Hòn đảo này ít nhất phải chừng bốn, năm trăm kilomet vuông, cô đi từ phía nam vào, đến tận cùng phía bắc ít nhất cũng phải bốn, năm trăm kil5omet, Nhậm Thiên Nghênh cho cô mười bốn ngày cũng có lý.
Hàn Dao lấy bình nước ra, vừa uống một ngụm, vừa nghiên cứu tuyến đường.6 Cô đặt bình nước vào miệng rồi lại hạ xuống, cất vào trong ba lô. Trên bản đồ, cô không thấy có dòng sông nào suốt dọc con đường này, đoán7 chừng cũng là cố tình. Khóe môi cô giật giật, mặc dù cô sợ nước, nhưng chưa đến mức không cho cô biết nơi có thể tìm được nguồn nước chứ! 4
Hàn Dao thật sự bị Nhậm Thiên Nghênh đánh bại rồi. Cô điều chỉnh lại tâm trạng, cầm la bàn đứng lên, phân rõ phương rồi mới nhanh c8hóng tìm tới mục tiêu tiếp theo.
Hiện giờ không rảnh để lo tới chuyện có làm đám động vật sợ hay không, cô phải tranh thủ đi đường vào ban ngày, vậy thì đến tối mới có thời gian tìm nơi ẩn náu, giảm bớt những mối nguy không cần thiết.
Trong rừng hoang có đủ mọi thứ, ban ngày còn khá an toàn, gặp được nguy hiểm cũng có thể kịp thời tìm đúng tuyến đường, khả năng thoát khỏi nguy hiểm sẽ cao hơn. Nhưng buổi tối, trời đen như mực, không nhìn thấy gì cả, đến lúc đó gọi trời không thấu, gọi đất chẳng thưa.
Hơn nữa, cô còn đi một mình, không có đội nhóm, không có ai đi cùng. Nhậm Thiên Nghênh đưa cho cô một cái bộ đàm, khi nào thực sự không thể kiên trì được nữa thì dùng bộ đàm để liên lạc với bọn họ. Nhưng trong tiềm thức, cô không định dùng thứ đó.
Hàn Dao tăng tốc, mặc dù tiếng động phát ra không quá nhỏ, nhưng cũng không quá ầm ĩ, thỉnh thoảng mới có tiếng cành cây khô bị gãy vì cọ quệt.
Đến trưa, Hàn Dao thành công đặt hai cạm bẫy dựa theo kiến thức mà Nhậm Thiên Nghênh nói với cô.
Khi đảm bảo không còn một thiếu sót nào nữa, Hàn Dao mới lặng lẽ rời xa nơi mà mình đặt bẫy. Đến gần buổi trưa rồi, cô mới dừng lại, lau giọt mồ hôi trên mặt, nhìn xung quanh xem có thứ gì có thể lấp đầy bao tử được không.
Lương khô phải để dành đến lúc cần thiết, cô không định ăn hết lương khô như thế này. Thời gian còn dài, không thiếu lúc phải dùng đến nó.
***
Ngược dòng thời gian trở lại lúc Hàn Dao bị Nhậm Thiên Nghênh dẫn đi.
Đám Đường Duy Hy nhìn Nhậm Thiên Nghênh đưa Hàn Dao đi, Chúc Quân Dương không nhịn được, muốn tiến lên ngăn cản. Hàn Dao không đi sang bờ cát bên kia, rõ ràng là cô đã mất đi cơ hội sát hạch rồi mà!
Chúc Quân Dương nóng tính, muốn cướp người với Nhậm Thiên Nghênh, nhưng lại bị Trương Lan Tiếu giữ chặt, đồng thời bịt kín miệng lại.
Chúc Quân Dương quá khỏe, Trương Lan Tiếu không giữ nổi. Đường Duy Hy đứng đằng sau cũng giúp Trương Lan Tiếu mới ngăn cản được cô ấy.
Đến tận khi Nhậm Thiên Nghênh và Hàn Dao khuất bóng nơi chỗ rẽ, hai người mới buông lỏng ra một chút, Chúc Quân Dương lập tức thoát khỏi tay bọn họ.
Bởi vì Trương Lan Tiếu quá dùng sức nên trên mặt cô ấy còn in dấu ngón tay, nhưng cô ấy chẳng hề để ý tới, chỉ lau khóe môi một cái rồi hét lên với Trương Lan Tiếu và Đường Duy Hy.
“Hai người kéo tôi làm gì! Chẳng lẽ hai người không biết để Hàn Dao đi như thế có nghĩa là gì sao? Cô ấy cũng giống chúng ta, nằm mơ cũng muốn vào đội lục chiến hải quân, sao hai người lại ngăn cản tôi!”
Vừa nói, nước mắt cô ấy vừa trào ra, nhưng cô ấy không muốn khóc, thế là lại lau một cái, ép nước mắt ngừng chảy.
Chúc Quân Dương nhìn hai người trước mặt bằng ánh mắt đối địch. Đại Lan bước tới, muốn an ủi cô ấy, nhưng vừa đụng vào tay cô ấy thì đã bị cô ấy hất văng ra. Bởi vì sức lực quá lớn, Đại Lan lảo đảo.
