Vợ Yêu Nhà Thủ Trưởng

Chương 144



Hàn Dao chỉ cảm thấy mình như đánh vào một tấm sắt, cánh tay run hết cả lên. Mặc dù rất đau, nhưng cô vẫn đánh với đối phương, cuộ5c đọ sức càng lúc càng gay cấn.

Trương Lan Tiếu đã bị một người khác khống chế, người đó lập tức tới giúp người đang đánh6 với Hàn Dao. Vốn đã không thắng thế, bây giờ lại lấy hai chọi một, chỉ vài chiêu sau là Hàn Dao đã bị ấn xuống mặt bàn.

7Gò má áp sát vào mặt bàn lạnh lẽo, Hàn Dao chỉ cảm thấy mặt mình sắp biến dạng luôn rồi, căn bản không rảnh quan tâm xem những ng4ười đó muốn làm gì với bọn họ.

Hàn Dao vừa bị khống chế hai giây thì từ tầng dưới vang lên tiếng còi quen thuộc.

8Một tiếng dài, năm tiếng ngắn, ba lần liên tục như vậy. Những cái bóng đen trong phòng ngủ đã rút lui từ lúc nào chẳng hay. Hàn Dao xoa má, liếc nhìn mọi người trong phòng ngủ một lượt.
“Tập hợp khẩn cấp, mau chóng chuẩn bị!”

Vốn dĩ các lính nam lính nữ trong ký túc xá đều đang đăm chiêu vì vụ tập kích lần này, bây giờ lập tức sôi trào lên. Ngay tức khắc, tiếng bước chân và tiếng mắng mỏ vang lên liên tiếp.

Bên lính nữ còn đỡ, phía lính nam còn có người gào lên mắng chửi, và đương nhiên là bị các giáo quan chui từ đâu ra mắng cho to đầu rồi.

Ngay lúc tiếng hô vang lên, Hàn Dao đã lách tới chỗ dưới đầu giường mình để thay giày, chiếc chăn trên giường cũng bị cô kéo xuống buộc lại.

Một phút sau, Hàn Dao chuẩn bị đầy đủ, đeo túi lên lưng, Trương Lan Tiếu cũng nhổm người lên. Hai người nhìn nhau, ánh mắt của cả hai đều ngập tràn sự tự tin.

Chúc Quân Dương và Đại Lan ra khỏi phòng ngủ sau bọn họ, nhưng cũng không quá chậm. Bốn người cách nhau vài bước, chạy tới sân huấn luyện.
Tới nơi, một nhóm người đang đứng giữa sân huấn luyện. Đám Hàn Dao không chậm, số tân binh đã tới nơi không nhiều. Những người đứng giữa sân huấn luyện là nhóm người do Giang Hàn mời từ đội lục chiến hải quân tới để phô trương thanh thế. Ai nấy đều đứng thẳng người, nhìn thẳng về phía trước.

Nhóm Hàn Dao đeo túi, đứng vào hàng, cũng nhìn thẳng về phía trước như những người kia. Thời gian tập hợp khẩn cấp rất ngắn, chỉ hai phút là toàn bộ tân binh đã có mặt đầy đủ.

Trong sân huấn luyện có bật đèn, sáng trưng như ban ngày. Tất cả các giáo quan đứng ở chính giữa sân huấn luyện, đằng sau là nhóm người của đội lục chiến hải quân, có cả nam và nữ, ai nấy đều dồi dào sức sống.

Chúc Quân Dương nhìn mà không ngừng tặc lưỡi bên tai Hàn Dao. Hàn Dao nhìn chăm chú vào Giang Hàn, sau đó ngạc nhiên phát hiện ra nữ sĩ quan lục quân từng thấy một lần ở sân huấn luyện hôm đó đang đứng bên trái cô ấy.
Chẳng qua lúc này nữ sĩ quan ấy đã thay quần áo, mặc quần áo huấn luyện hải quân, còn cao hơn Giang Hàn một chút, sàn sàn bằng Hàn Dao. Càng nhìn, Hàn Dao lại càng thấy người này trông quen hơn.

Lúc nhìn vào mắt cô ấy, Hàn Dao bất chợt hiểu ra. Đó chính là người đã đánh nhau với cô trong phòng ngủ, ánh mắt bình tĩnh sáng ngời ấy để lại ấn tượng sâu sắc với cô. Thì ra người này là thượng úy.

Trong lúc Hàn Dao cố gắng nghĩ xem đã gặp Nhậm Thiên Nghênh lúc nào thì Nhậm Thiên Nghênh bỗng quay đầu sang, đối diện với tầm mắt của cô. Hàn Dao hơi sửng sốt, thấy Nhậm Thiên Nghênh nở nụ cười với mình.

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, Hàn Dao cuống quýt quay đầu, nhìn sang nơi khác, không nhìn cô ấy nữa. Nhậm Thiên Nghênh đứng đó, trông thấy động tác của Hàn Dao thì bật cười thành tiếng, khiến Giang Hàn nghi hoặc nhìn sang.
Nhậm Thiên Nghênh xua tay với Giang Hàn, thu tầm mắt của mình về, đợi Giang Hàn giải quyết chuyện ở đây rồi còn về ngủ. Nửa đêm nửa hôm bị kéo ra đây đứng, đầu óc cô ấy bị chập điện nên mới đồng ý bày trò cùng với bọn họ.

Nhưng cũng nhờ vậy mà Nhậm Thiên Nghênh phát hiện ra cô nhóc đáng yêu này, mong là sẽ được gặp nhau ở đội lục chiến hải quân, cô nhóc này có tiềm lực rất mạnh. Ấn tượng của Nhậm Thiên Nghênh về Hàn Dao rất tốt, cô ấy vô cùng hài lòng về cuộc đọ sức trong ký túc xá.

Trong lúc đánh giá về Hàn Dao, Nhậm Thiên Nghênh lùi về sau hai bước, hòa vào đám người “tới cho có khí thế” ở đằng sau, quyết định làm người vô hình.

Những người tới tập hợp muộn cũng được vào hàng, nhưng đã bị ghi vào kết quả sát hạch. Hà Tiêu Linh chính là giáo quan phụ trách ghi tên những người tới muộn, chiếc bút trong tay cô ấy loẹt xoẹt rất lâu mới dừng lại.
“Có muốn biết vì sao mọi người lại bị kéo ra đây lúc nửa đêm không?”

“Muốn!”

Hàng trăm người hô lên, tiếng hô rất to, nhưng giọng nói của Giang Hàn lại có lực xuyên thấu, lọt vào tai của từng người một.

“Bắt đầu từ ban nãy, cuộc sát hạch của mọi người đã bắt đầu rồi. Kể từ lúc mọi người tỉnh lại, điểm của mọi người cũng bắt đầu được tính. Chúng ta không nói nhiều nữa, mục sát hạch đầu tiên là chạy việt dã vũ trang năm kilomet, thời gian đạt tiêu chuẩn là 26 phút, xuất sắc là 24 phút.”

Hà Tiêu Linh cầm lá cờ nhỏ, chỉ về phía ngọn núi phía sau.

“Các đồng chí, mục tiêu của mọi người ở đó, tôi sẽ chờ mọi người ở điểm cuối cùng của năm kilomet.”

Hà Tiêu Linh lại lái xe địa hình, Sa Long vẫn ngồi trên ghế sau. Hai người hăng hái lái đi trước, các tân binh bị kéo tới ngọn núi phía sau.
Cuộc sát hạch không chia nhóm, tất cả mọi người cùng chạy trên một con đường. Đường núi tối om, không có bất cứ cơ sở thiết bị chiếu sáng nào, bọn họ chỉ có thể dựa vào đôi mắt của mình để nhìn đường trong bóng tối.

Tuyến đường đã quen thuộc lắm rồi, vấn đề là đang nửa đêm, bóng tối ảnh hưởng rất nhiều tới tầm nhìn của bọn họ. Trước sự hạn chế ấy, cuộc sát hạch vốn đã nghiêm ngặt lại càng thêm khó khăn hơn.

Trong bóng tối, những tiếng kêu rên vang lên không ngừng, còn có tiếng người vấp ngã, dù tiếng bước chân rất ầm ĩ, nhưng vẫn nghe thấy rõ ràng. Cuộc sát hạch chính thức bắt đầu!

Con đường dành cho tân binh vẫn còn rất xa, hiện giờ mới xem như bắt đầu.

Trong khu vực chạy việt dã có giáo quan. Trong phòng camera, Giang Hàn ngồi chính giữa, nhìn màn hình điện tử trước mặt, hình ảnh rất sắc nét. Đông người như thế, lại còn nối bước nhau đi, mấy người xem mà không khỏi tặc lưỡi.
Đội ngũ rất dài, như thể không nhìn thấy điểm cuối cùng, cứ thế sục sôi trong đêm tối, đồng thời làm sục sôi trái tim của tất cả mọi người.

Cả đội liên tục di chuyển, trên một

cái màn hình nhỏ hơn, rất nhiều

chấm đỏ đang di động, tương ứng

với màn hình lớn bên cạnh, vị trí của

từng người đều ăn khớp với điểm

đó.

Ở mọi ngóc ngách trong núi đều

được trang bị camera mini, tình hình

của các tân binh được thu lại hết.

Nhân viên kỹ thuật giám sát chặt

chẽ từng người một tiếng gõ bàn

phím không ngừng nghỉ một giây

nào.

Giang Hàn chăm chú nhìn vào màn

hình, không biết đang suy nghĩ điều

gì. Ngoài cô ấy ra thì còn hai giáo

quan ở đây, một nam một nữ. Giang

Hàn có thể tâm hồn treo ngược cành

cây, nhưng bọn họ thì không được lơ

là chút nào.

Đối với các tân binh, đây là lần đầu
tiên tham gia một cuộc sát hạch như

thế này, vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ lại vừa ngập

tràn thử thách. Mới đầu Hàn Dạo

chạy không quá nhanh, cũng không

quá chậm, Trương Lan Tiếu theo sát

đằng sau cô. Chúc Quân Dương kéo

Đại Lan chạy đằng sau, cách khoảng

nửa bước, sau cùng là Đường Duy

Hy và Vu Nam. Đại Lan biết mình

là một gánh nặng, nhưng cô ấy vẫn

nhớ lời nói của Hàn Dạo trước lúc

bắt đầu.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv