Nguyễn Quỳnh Anh lơ đãng nói: “Ừ.”
Tô Hồng Yên vui mừng khôn xiết, cô ấy lập tức nở nụ cười tươi như hoa: “Cô vẫn rất coi trọng chữ tín, nhưng cô rời đi như thế nào?”
“Cô không cần quan tâm chuyện này. Tóm lại tôi đã đi thì sau này sẽ không quấy rầy cô và Trần Vĩnh Hải nữa. Tạm biệt!” Nguyễn Quỳnh Anh nói dứt lời, lập tức kết thúc cuộc điện thoại.
Mặc dù Tô Hồng Yên cảm thấy hơi bực mình vì Nguyễn Quỳnh Anh cúp điện thoại trước, nhưng khi nghĩ tới chuyện cô đã rời đi, nên cô ấy đè nén sự bực tức trong lòng xuống. Tô Hồng Yên vui mừng phấn khởi đi vào trong quán cà phê.
“Cô gái, đến đường Lý Thái Tổ rồi.” Lái xe dừng xe lại, quay đầu nói với Nguyễn Quỳnh Anh.
Cô cất điện thoại đi, sau đó cảm ơn lái xe, trả tiền rồi xuống xe. Sau đó, cô kéo vali hành lý đi về phía Bảo tàng Thất Tình ở ven đường.
“Xin chào.” Nguyễn Quỳnh Anh đi về phía quầy tiếp tân.
“Cô muốn mở tủ trưng bày à?” Nhân viên trực ở quầy lễ phép hỏi cô.
Nguyễn Quỳnh Anh xua tay nói: “Không, tôi tới tìm giám đốc của bảo tàng.”
“Giám đốc của chúng tôi đi công tác rồi.” Người nhân viên kia trả lời.
“Đi công tác rồi?” Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc trợn tròn mắt.
Nhân viên trực ở quầy gật đầu: “Đúng vậy, cô tìm giám đốc của chúng tôi có việc gì không ạ?”
“Có một vài việc nhỏ thôi.” Nguyễn Quỳnh Anh miễn cưỡng cười đáp lại.
Cô vốn định tới tìm giám đốc của bảo tàng để hỏi xem có chuyển số điện thoại và lời nhắn của cô tới hay không? Không ngờ giám đốc bảo tàng lại đi công tác rồi.
“Giám đốc của các cô bao giờ mới về?” Nguyễn Quỳnh Anh chưa bỏ ý định nên lại hỏi nhân viên.
Nhân viên trực ở quầy cười gượng nói: “Chuyện này chúng tôi cũng không rõ.”
“Vậy có thể cho tôi xin số điện thoại của giám đốc bảo tàng được không?” Cô nhìn nhân viên trực quầy với ánh mắt đầy hy vọng.
Nhân viên kia vẫn mỉm cười như trước: “Xin lỗi cô, không được sự cho phép của giám đốc, tôi không thể cho cô số điện thoại của giám đốc được.”
Nguyễn Quỳnh Anh buồn buồn chớp mắt: “Không sao.”
Cô biết đây là quy định, đương nhiên Nguyễn Quỳnh Anh sẽ không ép buộc người ta. Nhưng cứ đi như vậy thì cô lại không cam tâm.
“Tôi muốn hỏi thêm một câu cuối nữa.” Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt tay.
Nhân viên lễ tân nhìn cô rồi nói: “Xin cô cứ hỏi.”
“Ông chủ của các cô...” Cô nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác nhận không thấy bóng dáng kia đâu mới nói tiếp: “Khi nào ông chủ của các cô mới tới bảo tàng để kiểm tra?”
Cô nhân viên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chuyện này không cố định, tôi làm ở đây hai năm rồi, nhưng tổng cộng chỉ nhìn thấy ông chủ tới đây hai lần mà thôi.”
Nguyễn Quỳnh Anh vô cùng buồn rầu, cô chỉ biết cười gượng. Có thể nói một năm ông chủ của bọn họ chỉ tới đây một lần mà thôi.
“Thế à, tôi biết rồi. Cảm ơn cô!” Cô thở dài, kéo vali hành lý đi về phía tủ trưng bày đã mở từ hôm qua.
Những món quà mà Trần Vĩnh Hải tặng cô đang được trưng bày trong rủ, trước tủ còn có mấy người đang đứng xem. Nguyễn Quỳnh Anh bước tới đứng cùng với bọn họ, không làm lộ ra rằng bản thân cô là chủ nhân của những vật này. Cô đứng cùng với bọn họ, ngắm những thứ kia như một du khách.
Mặc dù trên mặt cô không lộ ra biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại vô cùng đắng chát. Hôm qua, cô vẫn còn cầm những thứ này trên tay. Bây giờ, cô chỉ có thể quan sát chúng qua một tầng thủy tinh, trở thành một người tham quan bình thường mà thôi.
Sau khi ngắm một lúc, Nguyễn Quỳnh Anh rời khỏi bảo tàng đi tới Tập đoàn Nguyễn Thị. Cô sợ rằng nếu mình còn nhìn chúng lâu hơn chút nữa thì sẽ không kìm được lòng mà lấy chúng về một lần nữa.
“Chủ tịch, cô làm gì thế này...” Thư ký Diêm hơi ngạc nhiên khi thấy cô kéo theo một cái vali quần áo to tướng.
Nguyễn Quỳnh Anh để vali quần áo vào góc phòng làm việc: “Tôi sẽ rời xa Trần Vĩnh Hải.”
“Cái gì?” Thư ký Diêm cảm thấy choáng váng, một lúc lâu sau anh ấy mới phản ứng được: “Tổng giám đốc Hải cũng đồng ý rồi sao?”
“Tôi tiền trảm hậu tấu.” Nguyễn Quỳnh Anh cười cười, sau đó cô ngồi xuống bàn làm việc.
Thư ký Diêm không yên lòng nói: “Tổng giám đốc Hải không đồng ý mà cô đã rời đi, ngộ nhỡ anh ấy...”
Nguyễn Quỳnh Anh biết Thư ký Diêm đang lo lắng điều gì, cô đặt tay xuống bàn, thản nhiên nói: “Tôi đã trả hết số tiền mà tôi nợ anh ấy rồi. Nếu anh ấy muốn bắt tôi về là phạm pháp.”
Thư ký Diêm cười khổ: “Nhưng đối với Tổng giám đốc Hải thì dù có phạm pháp, anh ấy cũng có năng lực để giải quyết.”
Nguyễn Quỳnh Anh há hốc miệng, không biết nói gì.
Thư ký Diêm nhìn vali hành lý của cô: “Vậy bây giờ cô đang ở đâu?”
“Tôi chưa biết nữa. Có lẽ tối nay tôi sẽ ở khách sạn.” Nguyễn Quỳnh Anh chống tay lên trán, trên mặt tràn đầy vẻ giễu cợt.
Cô là cô chủ của Tập đoàn Nguyễn Thị, nhưng cuối cùng lại chẳng có chỗ để ở. Thật ra Nguyễn Quỳnh Anh cũng từng có nhà, có xe. Nhưng mấy tháng trước đã phải bán toàn bộ để bù vào lỗ hổng tài chính của Tập đoàn Nguyễn Thị.
Dù cô đã bán tất cả nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều tiền. Ngân hàng lại không cho vay, những chú, bác từng chơi thân với bố cô cũng không cho vay. Dưới tình thế bất đắc dĩ, cô chỉ đành đi trên con đường bán mình.
“Sao cô có thể ở khách sạn được? Hơn nữa ở khách sạn cũng không phải kế lâu dài. Như thế này đi, tôi có một căn hộ định để làm quà đỗ đại học cho con gái tôi. Hai năm nữa nó mới lên đại học, cô cứ ở đó trước đi.” Thư ký Diêm đẩy gọng kính lên rồi nói.
Nguyễn Quỳnh Anh ngạc nhiên nhìn anh ấy: “Thế có được không?”
“Được chứ.” Thư ký Diêm mỉm cười.
Trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, cô vội quệt dòng nước mắt đang chực trào ra: “Thư ký Diêm, cảm ơn anh.”
“Cô không cần phải khách sáo như vậy. Đi thôi, tôi dẫn cô tới đó, thuận tiện thu dọn qua một chút.” Thư ký Diêm kéo vali hành lý của cô ra ngoài.
Nguyễn Quỳnh Anh “ừm” một tiếng rồi chạy theo sau anh ấy. Căn hộ này nằm ở khu phố thương mại ở trung tâm thành phố. Đây là một căn hộ riêng lẻ gồm một phòng khách và một phòng ngủ. Cô bước vào nhìn quanh một lượt. Tất cả đồ nội thất, đồ điện gia dụng đều đầy đủ hết. Chỉ có điều chưa có người ở đây nên chúng phủ một tầng bụi dày.
Lúc đầu, Thư ký Diêm định giúp cô dọn dẹp phòng, nhưng giữa chừng lại nhận được một cuộc điện thoại nên rời đi. Nguyễn Quỳnh Anh đành phải tự dọn nhà một mình. Đến khi lau dọn sạch sẽ thì đã là tám giờ tối. Cô mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sofa, chẳng muốn động đậy dù chỉ một ngón tay. Nguyễn Quỳnh Anh mở to hai mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng.
Cuối cùng cô cũng có dũng khí thoát khỏi thân phận người tình, giành được tự do. Nghĩ tới đây, Nguyễn Quỳnh Anh ôm lấy cái gối, vui tới mức phát khóc. Lúc này, đột nhiên điện thoại di động ở trong túi rung lên hai lần. Nước mắt trên khóe mắt cô ngừng chảy, cô giơ tay lên lau vệt nước mắt trên mặt.
Nguyễn Quỳnh Anh lấy điện thoại di động trong túi ra, là Quản gia Hoàng gọi tới. Lúc dọn dẹp phòng cô đã chuyển chế độ điện thoại sang chế độ rung.
“Alo?” Cô lấy lại bình tĩnh lên tiếng, giọng nói của cô vẫn hơi khàn khàn vì vừa khóc.
Ở đầu dây bên kia, Quản gia Hoàng đang đứng ở cửa biệt thự, lo lắng hỏi: “Cô Quỳnh Anh, cô đang ở đâu thế? Sao cô vẫn chưa về?”
Nguyễn Quỳnh Anh rũ mắt xuống, im lặng không nói gì.
Quản gia Hoàng không thấy cô trả lời, ông ấy khẽ cau mày: “Cô Quỳnh Anh, cô có còn nghe không?”
“Tôi đây.” Cô đứng dậy, bước về phía cửa sổ sát đất.
Quản gia Hoàng khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Khi nào cô sẽ về? Bữa tối đã được chuẩn bị xong hết rồi.”
“Tôi không về nữa đâu.” Nguyễn Quỳnh Anh kéo rèm cửa sổ ra, nhìn về phía cảnh đêm ở bên ngoài nói.
Quản gia Hoàng có một dự cảm không tốt, ông ấy nắm chặt điện thoại: “Cô Quỳnh Anh, cô đang nói cái gì vậy?”
Nguyễn Quỳnh Anh dựa đầu vào khung cửa sổ, thản nhiên nói: “Chú Hoàng, tôi không về đâu, sau này cũng không về đó nữa.”
“Cô... cô có ý gì?”
“Ý của tôi là tôi đơn phương hủy bỏ hợp đồng giữa tôi và Trần Vĩnh Hải. Tôi để lại lời nhắn và thẻ ngân hàng ở trong phòng của tôi đó.”
Dự cảm không tốt đã thành sự thật, Quản gia Hoàng lập tức cuống cả lên, giọng cũng cất cao hơn: “Cô Quỳnh Anh, sao cô có thể đi như thế được? Cô đang ở đâu, tôi tới tìm cô.”
“Không cần đâu chú Hoàng, chú đừng tới đây. Thật ra tôi đã quyết định rời đi từ lâu rồi. Lúc tôi mang thai, tôi đã định chờ hai tháng để hoàn thành áo cưới rồi mới đi. Nhưng kế hoạch lại không theo kịp sự biến đổi của tình thế, đứa trẻ đã mất, Trần Vĩnh Hải cũng sắp đính hôn. Tôi ở lại đó cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Vì thế tôi mới quyết định rời đi.”
Quản gia Hoàng cảm thấy tỉnh táo hơn một chút: “Hóa ra cô đã lên kế hoạch từ lâu, nhưng cô giấu diếm kỹ quá đấy. Tôi chưa bao giờ nhận ra rằng cô có ý định rời khỏi đây. E rằng ngay cả cậu Hải cũng không biết, phải không?”