Vu Nam đứng sau đỡ Đại Lan, cô ấy mới đứng vững được. Vu Nam nhíu mày nhìn Đường Duy Hy, thấy Đường Duy Hy đang nhìn Chúc Quân Dương ngẩn ngơ, không biết suy nghĩ điều gì. Anh ta không nói gì, kéo Đại Lan lùi về sau một bước.
Trương Lan Tiếu không ngờ Chúc Quân Dương lại phản ứng dữ dội như vậy. Sở dĩ cô ấy ngăn cản Chúc Quân Dương là vì trước lúc đi, Hàn Dao đã quay lại nhìn cô ấy một cái, khiến cô ấy nghĩ tới những lời mà Hàn Dao nói lúc ở trên thuyền bơm hơi.
Trương Lan Tiếu làm thế là có lý do, nhưng vì sao Đường Duy Hy lại giúp cô ấy? Trương Lan Tiếu hơi nghi hoặc, quay đầu nhìn Đường Duy Hy, ai ngờ lại thấy Đường Duy Hy nhìn đăm đăm vào mặt Chúc Quân Dương.
Cô ấy dời mắt, đang định lên tiếng thì nghe thấy giọng nói của Đường Duy Hy:
“Chúc Quân Dương, cô đừng có làm chuyện ngốc nghếch vào lúc này. Hàn Dao đi là do cô ấy tự nguyện, vị thượng úy vừa rồi không ép buộc cô ấy. Nếu cô ấy không muốn, không ai có thể ép cô ấy được, cô có biết không hả? Cô tùy tiện xông lên như thế, chống đối với người có quân hàm cao hơn mình nhiều như vậy, cô có biết hậu quả sẽ thế nào không?”
Đường Duy Hy chộp lấy hai bờ vai của Chúc Quân Dương, ép cô ấy nhìn vào mắt mình. Anh ta cất cao giọng, nhìn thẳng vào mặt cô ấy.
“Cần anh lo chắc! Anh quát tôi gì chứ hả. Đường Duy Hy, đừng giả vờ, chẳng phải anh thích Hàn Dao sao? Sao anh không đi giúp cô ấy, sao lại ở đây trách tôi? Tôi không muốn Hàn Dao mất đi cơ hội lần này, muốn cùng cô ấy vào đội lục chiến hải quân, chẳng lẽ không được sao? Anh quát tôi làm gì, chẳng lẽ anh không muốn sao?”
Bị Đường Duy Hy giữ chặt, Chúc Quân Dương nổi đóa, hất văng tay của Đường Duy Hy ra, sau đó còn quát to hơn nữa, giọng nói của cô ấy quanh quẩn trên bờ cát trống trải.
Lần đầu tiên Chúc Quân Dương lớn tiếng như vậy, khiến người luôn cười đùa như Đường Duy Hy sững sờ tại chỗ, ánh mắt ngập tràn sự khó tin.
Chúc Quân Dương hét xong, mọi người trên bờ cát chìm vào sự yên tĩnh ngắn ngủi. Bầu không khí kỳ lạ bao trùm năm người, cơn tức trong Chúc Quân Dương vẫn chưa vơi đi.
Cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào Đường Duy Hy, vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc gầm thét. Khi mà cô ấy tưởng rằng Đường Duy Hy sẽ không đáp lại thì anh ta lại nhúc nhích. Anh ta vừa nhìn thẳng vào mắt cô, vừa bước lên một bước, túm lấy vai cô, sau đó đột nhiên nhích lại gần.
Chúc Quân Dương lại định giãy giụa, nhưng nụ hôn bất ngờ của Đường Duy Hy khiến cô ấy quên hết mọi chuyện.
Trước ánh mắt sửng sốt của những người khác, Đường Duy Hy cứ thế hôn lên môi Chúc Quân Dương. Nụ hôn thật hơn vàng ấy khiến mọi người ngây ra như phỗng, bao gồm cả Chúc Quân Dương.
Mấy giây sau, Đường Duy Hy mới rời khỏi môi cô ấy, buông vai cô ấy ra, lùi về sau một bước nhỏ.
“Tôi hôn một cô gái nào khác ngoài cô ấy, cô cảm thấy tôi vẫn còn thích cô ấy sao?”
Lời nói của Đường Duy Hy khiến Chúc Quân Dương và những người khác hoàn hồn lại.
“Đường Duy Hy, đồ không biết xấu hổ!”
“Bốp!” Tiếng bạt tai vang dội khiến
mấy con người vừa hoàn hồn trợn
tròn mắt. Đường Duy Hy bị đánh
đến mức lệch mặt sang một bên, lờ
mờ nhìn thấy dấu bàn tay bên kia mặt.
Chúc Quân Dương rút tay về, lùi lại
định bỏ đi, Trương Lan Tiếu vội vàng kéo cô ấy lại.
“Dương Dương, khoan hãy đi, Hàn
Dao từng nói mấy câu với tôi, cô nghe tôi nói đã.”
Chúc Quân Dương dừng chân, quay
mặt về phía Trương Lan Tiếu.
Đường Duy Hy cũng quay đầu, giơ
tay xoa gò má bị đánh, chờ Trương Lan Tiếu nói tiếp.