Đây là kế hoạch huấn luyện tiếp theo, mới viết vào ban ngày, bây giờ xem ra phải mất mấy ngày nữa mới xong được. Nhậm Thiên Nghênh 5ngáp một cái, cô ấy phải tranh thủ lúc tân binh chưa tới nơi, viết nhiều hơn một chút.
Trong lúc Nhậm Thiên Nghênh đang lo6ay hoay bận rộn thì nhóm Hàn Dao cũng đang vội vàng tìm kiếm phương hướng. Nhậm Thiên Nghênh không sai người mai phục trong nước, 7mà dẫn một nhóm người đứng chờ ở chỗ nước cạn.
Khi trông thấy bọn họ, các tân binh ngây ra như phỗng, cả đám ướt như chuột4 lột. Nhậm Thiên Nghênh đứng trên cùng, vẫy tay với các tân binh.
“Xin được chào mừng! Chúng tôi đợi lâu lắm rồi đấy!”
Nhậm Thiên Nghênh cười tít mắt khiến mọi người không khỏi sinh lòng cảnh giác. Đám tân binh đứng tại chỗ, không chịu nhích một bước nào. Thấy bọn họ như vậy, Nhậm Thiên Nghênh nhàm chán bĩu môi.
“Không tin thì thôi!”
Bỏ lại nhóm người ấy, Nhậm Thiên Nghênh xoay người bỏ đi. Vị thượng úy này thật là có cá tính, khiến mọi người lại trố mắt một lần nữa.
Nhậm Thiên Nghênh chẳng buồn ở đây lãng phí thời gian với một lũ ngốc. Đoán chừng đám Hàn Dao sắp tới, cô ấy bèn tới phía đông, nơi mà bọn họ sẽ lên bờ để chờ bọn họ.
Ngồi trên một tảng đá lớn, thấy mặt nước biển chẳng có động tĩnh gì, Nhậm Thiên Nghênh nhíu mày, đến tận khi không thể nhíu chặt hơn được nữa, cô ấy mới thấy bọt nước văng lên từ vị trí cách đó năm mét.
Nhậm Thiên Nghênh không kìm được nụ cười, trong bóng tối, trông cô ấy càng có vẻ ngả ngớn hơn. Cô ấy ném những viên đá mà mình đang tung hứng đi, đập thẳng vào những người cách đó không xa.
Mặc dù có lực cản từ nước, nhưng điều đó cũng không giúp bọn họ bớt đau nhiều, đá đập hết vào cánh tay và mặt bọn họ.
Hàn Dao thì bị một hòn đá đập vào cằm và chảy máu, khiến khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt của cô càng tái hơn. Cô kiên trì được đến lúc này đã là cố hết sức rồi, Đường Duy Hy và Vu Nam đang dìu cô trong nước, hiện giờ cô đang bắt đầu cảm thấy mơ màng.
Nước biển đen như mực, cộng thêm nỗi sợ hãi bao năm trong cô, cho dù bây giờ cô có tự cổ vũ mình thế nào thì cũng không thể khắc phục được. Có thể nói, đây là chướng ngại, là khắc tinh trong đời cô.
Với tình hình hiện giờ, nếu cô không thể khắc phục được chướng ngại tâm lý này, vậy thì cô sẽ không bao giờ được bước lên con đường mà cô muốn đi.
“Ái chà, còn có một gánh nặng nữa này! Thú vị đấy nhỉ!”
Đương nhiên là Nhậm Thiên Nghênh cũng nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Dao. Cô ấy kéo Hàn Dao ra khỏi tay Đường Duy Hy, chỉ tới chỗ đông người ở phía tây.
“Các cô cậu uổng công bơi đường vòng rồi, chúng tôi không định tặng các cô cậu bất ngờ gì cả. Sang bên kia tập hợp, giáo quan của các cô cậu có chuyện muốn nói. Cô nàng này thì cứ giao cho tôi!”
Nhậm Thiên Nghênh dìu Hàn Dao, tặc lưỡi và nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của năm người họ.
“Nhưng mà tôi cũng muốn biết, ai đã nghĩ ra cách bơi đường vòng vậy?”
Đường Duy Hy vươn tay, chỉ về phía Hàn Dao khi cô đang gần ngất đi.
“Cô ấy.”
“Cô ấy?”
Được rồi, được rồi. Nhậm Thiên Nghênh vỗ vào mặt Hàn Dao, vung tay lên với đám Đường Duy Hy.
“Các cô cậu đi đi, tôi đưa cô ấy đi xem tình trạng thế nào rồi.”
Cô ấy xoay người, đưa Hàn Dao đi, lẩm bẩm một câu ở góc độ mà người khác không nhìn thấy.
“Tiếc thật, vốn tôi rất coi trọng cô, không ngờ lại là một con vịt không biết bơi. Tiếc thật, tiếc thật!”
Hàn Dao nghe thấy ai đó cứ lải nhải bên tai mình, nhưng cô đã mệt đến mức không nhúc nhích nổi ngón tay, không phản bác được câu nào, chỉ có thể để mặc Nhậm Thiên Nghênh đưa mình đi.
Cô cũng không biết cụ thể là đi đâu, chỉ biết rằng sau khi nằm xuống, không có ai chạm vào mình nữa. Nằm ở đó rất lâu sau, Hàn Dao mới thấy lồng ngực bớt ngột ngạt.
