Từng bước chân vững chãi của anh như thể đang giẫm lên trái tim cô, khiến cô hoảng hốt.
Cô buông chuột rồi đứng dậy âm thầm đề phòng: “Đúng là có hơi bất ngờ, nhưng anh Vĩnh Hãi không phải đang ở nước ngoài sao, sao lại đột nhiên trở về vậy?”
Trần Vĩnh Hải bước tới trước mặt cô rồi dừng lại, nhìn vào ánh mắt đầy cảnh giác của cô, trong lòng bỗng nhiên nổi giận: “Quay về để bắt một người phụ nữ không nghe lời.”
Người phụ nữ không nghe lời?
Sau khi phản ứng lại là anh đang chỉ chính mình, cô cau mày lại: “E rằng anh Vĩnh Hải đã tìm nhầm chỗ rồi, ở đây không có người phụ nữ không nghe lời nào cả.”
“Nguyễn Quỳnh Anh, cô đang giả ngốc với tôi à?” Anh nhướng mày rồi khẽ quát lên.
Nguyễn Quỳnh Anh lùi về phía sau, ánh mắt lấp lánh mở miệng nói: “Xin lỗi anh Vĩnh Hải, tôi không hiểu anh đang nói gì, nếu như không có chuyện gì thì xin anh hãy rời khỏi đây, tôi còn có chuyện phải làm nữa.”
Cô chỉ về phía cửa, ra lệnh đuổi khách.
Đôi mắt phượng của Trần Vĩnh Hải khẽ nheo lại rồi cười chế giễu: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô cố ý đùa giỡn với tôi đúng không?”
Anh lấy tấm thẻ ra khỏi túi rồi ném đến trước mặt của cô phát ra một tiếng “bộp”.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thoáng qua rồi mím chặt môi lại: “Anh Vĩnh Hải, rốt cuộc anh đến đây để làm gì?”
“Tôi vừa mới nói rồi, để bắt một người phụ nữ không nghe lời trở về!” Anh lặp lại một lần nữa, từng chữ như được rít qua những kẽ răng.
Nguyễn Quỳnh Anh hít một hơi thật sâu: “Nhưng tôi cũng đã nói rồi, ở đây không có người phụ nữ không nghe lời nào cả.”
“Vậy sao?” Khóe môi anh lạnh lùng cong lên, lửa giận bùng lên trong mắt: “Xem ra cô muốn tôi ra tay đúng không?”
Anh siết chặt tay lại rồi từng bước ép sát đến gần cô.
Con ngươi của cô đã rụt lại thành một đường chỉ nhỏ, sắc mặt tái nhợt không ngừng lùi về phía sau: “Trần Vĩnh Hãi, anh muốn đánh tôi sao?”
Bước chân của Trần Vĩnh Hải hơi dừng lại, ngay sau đó cười châm chọc: “Đánh cô? Tôi vẫn chưa thiếu đạo đức đến mức đó đâu.”
Chẳng qua anh muốn tự mình bắt cô quay lại mà thôi.
“Nhưng anh túm tóc của tôi còn bóp cổ tôi nữa, đây không phải là đánh đập hay sao?” Nguyễn Quỳnh Anh cố gắng đè nén nỗi sợ hãi, sau đó lộ ra vẻ mỉa mai đối với anh.
Trần Vĩnh Hải đột nhiên dừng lại không nhúc nhích, trong mắt chợt thoáng qua cảm xúc rối bời, vẻ xem thường trên khuôn mặt cũng biến mất không thấy.
Anh nhìn cô, cánh môi mấp máy một lúc lâu sau mới nhả ra được một câu: “Ai bảo cô không nghe lời.”
Anh đã túm tóc cô vào tối hôm khi cô vừa mới ký hợp đồng bao dưỡng.
Bởi vì oán hận sự nhẫn tâm của cô ở bốn năm trước, lại tức giận cô bán đứng bản thân mà không hề có điểm mấu chốt, nên anh mới mất kiểm soát mà túm tóc cô.
Còn về chuyện bóp cổ cô cũng là vì lần trước bị anh chọc điên lên rồi.
Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên che bụng rồi cười lớn: ‘Tôi không nghe lời? Vậy thì anh Vĩnh Hải nói cho tôi biết thế nào là nghe lời đi, làm một con rối không có linh hồn ngoan ngoãn nghe lời, không hề có suy nghĩ và tự do của riêng mình thì mới được coi là nghe lời có đúng không?”
Những lời này của cô khiến anh nhíu chặt mày lại, trong lòng càng thêm khó chịu: “Nguyễn Quỳnh Anh, khi nào thì tôi giam cầm suy nghĩ và tự do của cô vậy?”
“Anh không có sao?” Vành mắt của cô bỗng chốc trở nên đỏ bừng, giọng nói hơi chút uất ức: “Trước một ngày của buổi giao lưu nghệ thuật, không phải anh đã ra lệnh nhốt tôi trong biệt thự, chỉ cần ra khỏi cửa đều phải báo cáo với anh hay sao?”
Nghe thấy vậy, Trần Vĩnh Hải chỉ cảm thấy buồn cười: “Nguyễn Quỳnh Anh, tôi phát hiện ra bây giờ cô không chỉ cãi cố mà da mặt còn rất dày nữa, đúng là tôi đã ra lệnh nhưng từ hôm đó trở đi, có khi nào cô ra cửa mà thông báo cho tôi biết hay chưa.”
“Tôi...” Vẻ mặt của cô khẽ cứng ngắc.
Cô nhớ tới hình như mình cũng chưa từng thông báo bao giờ.
Sau buổi giao lưu nghệ thuật đó cô đã phải nằm viện, sau khi xuất viện cũng chỉ có ra cửa có hai lần, một lần là đến đặt đồ ở Bảo tàng Thất tình mà lần còn lại chính là hôm qua.
Bởi vì mất đi đứa con của mình nên vẫn còn oán trách anh, vì vậy không muốn nói chuyện với anh thì nói gì đến chuyện báo cáo chứ.
“Không có lời gì để nói nữa rồi đúng không?” Trần Vĩnh Hải mỉm cười đầy lạnh lùng.
Nguyễn Quỳnh Anh mím chặt đôi môi đã tái nhợt, sau đó quay đầu sang một bên, rõ ràng là không muốn để ý tới anh nữa.
Trần Vĩnh Hãi cũng lười không muốn tính toán với cô, anh vuốt mũi, giọng điệu có dịu đi đôi chút: “Thôi được rồi trở về cùng tôi đi!”
“Tôi không quay về!” Nguyễn Quỳnh Anh trực tiếp từ chối mà không hề suy nghĩ.
Huyệt thái dương của anh khẽ giật: “Cô nói cái gì?”
Cô quay đầu lại nhìn anh với ánh mắt kiên quyết và nghiêm túc: “Tôi nói tôi sẽ không quay về, nếu anh Vĩnh Hải đã tìm tới đây, vậy thì chắc hẳn anh đã nhìn thấy bức thư và chiếc thẻ mà tôi đã để lại ở trong phòng của biệt thự rồi, tôi đã đơn phương hủy hợp đồng, bây giờ tôi đã là người tự do nên anh không có quyền bắt tôi quay lại nữa.”
“Tự do?” Trần Vĩnh Hải như thể nghe được một chuyện vô cùng buồn cười, khẽ cười ra tiếng đầy châm chọc: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô đang bàn với tôi về chuyện tự do sao, tôi nhớ không lầm, vấn đề này cô đã từng nói với tôi vào ngày cô xuất viện, cô muốn rời khỏi sao, đừng có nằm mơ nữa, còn về chuyện hợp đồng, nếu không có sự đồng ý của tôi thì không được coi là hủy bỏ.”
“Dựa vào cái gì mà không được coi chứ!” Nguyễn Quỳnh Anh gân cần cổ thon dài lên, tức giận nhìn anh: “Hợp đồng bao dưỡng vốn không có hiệu lực pháp lý, mà tôi cũng đã trả tiền cho anh rồi, bây giờ anh lại ép buộc tôi quay về, đây chính là phạm pháp đó!”
“Vậy thì có sao?” Trần Vĩnh Hải uể oải nhướng mày rồi bâng quơ vứt lại một câu.
Nguyễn Quỳnh Anh không khỏi cảm thấy chạnh lòng khi nhìn thấy thái độ bất cần của anh như vậy.
Cô cắn chặt môi dưới: “Dù có thế nào đi chăng nữa, tóm lại là tôi sẽ không quay trở về cùng anh.”
“Cô chắc chắn?” Ánh mắt anh nheo lại đầy nguy hiểm.
Trong lòng ngày càng lo lắng nhưng cô vẫn cắn răng gật đầu: “Tôi chắc chắn!”
Trần Vĩnh Hải hừ lạnh một tiếng, mây mù giăng đầy trong mắt: “Cô chắc chắn cũng vô ích, Nguyễn Quỳnh Anh, có phải cô đã quên mất, người quyết định để cô rời đi hay ở lại từ trước tới giờ chưa từng là cô mà là tôi! Vốn tôi còn muốn cho cô một chút mặt mũi để cho cô tự mình đi với tôi, nhưng cô lại không cảm kích, vậy thì đừng có trách tôi.”
Anh lại nhấc chân bước về phía cô.
Nguyễn Quỳnh Anh vừa sợ hãi lùi lại vừa run rẩy nói: “Anh muốn làm gì?”
Trần Vĩnh Hải không đáp lại, khuôn mặt điển trai đã trở nên u ám đến đáng sợ, cảm giác ngột ngạt xung quanh anh càng khiến người ta thêm căng thẳng.
Mồ hôi lạnh trên trán của cô không ngừng chảy ra, trái tim như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
Cô không biết liệu anh có đánh cô không, càng không biết anh sẽ làm gì với mình.
Nỗi sợ hãi không rõ này khiến hô hấp của cô ngày càng trở nên gấp gáp.
Đối mặt với sự ép sát của người đàn ông, cô vẫn không ngừng lùi lại phía sau.
Khi lùi đến cửa sổ sát đất, lưng bị tấm kính chặn lại đã không thể lùi tiếp được nữa.
Nguyễn Quỳnh Anh giơ tay lên phía trước bảo vệ mình, sau đó nhắm mắt lại đợi chờ nguy hiểm buông xuống.
Tuy nhiên ngay sau đó cô cảm thấy cả người mình bỗng nhẹ tễnh, chính mình đã được anh bế lên.
Nguyễn Quỳnh Anh lập tức mở mắt: “Trần Vĩnh Hải, anh đang làm gì vậy?”
“Câm miệng!” Trần Vĩnh Hãi lạnh lùng quát một tiếng, rồi dùng sức khiêng cô lên vai.
Trọng tâm của cơ thể không ổn định, cô bất giác ôm lấy bờ vai rộng lớn của anh, sợ hãi hét lên: “Trần Vĩnh Hải, anh buông tôi ra, anh thả tôi xuống đi!”
“Tôi nói cô im đi!” Trần Vĩnh Hải vỗ lên mông cô.
Nguyễn Quỳnh Anh đầu tiên sửng sốt một chút sau đó kịch liệt giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì tức giận: “Anh thả tôi xuống, Trần Vĩnh Hải anh có nghe thấy không, thả tôi xuống!”
Đôi môi mỏng của anh giương lên và cười thầm: “Thả cô xuống? Đừng có nằm mơ, trước kia tôi đã từng nói người định đoạt của việc giao dịch này trước giờ không phải là cô, tôi không đồng ý thì cô cũng không tư cách kết thúc hợp đồng này, nếu cô không chịu quay về cùng tôi, vậy thì tôi sẽ tự tay trói cô lại, đưa cô trở về!”
Nói xong anh bước đến trước bàn làm việc nhặt lấy tấm thẻ, sau đó khiêng cô ra khỏi văn phòng.
Nguyễn Quỳnh Anh vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi.
Sợ miệng vết thương ở trên bụng sẽ bị vai anh đụng phải, càng sợ những người trong công ty nhìn thấy cảnh này.
Đến lúc đó họ chắc chắn sẽ đoán được mối quan hệ của cô và Trần Vĩnh Hải.
Nghĩ đến đây cô càng giãy dụa mạnh hơn, hai tay siết chặt thành nắm đấm dùng sức đánh mạnh vào lưng anh, tức giận đến mức phát khóc: “Trần Vĩnh Hải, anh mau buông tôi ra.”