Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 277: Cậu thấy sợ rồi đúng không?



Trần Vĩnh Hải cúi đầu im lặng không nói lời nào, khiến người khác không thể nhìn thấy được vẻ mặt của anh.

Quản gia Hoàng nhìn chiếc sợi dây đang đung đưa trong không trung, cảm thấy kinh hãi vô cùng vì sự to gan của Nguyễn Quỳnh Anh. Nhưng ông ấy cũng cảm thấy rất bội phục cô.

Ai dám nói cô Quỳnh Anh là một cô gái yếu đuối mỏng manh cơ chứ? Làm gì có cô gái yếu đuối nào dám dùng một chiếc dây tự chế lỏng lẻo như vậy để trượt từ tầng ba xuống dưới tầng một?

Không thể không công nhận, nhiều khi cô Quỳnh Anh làm việc có thể khiến người khác kinh ngạc há hốc miệng!

“Chú đã tìm kĩ càng chưa?” Trần Vĩnh Hải nắm chặt tay thành nắm đấm.

Quản gia Hoàng lập tức lấy lại tinh thần, quay sang cung kính nói với anh: “Vâng ạ. Không chỉ ở trong phòng riêng của cô Quỳnh Anh, tôi còn tìm kiếm ở tất cả các căn phòng khác. Cô Quỳnh Anh thực sự không còn ở trong biệt thự nữa rồi.”

“Hừ.” Trần Vĩnh Hải ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập phẫn nộ điên cuồng không cách nào ngăn chặn lại, như muốn xé rách mí mắt trào ra. Anh gầm lên: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô được lắm!”

“Cậu Hải, bây giờ phải làm thế nào? Hay là để tôi bảo người quản lý tài sản cho người đi tìm kiếm xung quanh thử xem sao?” Quản gia Hoàng dè dặt hỏi.

Trần Vĩnh Hải giơ tay ra: “Tìm thế nào? Chú biết cô ấy rời đi từ lúc nào sao? Chỉ e là cô ấy đã không còn ở trong biệt thự từ lâu rồi.”

“Vậy…”

Quản gia Hoàng còn muốn nói thêm gì đó nhưng Trần Vĩnh Hải đã nhanh chân bước vào trong biệt thự: “Mau lấy video từ camera giám sát của chỗ này về đây cho tôi.”

“Vâng.” Quản gia Hoàng lập tức gật đầu, quay người ra lệnh cho người hầu: “Cô đi nói với bộ phận quản lý một tiếng, bảo bọn họ hãy phái một ít người đi tìm kiếm cô Quỳnh Anh, đề phòng khả năng cô ấy vẫn còn ở trong biệt thự. Nếu như không tìm được cô ấy thì hãy đi hỏi thăm xem có nhà nào nhìn thấy cô Quỳnh Anh rời đi hay không.”

“Vâng ạ, tôi lập tức đi ngay.” Người hầu kia lập tức nhận lệnh, mang theo trang phục hầu gái nặng nề trên người chạy đi làm việc.

Quản gia Hoàng lại ngẩng đầu lên nhìn dây thừng, thầm thở dài một hơi.

Lá gan của cô Quỳnh Anh thật sự lớn hơn người bình thường rất nhiều!

Ông ấy buồn bực xoa xoa gương mặt già nua của mình, rồi đi tới phòng giám sát của bộ phận quản lý tài sản để lấy video từ camera giám sát về cho cậu chủ nhà mình.

Rất nhanh sau đó, video đã về đến tay của Quản gia Hoàng. Ông ấy lập tức chạy thật nhanh về biệt thự, đi lên phòng sách khẽ giơ tay gõ cửa.

“Vào đi.” Giọng nói lạnh lùng của Trần Vĩnh Hải truyền ra từ bên trong căn phòng.

Quản gia Hoàng đẩy cửa bước vào, đưa ổ cứng trong tay mình cho Trần Vĩnh Hải.

Trần Vĩnh Hải trực tiếp nhét ổ cứng vào trong máy tính rồi mở video ra.

Quản gia Hoàng đứng ở sau lưng anh để xem video với anh.

Bọn họ thấy trong video hiển thị thời gian là một tiếng đồng hồ trước đó, Nguyễn Quỳnh Anh đứng ở cạnh lan can ngoài ban công ngước mắt nhìn xuống dưới một lúc thật lâu rồi lại quay trở về phòng.

Sau đó khoảng chừng hơn nửa tiếng, bọn họ lại thấy Nguyễn Quỳnh Anh ôm một sợi dây dài đi tới ban công.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt của Trần Vĩnh Hải tối sầm lại. Khí lạnh toàn thân anh lập tức tràn ra xung quanh khiến không khí đều trở nên lạnh lẽo như sắp bị đóng băng.

Quản gia Hoàng sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng. Tiếng hít thở cũng giảm thấp xuống rất nhiều.

“Cô Quỳnh Anh thật là… Ha ha.” Ông ấy ngượng ngùng cười khan hai tiếng.

Trần Vĩnh Hải quay đầu lại trừng mắt lườm Quản gia Hoàng một cái.

Quản gia Hoàng chớp chớp hai mắt, sợ hãi không dám lên tiếng nữa.

Lúc này, Trần Vĩnh Hải mới thu lại ánh mắt, quay lại nhìn video giám sát.

Giờ phút này, Nguyễn Quỳnh Anh ở trong video giám sát đang khom người buộc dây thừng vào một cột trụ trên lan can. Sau khi buộc xong, cô còn kéo về phía đằng sau hai cái rồi trèo ra phía bên ngoài của ban công, sau đó dùng sức nắm chặt dây thừng leo xuống bên dưới.

Một loạt động tác này của cô không chỉ khiến Quản gia Hoàng bị dọa đến bay mất hồn phách, mà trái tim của Trần Vĩnh Hải cũng khựng lại một nhịp. Chân mày anh nhăn tít lại có thể kẹp chết một con muỗi. Ánh mắt của anh lạnh lẽo như băng giá, hung ác đến đáng sợ.

“Cô Quỳnh Anh làm như vậy thật sự quá điên cuồng rồi!” Quản gia Hoàng nghiêm túc phê phán.

Trần Vĩnh Hải mím chặt đôi môi mỏng, ánh mắt trợn trừng nhìn chằm chằm màn hình máy tính, chỉ thấy bóng dáng của Nguyễn Quỳnh Anh đang dần tụt xuống phía dưới.

Khi anh nhìn thấy cô bị treo lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt sợ sệt trắng bệch không còn một giọt máu, trái tim của anh như bị ai đó bóp nghẹt.

Người phụ nữ này là heo sao?

Nếu đã sợ hãi đến vậy, sao cô còn dám làm thế? Liệu cô có biết dùng chăn và ga giường buộc lại thành dây thừng không hề chắc chắn chút nào. Loại dây này chưa chắc đã có thể chịu được trọng lượng của một người trưởng thành. Lỡ như cô rơi xuống mặt đất thì hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào? Chẳng lẽ cô không nghĩ tới điều này sao?

Vì để có thể rời khỏi đây, cô có thể làm ra hành vi nguy hiểm đến mức này, thật sự khiến người ta vô cùng phẫn nộ!

Anh càng nghĩ lại càng tức giận. Trần Vĩnh Hải hung hăng đấm một cái xuống mặt bàn. Màn hình máy tính cũng bị run rẩy theo.

Quản gia Hoàng híp mắt nhìn anh một cái, lập tức nhìn ra được cảm xúc hiện giờ của anh. Nơi giữa hai đầu lông mày ngoại trừ sự tức giận còn có cả sự lo lắng.

Anh đang lo lắng đến sự an nguy của cô Quỳnh Anh sao?

Quản gia Hoàng mỉm cười, giơ tay chỉ vào video đang phát trên màn hình máy tính: “Cậu Hải mau nhìn kìa. Cô Quỳnh Anh đã trượt đến cuối đoạn dây rồi.”

Nghe vậy, Trần Vĩnh Hải lập tức thu hồi cảm xúc dâng trào nơi đáy mắt, dồn sự chú ý vào video giám sát.

Nguyễn Quỳnh Anh đã trượt đến đầu cuối của dây thừng. Lúc này khoảng cách từ chỗ cô đến mặt đất cũng không quá xa, nhảy xuống từ đây cũng sẽ không xảy ra chuyện bất trắc gì.

Sắc mặt của anh dần hòa hoãn được một chút. Nắm tay vẫn nắm chặt nãy giờ cũng hơi thả lỏng.

Nhưng mà chỉ một giây sau đó, anh lập tức nhắm chặt mắt lại, gân xanh nơi thái dương nổi cộm lên. Vẻ mặt lại căng thẳng như cũ.

Nguyên nhân là vì khi Nguyễn Quỳnh Anh nhảy xuống dưới đất lại đột nhiên ngã nhào trên mặt cỏ, còn bị trật chân. Sau đó camera ghi lại cảnh tượng cô khập khiễng bước từng bước rời khỏi biệt thự.

Trần Vĩnh Hải nhìn thấy hình ảnh này, lập tức bị cô làm cho tức chết.

Cô bất chấp nguy hiểm nhảy từ ngoài ban công tầng ba xuống dưới, lơ lửng giữa không trung lâu như vậy mà vẫn còn có thể an toàn. Thế mà đến cuối cùng chỉ còn một bước nhảy xuống lại không thành, còn bị ngã trật chân.

Anh còn thật sự tưởng lắng, bản lĩnh của cô đã lớn đến mức không gì không làm được, kể cả dời sông lấp biển!

Lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.

Quản gia Hoàng không dám làm phiền Trần Vĩnh Khải đang bùng nổ cơn giận dữ. Ông ấy nhẹ nhàng bước ra mở cửa.

Người đến là cô người hầu ban nãy.

“Sao rồi hả? Có tìm thấy không?” Quản gia Hoàng vội vàng hỏi.

Cô ấy khẽ lắc đầu: “Không có ạ. Cô Quỳnh Anh không có ở trong biệt thự.”

“Thế còn các nhà xung quanh thì sao? Cô đã hỏi thăm bọn họ chưa?” Quản gia Hoàng nhíu mày hỏi.

Người hầu thở hổn hển đáp lời: “Tôi đã đến từng nhà hỏi thăm rồi. Nghe bà chủ nhà họ Lý nói lúc bà ấy quay trở về có nhìn thấy cô Quỳnh Anh rời đi.”

Nghe vậy, Quản gia Hoàng vô cùng vui mừng. Ông ấy đang định mở miệng, Trần Vĩnh Hải đang ở phía sau đột nhiên lên tiếng: “Cô ấy rời đi từ cổng nào?"

“Cổng phía Tây ạ.” Người hầu cung kính trả lời.

Quản gia Hoàng ngẫm nghĩ một hồi: “Tôi nhớ cách cổng phía Tây không xa lắm có một bến xe taxi. Rất có khả năng cô Quỳnh Anh đã gọi taxi để rời khỏi đây.

“Mau tìm cậu Khánh Minh, liên hệ với bộ quản lý giao thông vận tải ngay lập tức. Tôi muốn biết cô ấy đã đi chiếc xe taxi nào, đi đến đâu.” Trần Vĩnh Hải lạnh lùng ra lệnh.

Quản gia Hoàng lập tức cung kính gật đầu rồi lấy điện thoại ra gọi điện.

Trần Vĩnh Hải quay trở lại bàn làm việc, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào hình ảnh tạm dừng trên màn hình máy tính.

Nếu không phải dạo gần đây Nguyễn Quỳnh Anh thay điện thoại mới, anh còn chưa kịp cài đặt hệ thống định vị vào trong điện thoại mới của cô thì hiện giờ anh cũng không cần phải tốn sức đi tìm cô đến vậy.

Trần Vĩnh Hải dựa lưng vào ghế, nhắm mắt chịu đựng cơn đau đầu đang ngày càng mãnh liệt.

Quản gia Hoàng nói chuyện điện thoại xong lập tức đến bên cạnh anh báo cáo: “Đã nhận được kết quả. Đúng là cô Quỳnh Anh đã gọi taxi đưa mình rời khỏi đây. Chiếc xe taxi đó đã đưa cô ấy đến khu chung cư Nam Minh. Có cần tôi phái người đến đó đưa cô Quỳnh Anh trở về không ạ?”

Ông ấy vừa nói vừa lén lút quan sát sắc mặt của Trần Vĩnh Hải.

Trần Vĩnh Hải đột nhiên mở to hai mắt, giọng nói lạnh tanh: “Không cần!”

Câu trả lời này của anh khiến Quản gia Hoàng kinh ngạc nhíu mày, nhưng ngay sau đó ông lập tức cười nói: “Tôi còn tưởng cậu Hải sẽ đồng ý với lời đề nghị này của tôi. Không ngờ cậu lại từ chối dứt khoát như vậy. Thế nhưng tôi vẫn có thể hiểu được. Kỳ thực có phải là cậu đang thấy sợ đúng không?”

“Tôi sợ?” Trần Vĩnh Hải lạnh lùng nhếch môi nói: “Tôi có cái gì mà phải sợ?”

Quản gia Hoàng bật cười ha ha hai tiếng: “Cậu Hải, tại sao cậu không chịu thừa nhận rằng, cậu sợ sau khi đưa cô Quỳnh Anh quay trở lại, cô ấy sẽ lại tìm trăm phương nghìn kế để rời khỏi cậu, sợ cô ấy lại làm ra chuyện gì nguy hiểm giống như ở trong video giám sát vừa rồi?”
Con ngươi của Trần Vĩnh Hải hơi lóe sáng. Anh khẽ nhếch đôi môi mỏng lên muốn mở miệng nhưng đột nhiên lại không thể nói nên lời.

Quản gia Hoàng rót cho anh một cốc nước. Lúc đưa nước cho anh, ông ấy còn nói: “Cậu chủ Hải, kỳ thật cậu rất yêu cô Quỳnh Anh. Chẳng qua là cậu không chịu thừa nhận mà thôi. Hơn nữa cô Quỳnh Anh cũng vô cùng yêu cậu, nhưng cậu vẫn không thể nhìn ra. Hai người các cậu đúng là cứng đầu cố chấp.”

Nghe xong lời này của Quản gia Hoàng, trái tim của Trần Vĩnh Hải không khỏi đập loạn nhịp. Anh im lặng suy nghĩ hồi lâu, nửa ngày sau mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Cô ấy thật sự… có loại tình cảm đó đối với tôi sao?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv