoán thả lỏng, dựa vào lều ngủ. Khoảng một tiếng sau, có tiếng sàn sạt vang lên bên tai cô.
Cô mơ màng mở mắt ra, một thứ đồ hình trụ rực rỡ sắc màu xuất hiện trước mặt cô. Cơn buồn ngủ tan biến, cô lập tức ném con dao đang cầm đi.
Thứ đồ ấy bị con dao hất văng ra ngoài. Con dao ghim thẳng vào thân cây bên ngoài, con rắn màu mè ấy bị ghim trên cành cây.
Thân rắn không ngừng vung vẩy,
máu đỏ tươi chảy dọc từ thân cây
xuống. Chỉ mấy giây sau, con rắn đã
ngừng giãy giụa, lơ lửng ở đó,
không nhúc nhích gì nữa. Hàn Dao
thở phào nhẹ nhõm, vừa nhìn con
rắn ấy vừa đi ra khỏi lều. Cô rút con
dao ghim sâu ba centimet ra khỏi
thân cây, ném con rắn đã chết đứ đừ
ấy đi, hái lá cây lau sạch vết máu
trên con dao đi.
Hàn Dao cúi đầu nhìn con rắn ấy,
nghiên cứu mãi mới miễn cưỡng
đoán được đó là một con rắn độc.
Cô bĩu môi, quyết định cất dao đi.
Sương mù vẫn còn dày, nhưng đã
tạnh mưa rồi. Không khí ẩm ướt,
mặc dù nhiệt độ không thấp, nhưng
cứ có cảm giác ướŧ áŧ khó chịu.
Hàn Dao không tháo lá chuối khoác
trên vai ra. Cô vào lều sửa soạn lại
tất cả đồ đạc, cầm la bàn nhìn
phương hướng rồi bắt đầu lên
đường.