Cô cảm thấy hình như có nước chảy từ cằm xuống cổ, muốn giơ tay lên sờ, nhưng lại bị ai đó bắt lấy tay.
Khuôn mặt của Nhậm Thiên Nghênh gần kề ngay trước mặt cô.
“Đừng chạm vào, chắc là cằm cô bị chảy máu do viên đá mà tôi ném trước đó. Để tôi xử lý cho cô.”
Hàn Dao hồi tưởng lại, lúc đó đầu óc cô không tỉnh táo, chỉ cảm thấy có thứ gì đó đập vào cằm, rất đau, nhưng cô chẳng có tâm trạng đâu mà quan tâm tới chuyện khác.
“Không ngờ sĩ quan quân giải phóng như cô mà cũng lén lút ngáng chân người khác.”
Hàn Dao nhếch môi cười. Mới đầu Nhậm Thiên Nghênh hơi sửng sốt, sau đó mới sự hiểu ra. Cô ấy mỉm cười không nói gì, nhưng tay lại dùng sức hơn, khiến Hàn Dao đau đến hít hà.
“Sao hả? Đau lắm à?”
Nhậm Thiên Nghênh liếc xéo một cái, Hàn Dao chớp mắt.
“Không đau.”
Nhậm Thiên Nghênh trợn trắng mắt nhìn cô.
“Không đau thì cô kêu cái gì hả!”
“Nếu tôi không kêu thì cô sẽ càng mạnh tay hơn, đến lúc đó có thể sẽ đau ấy chứ.”
Nhậm Thiên Nghênh cầm tăm bông đã thấm thuốc sát trùng, dí mạnh vào vết thương trên cằm Hàn Dao.
“Shhh...”
Lần này là đau thật, Hàn Dao cũng ngoan ngoãn ngậm miệng, an phận hưởng thụ “sự phục vụ” của vị sĩ quan này.
“Cô nhóc, cô tên gì hả?”
Nhậm Thiên Nghênh mở miệng hỏi cô, tay vẫn không dừng lại. Hàn Dao đang định trả lời thì nghe thấy tiếng Giang Hàn.
“Liên trưởng, tôi nghe nói Hàn Dao đang ở chỗ cô, cô ấy sao rồi...”
Tiếng bước chân im bặt, ngay cả tiếng nói cũng khựng lại. Nhìn từ góc độ của cô ấy, trông Nhậm Thiên Nghênh và Hàn Dao như đang hôn nhau. Giang Hàn thầm nghĩ, có phải mình tới không đúng lúc không nhỉ?
Trong lúc cô ấy tự hỏi xem có nên đợi lát nữa rồi tới gần không thì Nhậm Thiên Nghênh ngẩng đầu lên, quay sang nhìn cô ấy, trên tay còn cầm cái nhíp nhỏ.
“Chưa chết, cô nghĩ gì thế?”
Vừa nói, cô ấy vừa quay đầu lại. Trong vết thương ở cằm Hàn Dao có một mảnh đá nhỏ ghim vào, cô ấy phải lấy nó ra, nếu không e là sẽ nhiễm trùng.
Đến tận khi trông thấy cái nhíp trong tay Nhậm Thiên Nghênh, Giang Hàn mới ngưng suy nghĩ bậy bạ. Hết cách rồi, Nhậm Thiên Nghênh cách Hàn Dao gần quá, nhìn kiểu gì cũng giống đang hôn nhau.
“Giang Hàn, tôi khuyên cô mau chóng dập tắt những suy nghĩ trong đầu cô đi, nếu không tôi sẽ nổi quạu đấy!”
Đây là lần đầu tiên Hàn Dao trông thấy vẻ mặt ấy của Giang Hàn. Cô cũng không sợ chết, thêm mắm thêm muối vào: “Giáo quan Giang, cô đừng nghĩ nữa, chúng tôi trong sạch lắm!”
Sau khi bị Giang Hàn lườm cho một cái, Hàn Dao lại bị Nhậm Thiên Nghênh gõ vào trán. Nhậm Thiên Nghênh vừa dán băng gạc vào thì nghe thấy lời nói gạ đòn của Hàn Dao, đương nhiên là phải “thưởng” cho cô ấy một cái cốc đầu rồi. Hàn Dao giơ tay ôm trán.
“Con nhóc này, giáo quan Giang tới là để hỏi tội cô đấy, còn dám chọc giận cô ấy vào lúc này hả? Đúng không, Giang Hàn?”
Bị điểm danh, Giang Hàn nhớ tới mục đích của mình, lập tức sầm mặt lại.
“Hàn Dao!”
Nghe tiếng quát của Giang Hàn,
Hàn Dao vô thức bật dậy khỏi chiếc
ghế.
Cô vẫn chưa kịp giảm xóc, hơi chao
đảo trong lúc đứng lên, may mà
Nhậm Thiên Nghênh nhanh tay dìu
cô, cô mới đứng vững được.
“Có!”
Tiếng hộ của cô không còn vang đội
như trước nữa. Nghe thấy tiếng hộ
ấy, cơn tức trong người Giang Hàn
tắt ngấm. Cô ấy chán nản kéo chiếc
ghế bên cạnh ra rồi ngồi xuống.