Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 265: Chuộc thân



“Làm sao vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh nghi hoặc hỏi.

Một trợ lý trong đó đứng ra nói: ”Cô Quỳnh Anh, sao tôi lại có cảm giác hình như cô chuẩn bị giao toàn bộ đồ cưới cho hai chúng tôi, tôi nói có sai không?”

Thật đúng là khôn khéo mà!

Nguyễn Quỳnh Anh cười nói: “Đúng vậy, không sai.”

“Nói như vậy, cô Quỳnh Anh thật sự muốn…”

“Đúng.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: “Tôi phải rời khỏi đây, cho nên từ nay đồ cưới giao cho mọi người, mẫu mã đều đã chuẩn bị xong, việc sản xuất cũng không có gì khó khăn, tôi tin rằng hai người chắc chắn có thể hoàn thành trong hai tháng.”

Hai người trợ lý liếc nhau: “Được, chúng tôi sẽ cố gắng.”

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn quanh phòng làm việc một lần, đưa chìa khóa giao cho hai người rồi bước ra ngoài.

Trở về phòng, Nguyễn Quỳnh Anh mang hành lý đựng quần áo ra, cẩn thận kiểm tra một lần, sau khi thấy không có gì sai sót, cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, lấy giấy bút từ trong ngăn kéo ra, viết một lá thư từ biệt.

Sau đó để thư ở trên bàn, bên cạnh đó còn đặt một chiếc thẻ ngân hàng.

Trong thẻ có hai trăm tám mươi tỷ đồng là Nguyễn Việt Anh cho cô, cô giữ lại toàn bộ.

Trong đó hai trăm mười tỷ đồng là để chuộc thân, còn dư lại bảy mươi tỷ đồng coi như tiền vi phạm hợp đồng của cô, vấn đề này cô cũng nói đến trong thư.

Cất bút vào ngăn kéo, Nguyễn Quỳnh Anh im lặng ngồi trong phòng một lúc, sửa sang lại tóc tai.

Cuối cùng cô nhìn thoáng qua căn phòng mình đã ở suốt mấy tháng khiến cô lo lắng đề phòng và không hề có cảm giác an toàn chút nào, cô đứng dậy kéo hành lý ra khỏi phòng, không mong muốn quay trở lại đây chút nào nữa.

Dưới lầu, người giúp việc đang dọn dẹp phòng khách, thấy cô kéo hành lý ra từ thang máy thì không khỏi bất ngờ: “Cô Quỳnh Anh, cô đang làm vì vậy?”

“Có chút đồ không dùng đến, tôi mang đi quyên góp.” Nguyễn Quỳnh Anh miễn cưỡng cười cười, nói đại một lý do.

Nếu nói thật chắc chắn cô sẽ không thể ra khỏi biệt thự này.

Người giúp việc nhớ tới ngày hôm qua Nguyễn Quỳnh Anh cũng mang một vali lớn mang ra ngoài quyên góp, nên không nghi ngờ gì lời cô nói: “Cô Quỳnh Anh đi rồi về sớm một chút.”

“Được.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu, sau đó nhìn trái nhìn phải: “Chú Hoàng đâu?”

“Quản gia Hoàng đi họp bất động sản rồi.”

“Thế à, vậy cô làm việc đi.” Nguyễn Quỳnh Anh thở phào nhẹ nhõm, nói với vẻ tự nhiên.

Chú Hoàng không giống với người giúp việc dễ lừa này.

May mà ông ấy không ở đây.

Nguyễn Quỳnh Anh rời khỏi biệt thự, không quay đầu lại, chỉ đi thẳng về phía trước, cho đến khi cửa sắt đóng lại cô mới dừng bước chân, quay đầu nhìn căn biệt thự.

Cũng không biết nhìn bao lâu, đến khi đôi mắt gần sưng lên, cô mới thu hồi ánh mắt, quay đầu đi tiếp.

