Trần Vĩnh Hải làm như không nghe thấy gì, mấy cái đập trên lưng, đối với anh mà nói, chẳng khác nào như gãi ngứa.
Một tay của anh đỡ lấy eo Nguyễn Quỳnh Anh, một tay vặn mở cánh cửa phòng làm việc, sau khi ra khỏi phòng thì trực tiếp đi thẳng về hướng thang máy.
Văn phòng của Thư ký Diêm ở ngay bên cạnh văn phòng chủ tịch, anh ấy nghe thấy động tĩnh thì vội vàng chạy ra ngoài xem xét.
Nhìn thấy một màn này, anh ấy lập tức trợn tròn mắt.
“Tổng giám đốc Hải, chủ tịch, hai người đang...” Thư ký Diêm xấu hổ đứng đó, trố mắt nhìn hai người.
Nguyễn Quỳnh Anh bị Trần Vĩnh Hải khiêng đến lộn tùng phèo, không thể quay đầu qua được, chỉ có thể vẫy tay gọi to: “Thư ký Diêm, cứu tôi, mau cứu tôi xuống với!”
Thư ký Diêm nhìn bộ dạng khó chịu của cô, lại nhìn sang Trần Vĩnh Hải mặt lạnh như tiền, thở dài nói: “Tổng giám đốc Hải, anh vẫn nên thả chủ tịch xuống dưới đi đã!”
Trần Vĩnh Hải không hề có phản ứng gì, mà vẫn lạnh lùng đi tiếp: “Tránh ra!”
Thư ký Diêm nhíu nhíu mày, nhất quyết không nhượng bộ: “Tổng giám đốc Hải, anh làm thế này thì chủ tịch rất không thoải mái. Hơn nữa, nếu bị người ta nhìn thấy sẽ khó tránh khỏi đàm tiếu sau lưng, chủ tịch làm gì còn mặt mũi nào mà đi gặp người khác nữa chứ!”
Những lời này không hẹn mà trùng với những suy nghĩ ở trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh, cô lắc lư thân thể, kích động nói: “Thư ký Diêm, anh mau ngăn anh ấy lại giúp tôi, mau cứu tôi xuống dưới!”
“Chủ tịch hãy chờ một lát.” Thư ký Diêm gật gật đầu, sau đó một lần nữa nhìn về phía Trần Vĩnh Hải: “Tổng giám đốc Hải...”
Còn chưa kịp nói hết câu đã bị Trần Vĩnh Hải cười cắt ngang: “Đi gặp người khác sao? Cô ấy bán mình cho tôi, vẫn còn có thể gặp người ta, bây giờ chẳng qua chỉ là bị tôi khiêng ra ngoài, thế mà đã không có mặt mũi đi gặp người khác rồi cơ à?”
Động tác giãy dụa của Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên dừng lại, cụp mắt nhìn xuống, khiến cho người ta khó có thể nhận thấy cảm xúc trong mắt cô.
“Tổng giám đốc Hải! Lời này của anh thật sự là vô cùng quá đáng!” Thư ký Diêm giận đến tái mặt.
Gương mặt của Trần Vĩnh Hải toát lên vẻ không kiên nhẫn, anh lặp lại một lần nữa: “Tránh đường đi, nếu không tôi sẽ đi bằng thang máy công cộng!”
“Anh đang uy hiếp ư!” Thư ký Diêm phẫn nộ, mặt đỏ bừng bừng.
“Tùy anh, nghĩ thế nào cũng được.” Nói xong, Trần Vĩnh Hải dùng lực đẩy Thư ký Diêm sang bên cạnh, rồi nhấn nút, cửa thang máy mở ra.
Anh khiêng Nguyễn Quỳnh Anh đi vào trong, Thư ký Diêm ở bên ngoài vội chặn lại, không cho thang máy đóng cửa: “Tổng giám đốc Hải, anh muốn đưa chủ tịch của chúng tôi đi đâu?”
Nguyễn Quỳnh Anh chống tay lên bả vai của Trần Vĩnh Hải, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cái ót của anh, cô cũng muốn biết câu trả lời.
Mặc dù trong thâm tâm, cô đã nghĩ tới một địa điểm, chính là biệt thự.
Nhưng mà cô vẫn muốn nghe chính miệng anh nói ra.
Cảm nhận được ánh mắt của Nguyễn Quỳnh Anh, Trần Vĩnh Hải quay đầu nhìn cô, mặt không đổi sắc nói: “Lồng giam!”
“Anh muốn giam tôi lại sao?” Nguyễn Quỳnh Anh không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.
