“Đúng vậy đó, mọi người đều có thể nhìn thấy.” Quản gia Hoàng gật đầu, ông ấy vẫn đứng ở phía sau anh.
Trần Vĩnh Hải vuốt ve thân cốc nước, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vậy tại sao tôi lại không nhìn ra được?"
Quản gia Hoàng cười khẽ: "Tất nhiên là cậu không thể nào nhìn ra được rồi. Hai tháng đầu, cậu chỉ mới liếc mắt nhìn cô Quỳnh Anh một cái thôi mà đã cảm thấy khó chịu, sao có thể cảm nhận được rằng cô ấy yêu cậu chứ."
Trần Vĩnh Hải không nói gì, anh chỉ ngửa đầu lên uống hết chỗ nước trong cốc, tựa như đang uống rượu vậy, cứ từng ngụm rồi lại từng ngụm.
Sau khi uống xong, anh đột nhiên nhắm hai mắt lại, hơi lạnh toàn thân lập tức hạ thấp xuống: "Chú Hoàng, chú nói xem, có phải tôi đã sai rồi không?"
“Ý của cậu Hải là ở khía cạnh nào?” Quản gia Hoàng nhướng mày.
Trần Vĩnh Hải xoa xoa huyệt thái dương: "Sự trả thù mà tôi dành cho cô ấy."
"Ha ha, vậy thì phải xem xét theo hai khía cạnh rồi. Nếu như năm đó chuyện cậu bất ngờ bị tấn công thực sự là do cô Quỳnh Anh làm, vậy thì cậu trả thù cô ấy là điều đương nhiên, nhưng cách trả thù của cậu có hơi cực đoan và quá mức. Hơn nữa, những gì mà người đàn ông đeo khẩu trang đã làm với cô Quỳnh Anh, những tổn thương mà cô Quỳnh Anh đã phải chịu đựng còn lớn hơn rất nhiều so với mức độ thương tích của cậu hồi đó."
Quản gia Hoàng vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Trần Vĩnh Hải.
Nhìn thấy anh siết chặt chiếc cốc, sắc mặt không tốt nhưng lại cố kìm nén để không tức giận.
Quản gia Hoàng nở nụ cười và gật đầu. Mấy ngày qua cậu Hải đã rất biết kìm nén tính khí của mình.
Nếu trước đây anh nghe được những điều này, thì cậu Hải đã lập tức không kiềm chế được lửa giận, sau đó bảo ông ấy câm miệng rồi.
“Về khía cạnh khác thì sao?” Trần Vĩnh Hải quay đầu lại, đối mặt với nụ cười của Quản gia Hoàng.
Quản gia Hoàng tiếp tục nói: "Xét theo khía cạnh khác, nếu như cô Quỳnh Anh chưa từng làm ra chuyện đó với cậu, vậy thì cậu đã trả thù nhầm người rồi, cậu, cậu đã nợ cô Quỳnh Anh quá nhiều..."
Dù sao thì ông ấy cũng nghiêng về khía cạnh thứ hai nhiều hơn.
Sự giá lạnh xung quanh người của Trần Vĩnh Hải lại càng thêm mạnh mẽ hơn nữa, anh cụp mi xuống, cảm xúc trong ánh mắt không ngừng lóe lên: "Nhưng không có loại thứ hai."
“Cậu Hải, cậu vẫn còn cố chấp điều tra dữ liệu sao?” Quản gia Hoàng nhìn anh: "Nói về điều tra dữ liệu thì tôi đứng về phía cô Quỳnh Anh. Tôi luôn cảm thấy có lẽ tổ tình báo của cậu Hải thực sự có vấn đề. Cậu đã bao giờ nghĩ rằng, nếu như có ai đó bị người đàn ông đeo mặt nạ mua chuộc, cho dù bất kể là cậu điều tra như thế nào đi chăng nữa thì kết quả cũng sẽ như vậy hay chưa?"
“Không thể nào, người trong tổ tình báo đều do nhà họ Trần đào tạo cẩn thận, sẽ không có nội gián đâu.” Trần Vĩnh Hải nói với vẻ mặt không chút cảm xúc, nhưng bàn tay đang đặt lên chiếc cốc của anh lại siết chặt.
Quản gia Hoàng gãi gãi mái tóc đã có chút hoa râm: "Tuy rằng được đào tạo cẩn thận, nhưng trên đời này có một câu là tiền tài có thể làm lung lay lòng người. Chỉ cần giá cả phải chăng, thì có người sẽ lựa chọn phản bội nhà họ Trần và làm nội gián, chuyện này không hẳn là không có khả năng."
“Tháng trước tôi đã bảo Bảo Quốc kiểm tra đội tình báo rồi, cũng không có ai có gì khác thường.” Trần Vĩnh Hải mím môi.
Quản gia Hoàng sờ sờ cằm: "Vậy thì cậu Hải, cậu có biết rằng mỗi khi có kết quả điều tra thì sẽ qua tay những người nào hay không?"
“Chú Hoàng, chú đang nghi ngờ Bảo Quốc là nội gián sao?” Trần Vĩnh Hải nheo hai mắt lại.
Bảo Quốc là trợ lý đặc biệt của anh, và cũng là người mà anh tin tưởng nhất.
Trừ những trường hợp cần thiết, hầu như anh đều phân phó những việc khác cho Bảo Quốc làm, bao gồm cả mấy lần điều tra Nguyễn Quỳnh Anh.
Mỗi lần có kết quả điều tra, quả thực là lần nào Bảo Quốc cũng đích thân mang đến cho anh, nhưng Bảo Quốc sẽ không phải nội gián!
Quản gia Hoàng gật đầu và nở nụ cười: "Tôi cũng có hơi nghi ngờ, cận Hải, cậu có thể âm thầm điều tra anh ta một chút."
“Anh ta không phải là nội gián!” Trần Vĩnh Hải không thèm nghĩ ngợi gì mà đã lên tiếng khẳng định.
Quản gia Hoàng do dự một chút: "Bởi vì hai người đã lớn lên cùng nhau từ khi còn nhỏ, cho nên cậu Hải mới tin tưởng anh ta nhiều như vậy sao?"
Trần Vĩnh Hải mím chặt môi không trả lời, coi như đã thừa nhận.
Quản gia Hoàng ngập ngừng trong giây lát, ông ấy vẫn quyết định nói ra một chuyện mà mình luôn kìm nén trong lòng: "Thực ra, cậu Hải à, cậu không hề biết năm Bảo Quốc mười tuổi đã được ông chủ đưa về nhà họ Trần để làm bạn với cậu, có một lần tôi tình cờ nhìn thấy anh ta nhìn ông chủ và cậu với ánh mắt căm thù... "
“Đây là sự thật sao?” Trần Vĩnh Hải nhíu mày.
Anh thực sự không hề hay biết gì về chuyện này.
"Đó là sự thật. Ánh mắt căm thù đó giống hệt với ánh mắt mà năm đó đứa con hoang kia nhìn những người khác khi trở về nhà họ Trần."
Trần Vĩnh Hải không nói gì nữa, ánh mắt vô cùng thâm trầm khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi đến mức ớn lạnh toàn thân, trái tim cũng không nhịn được mà trùng xuống.
Mãi cho đến tận một lúc sau, anh mới thu hồi lại những cảm xúc này, sau đó nói bằng giọng lạnh như băng: "Tôi biết rồi, tôi sẽ bí mật điều tra anh ta, tôi đi ra ngoài một chuyến."
Nói xong, anh lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Quản gia Hoàng sửng sốt: "Cận Hải, đã trễ như vậy mà cậu còn đi đâu vậy?"
Bước chân của Trần Vĩnh Hải vẫn không ngừng lại: "Đi ra ngoài một chút."
“Đi gặp cô Quỳnh Anh sao?” Quản gia Hoàng vô thức mở miệng đoán.
Trần Vĩnh Hải dừng lại.
Nhìn thấy anh như vậy, Quản gia Hoàng lập tức biết rằng mình đã đoán đúng, ông ấy không khỏi thở dài: "Cậu Hải, cậu không nên đi tìm cô ấy. Chắc chắn bây giờ cô Quỳnh Anh không muốn gặp cậu. Hơn nữa, chẳng phải cậu không muốn thừa nhận rằng bản thân vẫn còn yêu cô ấy hay sao? Tại sao còn đi tìm cô ấy?"
Trần Vĩnh Hải siết chặt hai bàn tay lại.
Quản gia Hoàng lại nói: "Nếu cậu Hải đã không muốn buông tay cô Quỳnh Anh, vậy thì hãy đối mặt với trái tim của mình đi. Cho dù năm đó cô Quỳnh Anh đã làm ra những chuyện đó, nhưng hiện tại cô ấy đã phải trả giá rất nhiều rồi, mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi. Sao cậu không buông bỏ hết tất cả và bắt đầu lại với cô Quỳnh Anh một lần nữa chứ, vốn dĩ hai người vẫn còn yêu nhau mà."
Nhìn thấy hai người rõ ràng yêu nhau, nhưng lại hết lần này tới lần khác khiến mối quan hệ trở nên khó xử như vậy.
Ông ấy thực sự không thể chịu đựng được nữa, vì vậy ông ấy đã dứt khoát đứng ra để giúp cậu Hải hiểu rõ mọi chuyện.
“Bắt đầu lại một lần nữa?” Cơ thể của Trần Vĩnh Hải thoáng giật mình một chút, sau đó quay đầu lại, nhìn Quản gia Hoàng bằng ánh mắt mờ mịt.
Quản gia Hoàng ừ một tiếng: "Cứ mãi sống trong hận thù như vậy, thật sự rất mệt mỏi. Cậu Hải, cậu đã trả thù được rồi, và cô Quỳnh Anh cũng đã nhận sự trừng phạt. Vậy thì cứ gạt hết tất cả mọi thứ sang một bên và bắt đầu lại từ đầu đi. Nếu như cậu không muốn, vậy thì cứ để cô Quỳnh Anh đi đi, đừng dây dưa với cô ấy nữa, từ nay về sau hãy sinh sống thật tốt với cô Hồng Yên."
Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải khẽ mấp máy, anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói nên lời.
Anh nhắm hai mắt lại, thu lại hết những cảm xúc phức tạp trong ánh mắt, sau đó sải bước ra khỏi phòng làm việc.
Quản gia Hoàng đứng trên tầng, nhìn anh lái một chiếc xe hơi mà anh ít khi sử dụng về phía cổng Tây, ông ấy nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Ông ấy cũng không biết liệu cậu Hải có ghi nhớ những lời của mình vào trong lòng hay không.
Trần Vĩnh Hải lái xe thẳng đến khu chung cư Nam Minh, anh không biết Nguyễn Quỳnh Anh sống ở căn nhà nào trong tòa nhà đó, nên anh trực tiếp đậu xe trước cửa chính của khu chung cư, anh ngồi trên ghế lái, nhìn những tòa nhà cao tầng trong khu chung cư với vẻ mặt khó hiểu.
Cứ ngồi như vậy suốt cả đêm.
Sáng ngày hôm sau, Nguyễn Quỳnh Anh mới khập khiễng đi ra khỏi cổng của khu chung cư, sau đó mua một ít đồ ăn sáng ở trước cổng.
Sau khi Trần Vĩnh Hải nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt anh trở nên không vui và lạnh lùng.
Ngay cả quán ven đường mà cô cũng ăn, không biết có sạch sẽ hay không?
Những thứ này thì có ích lợi gì đối với cơ thể của cô chứ?
Trần Vĩnh Hải tức giận nghĩ.
Nguyễn Quỳnh Anh vừa ăn bánh bao, vừa liếc nhìn xung quanh.
Không biết liệu có phải cảm giác của bản thân sai rồi hay không, sao cô cứ cảm thấy dường như có người đang nhìn mình chằm chằm vậy?
Sau khi nhìn xung quanh, Nguyễn Quỳnh Anh vẫn không hề tìm thấy ánh mắt đó, cô nhún nhún vai, sau đó dựa người trên bức tường lạnh buốt, ăn bữa sáng từng miếng từng miếng một, ăn xong cô ném rác vào trong thùng rác, sau đó vẫy xe rời đi.
Trần Vĩnh Hải cũng giẫm chân ga, chạy theo chiếc taxi phía trước.
Anh đi theo một mạch đến tận Tập đoàn Nguyễn Thị, sau đó nhìn Nguyễn Quỳnh Anh đi về phía cổng của Tập đoàn Nguyễn Thị, lúc này anh mới lái xe đi.
Nguyễn Quỳnh Anh vô thức quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy đuôi chiếc xe đó, cô không khỏi nghiêng đầu: "Chiếc xe kia..."
Hình như vừa rồi cô đã nhìn thấy nó ở ngay trước cổng của khu chung cư. Bây giờ cô lại nhìn thấy nó một lần nữa, thật là trùng hợp.
Đôi môi hơi tái nhợt mấp máy, Nguyễn Quỳnh Anh cũng không nghĩ nhiều, cô nhấc chân bước vào cửa công ty.
“Chủ tịch, cô đã đến rồi à?” Thư ký Diêm đang ngồi sau bàn làm việc, trên tay cầm một tập tài liệu, khi nhìn thấy cô bước đến, ánh mắt của anh ấy lập tức sáng lên.