Một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, cô cảm thấy bản thân mình có chút buồn cười xen lẫn bi thương.

Căn biệt thự này mang đến cho cô bao khổ sở, vậy mà cô còn cảm thấy lưu luyến như vậy!

“Tài xế, đến đường Lý Thái Tổ.” Nguyễn Quỳnh Anh xoa xoa mắt, vẫy một chiếc xe taxi.

Sau khi lên xe, cô lấy di động ra, gọi điện thoại cho Tô Hồng Yên.

Ở nước ngoài bây giờ đang là buổi tối, Tô Hồng Yên đang đi dạo chợ đêm cùng Trần Vĩnh Hải.

Đi dạo đã mệt, hai người tìm một quán cà phê yên tĩnh.

Vào đến nơi, Tô Hồng Yên đưa túi và di động cho Trần Vĩnh Hải để vào toilet.

Trần Vĩnh Hải ngồi bên cửa sổ, cầm một ly cà phê, khẽ nhấp một ngụm, nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lúc này, di động trong túi vang lên.

Suy nghĩ bị cắt đứt, Trần Vĩnh Hải đặt ly cà phê xuống, lấy đi động ra, liếc mắt một cái thấy tên người gọi đến, lập tức nói: “Tra được rồi?”

“Đúng vậy.” Bảo Quốc gật đầu, cố nén cười nói: “Khách sạn bên kia nói, bởi vì anh và cô Hồng Yên đi cùng nhau nên cho rằng hai người yêu nhau, vì vậy đã đốt hương kích dục trong phòng để tăng cảm giác cho hai người.”

Tăng cảm giác?

Sắc mặt Trần Vĩnh Hải trở nên khó coi: “Sao, khách sạn có nói thêm gì không?”

“Có, nói để anh và cô Hồng Yên ở lại miễn phí, còn tặng thêm một thẻ hội viên trọn đời.”

“Tôi cần thẻ hội viên à?” Trần Vĩnh Hải xoa thái dương, không kiềm được mà nói với giọng ra lệnh: “Liên hệ với An Minh Dương, nói chuyện này với anh ta, để anh ta biết nhân viên của Khách sạn Kỳ Hạ đang làm cái gì, đường đường là một khách sạn cao cấp mà lại dùng loại thủ đoạn này, sớm muộn cũng sẽ phải đóng cửa!”

“Vâng.” Bảo Quốc đáp lời, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lại nói: “Tổng giám đốc Dương gần đây hình như đã về nước, nghe thư ký nói, còn đặc biệt đến công ty tìm anh.”

“Anh ta về nước làm gì?” Trần Vĩnh Hải nhướng mày.

Bảo Quốc lắc đầu: “Không rõ lắm, nghe nói anh không ở đấy nên anh ta lập tức rời đi, hơn nữa còn đi rất vội.”

“Tôi biết rồi, khi nào cậu liên lạc với anh ta thì hỏi chút xem.” Ngón tay Trần Vĩnh Hải gõ trên mặt bàn, nhàn nhạt nói xong rồi cúp điện thoại.

Anh vừa mới cất điện thoại lại nghe thấy tiếng chuông.

Lần này là của Tô Hồng Yên.

Đáng lẽ anh định không để ý tới, để mặc chuông điện thoại reo.

Sau đó khóe mắt anh vô tình thấy tên người gọi hiện lên, ánh mắt đột nhiên trở nên sâu thăm thẳm.

Nguyễn Quỳnh Anh?

Cô gọi điện cho Tô Hồng Yên làm gì?

Không nghĩ nhiều, Trần Vĩnh Hải trực tiếp cầm di động lên nghe máy.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Nguyễn Quỳnh Anh: “Cô Hồng Yên, tôi đồng ý với cô chuyện cô nói, tôi làm được.”

“Chuyện gì?” Trần Vĩnh Hải nói.

Nguyễn Quỳnh Anh ngẩn người, vội giơ điện thoại lên trước mặt để xác nhận mình không gọi nhầm người, sau đó lại để điện thoại lên tai: “Trần Vĩnh Hải?”

Sao lại là anh?

Trần Vĩnh Hải lạnh nhạt ừ một tiếng: “Chuyện cô vừa nói là chuyện gì, cô đồng ý với cô ấy chuyện gì?”

“Không có gì.” Nguyễn Quỳnh Anh đáp qua loa.

Trần Vĩnh Hải siết chặt điện thoại, lạnh lùng nói: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô trả lời tôi hẳn hoi khó đến thế sao?”

“Không phải khó, mà là không cần thiết nói với anh.” Nguyễn Quỳnh Anh nắm lấy góc áo, giọng nói không mặn không nhạt.

“Vậy sao?” Ánh mắt Trần Vĩnh Hải tràn đầy tức giận, sau đó cúp điện thoại ngay tức khắc.

Nếu không cần nói với anh, vậy thì đừng nói nữa.

Ném điện thoại di động lên mặt bàn, Trần Vĩnh Hải hơi nheo mắt, nỗi bất an khó hiểu trong lòng dần tăng lên.

“Vĩnh Hải, anh đang nghĩ gì vậy?” Tô Hồng Yên quay lại sau khi đi toilet, thấy Trần Vĩnh Hải đang chau mày, dáng vẻ như đang suy nghĩ gì đó.

“Có phải em có giao dịch gì đó với Nguyễn Quỳnh Anh không?” Trần Vĩnh Hải nhìn chằm chằm Tô Hồng Yên hỏi.

Động tác kéo ghế của Tô Hồng Yên hơi dừng lại: “Vĩnh Hải, sao anh lại nói như vậy?”

“Vừa rồi Nguyễn Quỳnh Anh gọi điện thoại cho em, nói đồng ý chuyện của em, cô ấy làm được, em hứa hẹn gì với cô ấy?” Trần Vĩnh Hải nheo mắt.

Trong lòng Tô Hồng Yên bất an, ánh mắt lóe lên, cười nói: “Chắc là lần trước em và anh nói chuyện công ty hợp tác, để em hỏi cô ấy xem.”

Tô Hồng Yên cầm di động đi ra bên ngoài.

Trần Vĩnh Hải nhìn bóng dáng cô ấy, sự nghi hoặc dần dâng lên trong lòng.

Nếu không phải sợ anh hỏi thì sao phải tránh mặt.

Thật sự là chuyện công ty hợp tác sao?

Cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, ánh mắt Trần Vĩnh Hải thâm thúy đến cực điểm.

Tô Hồng Yên cầm di động đến một góc yên tĩnh, quay đầu nhìn về phía sau, xác định Trần Vĩnh Hải không đi theo, cô ấy mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Vừa rồi bị anh nhìn chằm chằm, Tô Hồng Yên thật sự lo anh sẽ đi theo.

Vừa gọi cho Nguyễn Quỳnh Anh, Tô Hồng Yên đặt điện thoại bên tai, sắc mặt trầm xuống: “Nguyễn Quỳnh Anh, vừa rồi cô không nói gì với Vĩnh Hải chứ?”

“Ý cô là gì?” Nguyễn Quỳnh Anh theo bản năng nhíu mày lại.

Tô Hồng Yên nhấp môi: “Đương nhiên là chuyện cô rời khỏi Vĩnh Hải, đừng nói là tôi ép cô.”
Cho dù cô nói là Tô Hồng Yên ngay từ đầu đã ép cô rời đi, Trần Vĩnh Hải cũng sẽ tin.

“Tôi không có hứng thú nói chuyện này với anh ấy.” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe, nhàn nhạt nói.

Biểu tình của Tô Hồng Yên hòa hoãn một chút, nói: “Coi như cô biết điều, có điều cô thật sự rời đi sao?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv