Hai mươi người một chiếc thuyền, khoảng mười chiếc thuyền bơm hơi cứ thế lướt đi khỏi bờ biển. Mọi người bị dẫn đi mà chẳ5ng hiểu chuyện gì đang xảy ra, bóng đêm âm u đáng sợ, nhưng không ai phá vỡ bầu không khí lặng ngắt như tờ ấy.
H6àn Dao cúi đầu nhìn mặt biển đen ngòm, bởi vì quá tối nên không nhìn rõ trong nước có thứ gì.
Thuyền lướt về phí7a trước được một lúc, Hàn Dao nhìn chằm chằm vào mặt nước nãy giờ, dần dần bỗng thấy hốt hoảng. Cô dời phắt tầm mắt đi, 4Trương Lan Tiếu trùng hợp nhìn thấy.
Cô ấy nắm tay Hàn Dao, bóp nhẹ một cái. “Vẫn sợ lắm hả?”
Hà8n Dao nhìn vào mắt cô ấy. Cô không nói dối, thành thật gật đầu.
Sau vài ngày Hàn Dao liên tục huấn luyện ngoài giờ, đám Trương Lan Tiếu mới biết nhược điểm này của cô. Bình thường bọn họ cũng cùng cô đi luyện tập, nhưng trải qua một tháng, bọn họ cũng biết điểm yếu này của cô rất khó thay đổi. Trương Lan Tiếu nắm chặt tay Hàn Dao hơn một chút.
“Có chúng tôi nữa mà, đừng sợ!”
Lời an ủi của Trương Lan Tiếu không có tác dụng gì cả, nụ cười bất lực trên môi Hàn Dao chứng tỏ cô đang đau đầu đến mức nào. Một lát sau, Hàn Dao kéo áo Trương Lan Tiếu, nói gì đó vào tai cô ấy.
Sắc mặt của Trương Lan Tiếu trở nên vô cùng khó coi, nhìn Hàn Dao với vẻ giật mình, lại thấy cô trịnh trọng gật đầu nên đành phải gật đầu lại với cô. Không một ai phát hiện ra hành động của bọn họ.
Suốt dọc đường ngồi thuyền, Hàn Dao luôn cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình.
Thời tiết không đẹp, trong đêm tối, tầm nhìn càng thêm hạn chế. Xung quanh đen như mực, không nhìn thấy bất cứ thứ gì ở xa. Khoảng nửa tiếng sau, đoàn thuyền bơm hơi dừng lại. Giáo quan ngồi ở đầu thuyền chỉ vào mặt biển.
“Tới rồi! Hiện giờ mọi người có hai sự lựa chọn, một là ngồi trên thuyền chờ đi với bọn tôi; hai là tự bơi về phía bắc. Cách đây ba ngàn mét có một cái đảo nhỏ, đó chính là đích đến của mọi người.”
Giáo quan trên mỗi chiếc thuyền bơm hơi đều nói như thế, khiến mọi người ngây ra như phỗng.
“Nhưng nếu mọi người muốn đi cùng chúng tôi, vậy thì chờ đến khi trời sáng, sẽ có người đưa mọi người về, sau đó mọi người có thể bắt đầu chuẩn bị để chính thức vào đơn vị. Những người còn lại sẽ tiếp tục tham gia, có lẽ mọi người sẽ được chọn vào đội lục chiến hải quân, nhưng chắc chắn là đa phần sẽ bị loại, đến cuối cùng chỉ là dã tràng xe cát. Mọi người có mười phút để suy xét xem mình có sẵn sàng để đón nhận thử thách của đội lục chiến hải quân hay không.”
Cùng một lúc, tất cả các giáo quan đều nói ra câu này. Trước mắt là một sự cám dỗ lớn lao, một là không cần phải trải qua con đường mà mình không biết sẽ dẫn tới đâu, tương lai đã bày sẵn ra đó; hai là đón nhận thử thách, có lẽ sẽ có cơ hội vào đội lục chiến hải quân, nhưng xác suất chắc chỉ là mười phần trăm, nếu không được chọn thì vẫn sẽ phải đi tới những nơi bình thường.
Hai con đường bày ra trước mắt, khiến mọi người băn khoăn mãi, những tiếng bàn bạc vọng ra từ những con thuyền bơm hơi. Chỉ thoáng chốc, mười phút đã trôi qua.
“Đến giờ rồi, ai muốn trải nghiệm thử thách của đội lục chiến hải quân thì có thể bắt đầu từ bây giờ, có người sẽ chờ mọi người trên đảo!”
Hà Tiêu Linh nói một tràng, nhưng dường như không có ai định xuống thuyền. Hàn Dao nắm chặt bàn tay, ngẫm nghĩ một hồi lâu. Cuối cùng, trước ánh nhìn chăm chú của năm người còn lại, cô nhảy xuống biển.
Có người đi đầu, tất nhiên là sẽ có người thứ hai nhảy xuống. Hàn Dao nhảy xuống nước, khiến đám Trương Lan Tiếu thở phào nhẹ nhõm, cũng nhảy xuống biển theo cô. Những âm thanh khi nhảy xuống nước liên tục vang lên, khoảng một phút sau thì dừng lại.
“Chắc là không ai định nhảy xuống nữa rồi. Hai giáo quan chịu trách nhiệm đưa những người còn lại về, đừng quên ghi tên lại. Sau này, tôi không muốn trông thấy bọn họ trên danh sách tuyển chọn vào đội lục chiến hải quân nữa!”
Giọng của Giang Hàn vang lên, có người lập tức lên tiếng.
“Chúng tôi muốn nhảy!”
Sau đó là những tiếng “tùm tùm” êm tai, khuôn mặt của Giang Hàn trở nên âm trầm.
“Hà Tiêu Linh, Sa Long, lôi hết những kẻ đang giở trò khôn vặt ấy lên cho tôi. Để sót một người nào, tôi sẽ hỏi tội hai người!”
Hai tiếng đáp lại vang lên, tiếp đó là tiếng nhảy xuống nước. Trong vòng năm phút, những người nhảy xuống sau đều bị lôi lên thuyền.
Còn khoảng hai phần ba số người ở lại trên thuyền bơm hơi, đa phần là lính nữ không nhảy xuống, lính nam nhiều hơn lính nữ một ít. Những người nhảy sau vừa rồi cũng chủ yếu là lính nam, lúc bị vớt lên, bọn họ ướt như chuột lột, nằm giả chết trên thuyền.
Bởi vì Giang Hàn không yên tâm, vậy nên Hà Tiêu Linh đã đích thân đưa những người khác về. Những giáo quan khác và Giang Hàn thì lên một chiếc thuyền bơm hơi, chậm rãi chèo về hướng hòn đảo nhỏ.
Nhóm người nhảy xuống sớm nhất đã khuất bóng rồi, hoàn toàn không biết chuyện xảy ra bên này.
Hàn Dao tự biết sức mình đến đâu. Trời còn chưa sáng, nhiệt độ dưới nước cũng thấp hơn ban ngày. Vừa nhảy xuống nước là sáu người đồng loạt rùng mình.
Nước biển rất lạnh, bọn họ vận động sơ qua dưới nước rồi mặc kệ đám người trên thuyền, bơi về phía hòn đảo nhỏ.
Đối với người bình thường, ba ngàn mét vẫn miễn cưỡng vượt qua được, nhưng đối với Hàn Dao thì lại khác.
Tạm không kể tới việc bọn họ có thể kiên trì được bao lâu trong nước, cho dù cô có thể kiên trì được thì đến khi lên bờ, bọn họ cũng mất hết sức chiến đấu. Chẳng qua lúc này mà nghĩ tới chuyện ấy thì chẳng khác nào tự hủy hoại tự tin của bản thân. Mấy người liếc nhìn nhau, ai cũng thấy được sự kiên định trong mắt đối phương. Sau đó, bọn họ bất chấp gian nan, sải tay bơi về phía hòn đảo nhỏ.
Dưới nước thật sự quá lạnh, Hàn Dao không ở trên cùng, bởi vì cô sợ nước nên những người khác bao quanh để bảo vệ cô. Đường Duy Hy bơi trước Hàn Dao, được khoảng hơn một nửa quãng đường, Hàn Dao kéo áo anh ta, ra hiệu cho bọn họ dừng lại.
Sáu người nhanh chóng quây vòng lại, Hàn Dao ở giữa trung tâm.
“Chúng ta đổi hướng, bơi vòng đi, có thể phía trước sẽ có thứ gì đó.”
Đường Duy Hy nhìn về phía trước một lát, cuối cùng gật đầu nói: “Tôi đồng ý với đề nghị của Hàn Dao. Chúng ta bơi vòng sang phía đông, lên bờ từ hướng đó.”
Những người khác không nói gì, ai cũng gật đầu. Sáu người cụng nắm đấm với nhau rồi chuyển sang hướng đông.
Những người đằng sau đều không hiểu vì sao bọn họ lại đột nhiên thay đổi phương hướng, chỉ than thở qua loa rồi tiếp tục bơi về phía trước.
Số người xuống thuyền, muốn tham
dự thử thách của đội lục chiến hải
quân chỉ có khoảng ba mươi người.
Tất cả đều là những người có thành
tích khá tốt trong những lần huấn
luyện bình thường, hơn nữa vô cùng
tự tin.
Đối với Giang Hàn, số người như
vậy không nhiều, nhưng thế là đủ
rồi. Trong số ba mươi người xuất
sắc này cũng sẽ chỉ chọn một, hai
người, đủ!
Kể từ lúc bọn họ nhảy xuống biển,
thông tin đã được gửi tới tay những
người trên biển. Nhìn hình ảnh trên
màn hình máy tính, khóe môi Nhậm
Thiên Nghênh cong lên, không ngờ
lại có người phát hiện ra điều bất
thường!
Không biết có phải là cô nhóc đáng
yêu ấy không đây. Nhậm Thiên
Nghênh xoa cằm, bàn tay bỗng
khựng lại. Hình ảnh trên màn hình
biến mất, thay vào đó là một tệp tài
liệu. Cô ấy đặt tay lên bàn phím, gõ
nhanh thoăn thoắt.