“Vâng! Doanh trưởng!”
Tiếp
Hai người chào doanh trưởng rồi xoay người rời khỏi đó. Nhậm Thiên Nghênh đi tới chỗ xô pha lấy hành lý 5của mình, sau đó cùng Giang Hàn ra khỏi văn phòng của doanh trưởng.
Hai người đi cạnh nhau.
“Liên trưởng, có cần tôi 6xách đồ cho cô không?”
Nhậm Thiên Nghênh cười, bàn tay đang cầm túi đồ càng nắm chặt hơn, áp sát cạnh chân mình. Cô ấy từ chố7i lời đề nghị của Giang Hàn.
“Có gì đâu, tôi vẫn làm được mà.” “Vậy được rồi.”
Giang Hàn không miễn cưỡng cô 4ấy. Hai người cùng ra khỏi tòa quân sự, Giang Hàn đưa Nhậm Thiên Nghênh lên xe, chiếc xe lao vụt theo hướng tới căn cứ của đội lục ch8iến hải quân.
“Năm nay cô là người chịu trách nhiệm huấn luyện tân binh nơi này đúng không?”
Giang Hàn vẫn giữ vô lăng lái xe.
“Năm nay đội lục chiến định tìm một luồng máu mới từ những tân binh, vậy nên chúng tôi đang chịu trách nhiệm huấn luyện.”
“Tạm thời đừng về, đưa tôi tới chỗ tân binh xem sao.”
“Được.”
Giang Hàn đánh lái, thay đổi phương hướng, lái thẳng tới doanh trại tân binh. Chiếc xe việt dã đi một vòng ở trong đó, cuối cùng trông thấy các tân binh đang huấn luyện cấp cứu ở giữa sân huấn luyện.
Tiếng phanh xe vang lên từ một phía, khiến không ít người chú ý tới, bao gồm cả Hà Tiêu Linh đang giảng dạy ở bên cạnh.
Giang Hàn dừng xe. Nhậm Thiên Nghênh ngồi trên ghế phụ, tháo dây an toàn ra rồi xuống xe trước Giang Hàn. Không đợi Giang Hàn đi cùng, cô ấy bước thẳng tới chỗ đám đông đang đứng ở chính giữa.
Bởi vì Nhậm Thiên Nghênh vẫn đang mặc thường phục lục quân, màu xanh lá cây rất bắt mắt, không chỉ có Hà Tiêu Linh trông thấy cô ấy, mà một số người đứng ngoài cùng cũng nhìn thấy, bao gồm cả Hàn Dao. Cô chớp mắt nhìn nữ sĩ quan lục quân cao ráo này, quân hàm trên vai là một gạch ba sao, lóe sáng dưới ánh mặt trời.
Hai giây sau, Hàn Dao mới dời tầm mắt, tiếp tục học nội dung đang giảng dạy. Thấy Giang Hàn và Nhậm Thiên Nghênh đi tới, Hà Tiêu Linh bỏ đám tân binh lại, cất bước đi tới chỗ bọn họ.
“Trung đội trưởng, cô đây là?” Giang Hàn vẫy tay.
“Liên trưởng do bên lục quân điều tới, Nhậm Thiên Nghênh.”
Hà Tiêu Linh lập tức dừng bước, giơ tay chào với Nhậm Thiên Nghênh.
“Chào liên trưởng!”
Nhậm Thiên Nghênh cười, chào lại.
“Đừng chỉ chào mỗi tôi thế chứ, cô đây là phó liên trưởng của các cô đấy.”
Hà Tiêu Linh trố mắt nhìn Giang Hàn, hai mắt lóe sáng.
“Trung đội trưởng, thật hả?”
Giang Hàn đứng sau Nhậm Thiên Nghênh, gật đầu một cái. Hà Tiêu Linh không nói gì nữa, đi theo sau Nhậm Thiên Nghênh và Giang Hàn tới giữa sân huấn luyện.
Thực ra Nhậm Thiên Nghênh tới đây cũng chẳng có chuyện gì cả, đứng ở sân huấn luyện một lát rồi bảo Giang Hàn đưa mình về căn cứ, cũng không phát biểu gì về việc huấn luyện.
Cô ấy nói rằng cô ấy mới tới, chưa hiểu biết nhiều, cần làm quen với môi trường và công việc, rất bận rộn, vậy nên chuyện huấn luyện vẫn giao cho đám Giang Hàn. Nhậm Thiên Nghênh nói mình bận cũng không phải là nói dối, dù sao cũng phải lo liệu công tác bàn giao cho tốt mà.
Ngay cả Giang Hàn cũng bận rộn một hai ngày, chưa từng xuất hiện trên sân huấn luyện. Việc huấn luyện vẫn cứ diễn ra, trong mấy ngày tiếp theo, các nội dung sát hạch lần lượt được luyện tập đi luyện tập lại.
Luyện tập lại thì dễ, nhưng làm quá nhiều lần thì lại ngán đến tận cổ. May mà thời gian để bọn họ luyện tập không dài, chỉ có một tuần thôi. Hai ngày dùng để huấn luyện cấp cứu, còn lại năm ngày nữa. Mặc dù những phần khác phải huấn luyện đến phát chán, nhưng Hàn Dao lại có quá ít thời gian để luyện tập bơi lội.
Trong mục bơi lội, Hàn Dao không có một chút tiến bộ nào, vẫn chỉ lặn dưới nước được nửa phút.
Buổi tối trước ngày sát hạch tân binh, Hàn Dao từ bể bơi về phòng ngủ. Vì muốn nhanh chóng về phòng tắm rửa, cô đi đường tắt. Lúc tới cửa phòng y tế, trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh mình ngồi trên bậc thêm chờ Phó Thiếu Lê hôm đó.
Lúc ấy, anh đứng ngược sáng, quá chói mắt nên cô chỉ loáng thoáng nhìn thấy mặt anh, nhưng lại nhớ rõ từng biểu cảm.
Đối diện với ngọn đèn trên đường đi, Hàn Dao càng nhíu mày chặt hơn, rồi lại không biết trút vào đâu. Cuối cùng, cô dừng lại dưới ánh đèn, ngẩn ngơ nhìn cột đèn.
Rất lâu sau, Hàn Dao vẫn không thể chỉnh đốn lại mạch suy nghĩ của mình được. Cô cất bước, về phòng ngủ khi đã tắt đèn. Lần mò trong bóng tối, cô bưng chậu đi tắm nước lạnh.
Mái tóc ướt nhỏ giọt, Hàn Dao cũng không dùng khăn lau đi, cứ để mặc nó chảy, đến lúc cô giặt quần áo xong và về phòng ngủ rồi mà tóc vẫn chưa khô hẳn.
Thành phố H bắt đầu chớm lạnh rồi. Mặc dù nhiệt độ buổi tối không quá lạnh, nhưng vẫn lạnh hơn tháng trước. Hàn Dao bò lên giường, một bàn tay thò ra không trung, sờ vào cánh tay cô, rồi lại nhanh chóng rút về. Trong bóng tối, giọng nói lo lắng của Chúc Quân Dương vang lên.
“Đại Dao, sao người cô lạnh thế? Có phải bên ngoài lạnh lắm không?”
Hàn Dao vén chăn lên đắp vào người mình, nằm kề đầu bên cạnh Chúc Quân Dương, tranh thủ trả lời cô ấy.
“Cũng bình thường, tại tôi tắm bằng nước lạnh thôi.”
Nước lạnh giúp Hàn Dao tỉnh táo hơn một chút, cuối cùng thì mạch suy nghĩ cũng không còn rối như tơ vò nữa.
Cuộc sát hạch đang ở ngay trước mắt, Hàn Dao biết bọn họ cần có tinh thần lạc quan, nhưng cô lại không thể làm được.
Thời gian nghỉ ngơi vốn không nhiều, Hàn Dao còn trằn trọc mãi, gần một tiếng sau mới ngủ.
Cuộc sát hạch đến trong sự yên tĩnh như thế. Đám tân binh đang ngủ say không hề phát hiện ra rằng nguy hiểm đang cận kề, ai cũng đắm chìm trong mộng đẹp.
Ba giờ sáng, rất nhiều bóng đen ập tới từ bốn phía, chui vào trong ký túc xá, như những u hồn bí ẩn, nhanh chóng xâm nhập vào phòng ngủ 401 trên tầng bốn.
Hàn Dao ngủ không quá say, nhưng khi những người đó vào, cô vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Đến tận khi cảm nhận được một lực kéo trên cánh tay, cô mới mở mắt ra. Trông thấy đôi mắt tỉnh táo của Hàn Dao, người đó hơi giật mình, càng dùng sức hơn nữa. Đến khi Hàn Dao kịp phản ứng thì đã bị kéo xuống giường rồi.
Hàn Dao xoay người trên không trung nửa vòng mới không bị ngã vật xuống đất. Cô nhổm người, sức lực trên cánh tay vẫn chưa biến mất, bèn chộp lấy cổ tay của người đó, ấn mạnh vào huyệt Chỉ Ma, phần cổ tay của người đó lập tức mất sức.
Nhân lúc người đó thả lỏng tay, Hàn
Dạo lập tức lùi về sau hai bước để
kéo dài khoảng cách, sau đó định
kéo Chúc Quân Dương ở phía sau.
Đến khi giơ tay lên, cô mới phát
hiện ra Chúc Quân Dương đã bị ấn
xuống mặt đất.
Lúc này cô vẫn đang đứng, Trương
Lan Tiếu thì đánh với người bên
cạnh, còn những người khác đã bị
khống chế.
Số lượng bóng đen ít hơn số người
trong phòng ngủ bọn họ, chứng tỏ
thực lực của những người này cao
hơn hẳn. Từ lúc cô tỉnh lại đến giờ
mới hai, ba giây, vậy mà hơn một
nửa số người đã bị khống chế, thậm
chí có người còn không kịp phản
ứng gì.
Hàn Dạo nhìn người đối diện với vẻ
mặt đề phòng. Mái tóc vểnh lên vì
ngủ khi còn ướt, cô túm tóc lại rồi
lao về phía người kia. Hai người tức
khắc nhào vào đánh nhau, tiếng
xương cốt và cơ bắp va chạm vang
lên liên tiếp.