Trần Vĩnh Hải không trả lời cô mà ngẩng đầu lên nhìn về phía camera giám sát: “Đóng cửa!”
Các nhân viên bên trong phòng giám sát đều biết Trần Vĩnh Hải, đối với mệnh lệnh của anh, đương nhiên là không ai dám không tuân theo.
Bởi vì tất cả bọn họ đều biết, so với việc đắc tội chủ tịch, bọn họ lại càng không dám đắc tội với người cầm quyền của Tập đoàn Vĩnh Phát, ai bảo Tập đoàn Nguyễn Thị vẫn còn đang phải phụ thuộc vào Vĩnh Phát để sinh tồn cơ chứ.
Trong lòng thầm nói một tiếng xin lỗi với chủ tịch Nguyễn Quỳnh Anh, nhân viên phòng giám sát đưa tay ấn nút cưỡng chế đóng cửa.
Nút giữ cửa trong tay Thư ký Diêm đã mất đi tác dụng, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng đã kịp phản ứng, biết chuyện gì đang xảy ra, cô quay mặt về phía camera giám sát quát to: “Mấy người lại dám đóng cửa, có tin là đến lúc trở về tôi sẽ đuổi việc hết mấy người hay không?”
Các nhân viên bên trong phòng giám sát bối rối nhìn nhau.
Trần Vĩnh Hải cong khóe môi, cười một tiếng: “Bị sa thải thì đến Vĩnh Phát làm.”
Nghe thấy thế, các nhân viên trong phòng giám sát không còn sợ hãi nữa, sống lưng cũng ưỡn thẳng lên.
Nguyễn Quỳnh Anh tức giận, không có chỗ phát tiết, đành đập mạnh mấy cái vào lưng Trần Vĩnh Hải: “Anh đang cố ý đúng không?”
Lúc này, Trần Vĩnh Hải bị đập đau, cau mày hỏi: “Cố ý cái gì chứ? Dù sao cũng là tôi làm liên lụy đến bọn họ, đương nhiên là tôi nên phụ trách rồi, không đúng hay sao?”
Các nhân viên bên trong phòng giám sát vô cùng cảm động.
Tổng giám đốc Hải thật đúng là một người đàn ông tốt siêu cấp vũ trụ.
Nhưng mà một giây sau, bọn họ không thể cảm động nổi nữa, bởi Trần Vĩnh Hải đã lạnh mặt cảnh cáo: “Mấy người không được phép truyền chuyện này ra ngoài, với cả băng ghi hình giám sát cũng phải xóa hết. Nếu như tôi mà nghe được một chút tiếng gió nào, thì mấy người, ai cũng không thể thoát tội!”
“Vâng vâng vâng, chúng tôi đã nhớ kỹ, tôi sẽ xóa băng ghi hình giám sát ngay lập tức đây.” Một âm thanh sợ hãi, lại có chút hơi nịnh nọt, được phát ra từ trong loa ở thang máy.
Trần Vĩnh Hải xua xua tay.
Âm thanh kia nhẹ nhàng thở phào: “Vâng, Tổng giám đốc Hải, tôi sẽ rời đi ngay. Chúc anh và chủ tịch… chơi vui vẻ!”
Nguyễn Quỳnh Anh trợn trắng mắt.
Chơi?
Cô và Trần Vĩnh Hải đang chơi sao?
Bọn họ không thấy là cô đang bị Trần Vĩnh Hải bắt cóc hay sao?
Nguyễn Quỳnh Anh thở phì phò cắn môi, nằm bất động.
Trần Vĩnh Hải liếc mắt nhìn cô: “Không giãy dụa nữa sao?”
“Giãy dụa có tác dụng không?” Nguyễn Quỳnh Anh có chút cam chịu trả lời.
Trần Vĩnh Hải mấp máy môi: “Xem ra cô cũng có vẻ hiểu rõ bản thân đấy nhỉ.”
Sau đó, cả hai người đều im lặng, không ai nói gì.
Trong thang máy yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều.
Khoảng hơn chục giây sau, thang máy xuống đến bãi đỗ xe dưới hầm.
Trần Vĩnh Hải khiêng Nguyễn Quỳnh Anh đi về phía xe của mình. Cách đó không xa, bên trong một chiếc xe BMW màu đỏ rực, Nguyễn Trâm Anh vừa lấy được tiền, đang vui mừng háo hức gọi điện thoại hẹn hội chị em bạn dì ra ngoài đi dạo phố.
Bỗng nhiên, hai bóng hình quen thuộc đập vào mắt cô ta.
Là Trần Vĩnh Hải, còn có cả Nguyễn Quỳnh Anh nữa!
Bọn họ đang làm trò mèo gì thế kia? Nguyễn Trâm Anh cúp điện thoại, mở cửa bước xuống, đứng bên cạnh xe, đôi mắt tràn đầy sự căm ghét, chăm chú quan sát hai người bọn họ.
Cô ta đã biết trước kiểu gì Trần Vĩnh Hải cũng sẽ quay trở về, nên cầm tiền xong không rời đi luôn, mà ở lại đợi anh ra, để nhìn anh một cái.
Kết quả là chờ mãi chờ mãi, lại chờ được Nguyễn Quỳnh Anh!
Dáng vẻ anh khiêng Nguyễn Quỳnh Anh trên vai, dáng vẻ Nguyễn Quỳnh Anh đánh yêu vào lưng anh, cực kỳ giống những đôi tình nhân đang giận dỗi nhau trên đường.
Thấy cảnh này, Nguyễn Trâm Anh ghen tị đến đỏ cả mắt, gương mặt chưa hết sưng bởi vì đố kỵ mà càng thêm dữ tợn, xấu xí.
“Nguyễn Trâm Anh?” Cảm nhận được một luồng ác ý truyền tới, Nguyễn Quỳnh Anh theo bản năng nhìn về hướng Nguyễn Trâm Anh, trùng hợp nhìn thấy bộ dáng nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn thịt người của cô ta.
Vẻ mặt của cô ta như thế, Nguyễn Quỳnh Anh đã nhìn thấy nhiều lắm rồi, nên cô không thèm để ý, chỉ có một điều khiến cô chú ý.
“Khuôn mặt của cô ta...”
Sao lại thay đổi nhiều như vậy?
Nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của Nguyễn Quỳnh Anh, Trần Vĩnh Hải cũng quay đầu nhìn thoáng qua, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, sau đó không có hứng thú mà thu hồi tầm mắt: “Cô không cần phải để ý đến cô ta!”
Nói đoạn, anh mở cửa xe, mạnh mẽ nhét Nguyễn Quỳnh Anh vào trong: “Ngoan ngoãn ngồi xuống đi!”
Dứt lời, anh đóng cửa xe lại.
Nguyễn Quỳnh Anh không thèm để ý tới anh, chờ sau khi anh buông tay nắm cửa ra, cô vội vàng mở cửa xe từ bên trong, muốn chạy xuống dưới.
Trần Vĩnh Hải thấy thế, gân xanh trên thái dương giật giật: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô đang cố ý chọc tức tôi có đúng không?”
Đứng trước cơn thịnh nộ của anh, Nguyễn Quỳnh Anh không hề sợ hãi chút nào, thản nhiên nói: “Tôi đây không phải là chọc giận, mà là tự vệ. Anh đưa tôi đến nơi này mà không quan tâm xem tôi có đồng ý hay không, chẳng lẽ tôi lại không thể phản kháng sao?”
“Không thể!” Trần Vĩnh Hải nhấn đầu của cô vào lại trong xe, sau đó đóng cửa lại.
Lần này, anh không thả tay nắm cửa ra nữa.
“Chỉ có thế này mà anh cũng đòi nhốt tôi ư?” Nguyễn Quỳnh Anh tặng cho người đàn ông bên ngoài xe một nụ cười khinh bỉ.
Trần Vĩnh Hải nhăn mày hỏi: “Cô có ý gì?”
Nguyễn Quỳnh Anh “hừ” một tiếng, nhúc nhích cái mông, di chuyển sang mở cửa xe bên kia rồi chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng hoảng sợ như đang bị thú dữ đuổi theo của cô, khóe miệng Trần Vĩnh Hải không khỏi giật giật.
Anh đúng là đã bị cô làm cho tức chết mà, chỉ để ý mỗi cửa xe bên này, lại quên mất cửa xe bên kia.
Chỉ là…
“Nguyễn Quỳnh Anh, lời nói lúc nãy trả lại cho cô, cô cho rằng chạy là có thể thoát hay sao?” Trần Vĩnh Hải nhếch miệng cười, rồi bỗng nhiên lấy sức chạy đuổi theo cô.
Anh người cao chân dài, một bước chạy phải bằng hai bước của Nguyễn Quỳnh Anh.
Rất nhanh sau đó, Nguyễn Quỳnh Anh đã bị Trần Vĩnh Hải đuổi kịp, và một lần nữa lại bị anh khiêng lên vai.