Cô không nhớ cô đã từng nói chuyện này với anh!
Trần Vĩnh Hải đặt cốc nước xuống, ngước mắt lên đối mặt với cô: "Cô đang chất vấn tôi?"
"Tôi không chất vấn anh, tôi chỉ muốn biết, sao anh biết tôi muốn sửa đổi di chúc?" Nguyễn Quỳnh Anh nhắc lại với một tông giọng không mấy ôn hòa.
Thấy dáng vẻ sắp sửa cãi nhau đến nơi của hai người họ, luật sư Dũng lúng túng nở nụ cười: "À thì... cô Quỳnh Anh, cô không biết sao? Tối hôm qua cậu Vĩnh Hải đã dùng điện thoại di động của cô để liên lạc với tôi."
Tối hôm qua...
Trong nháy mắt, Nguyễn Quỳnh Anh đã hiểu ra tất cả. Cô trợn mắt nhìn anh: "Anh xem lén điện thoại di động của tôi?"
Hẳn nào sáng dậy cô đã ở trong chăn.
Hóa ra là anh đã từng đến.
"Xem lén?" Trần Vĩnh Hải nhíu mày, khinh thường: "Tôi muốn xem điện thoại di động của cô mà còn phải xem lén à?"
"Nhưng anh đã hỏi ý kiến của tôi chưa?" Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi, kìm nén cơn giận.
Dáng vẻ đó của cô khiến Trần Vĩnh Hải vô cùng bất mãn.
Anh cũng chỉ xem qua điện thoại của cô một chút, gọi một cuộc chứ chưa làm gì khác.
Anh còn chưa xóa số của Trần Cận Phong trong điện thoại cô đã là nể mặt cô lắm rồi.
Ấy vậy mà cô còn nổi nóng với anh.
Nghĩ đến đây, Trần Vĩnh Hải không thể không nở một nụ cười lạnh châm chọc: "Vậy cô bảo người khác tôi là chồng chưa cưới của cô thì có từng hỏi ý kiến của tôi chưa?"
Nguyễn Quỳnh Anh hơi híp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã biến sắc, không biết là lúng túng xấu hổ hay là hận không thể tìm được lỗ nào đó để chui xuống.
"Sao… Sao anh lại biết?" Cô bắt đầu nắn tay mình.
Trần Vĩnh Hải ôm tay, mắt đầy vẻ khinh thường: "Muốn người ta không biết thì trừ phi mình đừng làm."
"Tôi không cố ý." Nguyễn Quỳnh Anh rũ mắt.
Luật sư Dũng rụt cổ lại, chỉ hận không thể trốn đi để không ai phát hiện ra.
Hình như ông ta đã biết được điều không nên biết.
"Không cố ý?" Trần Vĩnh Hải cứ như nghe thấy một câu chuyện cười, chỉ vào luật sư Dũng nói: "Nói với một luật sư là không cố ý, cô nghĩ tôi có tin không?"
Nguyễn Quỳnh Anh yên lặng, cúi đầu không đáp.
Một lúc sau, cô ngẩng mặt lên, trong mắt vẫn còn sự áy náy chưa dứt: "Được rồi, tôi thừa nhận, là tôi cố ý nhưng cũng bởi tôi không có cách nào khác. Trước khi tôi lập di chúc, tôi muốn giữ cổ phần Nguyễn thị lại cho con. Bị hỏi đến bố ruột của đứa bé và quan hệ bố con của đứa bé, tôi chỉ có thể nói dối anh là chồng chưa cưới của tôi."
Dù sao quan hệ tình nhân với kim chủ đứng thực là rất khó để nói ra miệng.
Trần Vĩnh Hải nhìn về phía luật sư Dũng: "Là vậy đúng không?"
Luật sư Dũng đẩy mắt kính đáp: "Đúng là vậy, khi lập di chúc đúng là tôi đã hỏi cô Quỳnh Anh hai câu hỏi này."
"Cô cũng biết giữ thể diện đấy nhỉ." Trần Vĩnh Hải xoa phần đầu đau nhức, lạnh lùng châm chọc.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng chẳng tức giận, chỉ hít sâu một hơi, thành thật đáp: "Yên tâm, sau này tôi sẽ luôn giữ thể diện như vậy."
Nói xong, cô quay sang mỉm cười với luật sư Dũng: "Luật sư Dũng, cùng tôi vào phòng nói chuyện đi."
Tốc độ thay đổi sắc mặt quá nhanh làm Trần Vĩnh Hải không khỏi cau mày.
"Được." Luật sư Dũng đáp lời, quay lại gật đầu với Trần Vĩnh Hải một cái sau đó đi theo Nguyễn Quỳnh Anh lên tầng.
Nhìn cánh cửa thang máy đã đóng chặt, sắc mặt Trần Vĩnh Hải tối đen, có phần khó coi: "Cô ta bây giờ càng lúc càng ngang ngược rồi."
“Còn không phải bị cậu ép sao?” Quản gia Hoàng vẫn luôn im lặng thầm nghĩ trong đầu.
Đồng thời ngoài miệng cũng khuyên nhủ: "Cậu Vĩnh Hải, sau này cậu hãy đối xử với cô Quỳnh Anh tốt chút đi."
"Anh có ý gì?" Trần Vĩnh Hải đen mặt.
Quản gia Hoàng than thở: "Cậu Vĩnh Hải, mặc dù tôi biết cậu phá bỏ đứa bé kia cũng là vì tốt cho cô Quỳnh Anh, nhưng cách làm của cậu quá tàn nhẫn. Đáng ra cậu nên nói với cô Quỳnh Anh một tiếng. Còn nữa, thái độ của cậu với cô Quỳnh Anh từ trước đến nay vẫn luôn quá tệ, có rất nhiều lúc cô Quỳnh Anh vô cùng đau lòng."
"Vậy cũng là tệ sao?" Trần Vĩnh Hải không cho là đúng, anh nhếch môi, trong mắt chỉ có vô tình và lạnh nhạt: "Dù có là tệ cũng do cô ta tự chuốc lấy."
"Mấy lần cậu cãi nhau với cô Quỳnh Anh, tôi cũng có nghe qua, tóm lại chính là cô Quỳnh Anh năm lần bảy lượt tìm người đánh úp cậu nên cậu mới hành xử như vậy với cô ấy. Nhưng cậu Vĩnh Hải, cậu đã nghĩ đến chuyện ngộ nhỡ sự thật không phải do cô Quỳnh Anh làm thì sao chưa? Hơn nữa tôi đã quan sát cô Quỳnh Anh mấy lần rồi, cô ấy có vẻ như đang nói thật."
"Sao anh lại tin tưởng cô ta như thế, cô ta cho anh lợi lộc gì rồi đúng không?" Trần Vĩnh Hải đứng dậy nhìn chằm chằm quản gia Hoàng: "Quản gia Hoàng, từ sau khi cô ta về đây ở, anh vẫn luôn đối xử rất tốt với cô ta đấy nhé."
Quản gia Hoàng lễ độ gật đầu: "Phải, tôi rất thích cô Quỳnh Anh nên mới muốn đối xử tốt với cô ấy. Ngoài ra cô Quỳnh Anh thật sự chẳng cho tôi lợi lộc gì, tôi chỉ cảm thấy cô ấy chưa từng làm ra những chuyện đó mà thôi. Còn nữa..."
"Còn gì nữa?" Trần Vĩnh Hải nhíu mày.
Quản gia Hoàng nhìn anh đầy ẩn ý: "Cậu Vĩnh Hải, thật ra thì người thực sự đối xử tốt với cô Quỳnh Anh, là cậu!"
"Tôi?" Mắt Trần Vĩnh Hải sáng lên. Anh lại ngồi xuống ghế sô pha, bắt chéo chân: "Vậy anh nói thử xem, tôi tốt với cô ta thế nào?"
Quản gia Hoàng thấy anh hứng thú thì vui vẻ cười nói: "Tôi không thể nói hết ngay được nên nói đơn giản chút vậy. Cậu Vĩnh Hải, cậu rất quan tâm cô Quỳnh Anh, mỗi lần sức khỏe cô Quỳnh Anh có vấn đề gì, cậu đều phái người đi gọi bác sĩ đến. Ngoài mặt cậu tỏ vẻ như không có gì nhưng trong lòng lại căng thẳng, lo lắng vô cùng."
Nghe những lời này, Trần Vĩnh Hải không vui đáp: "Là anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ không muốn để cô ta chết mà thôi, cô ta chết rồi thì tôi tìm ai báo thù chứ?"
"Có thật là thế không? Vậy còn chuyên gia dinh dưỡng và tài xế thì sao đây? Rồi canh gừng, mật ong cậu giải thích thế nào? Mấy hôm cô Quỳnh Anh nằm viện, cậu đều nửa đêm đến bệnh viện thêm cô ấy đến sáng mới rời đi. Những điều này cũng đủ chứng minh trong lòng cậu Vĩnh Hải vẫn luôn yêu cô Quỳnh Anh rồi."
"Anh đùa cái gì vậy!" Mặt Trần Vĩnh Hải đầy những phiền muộn mà trong đáy mắt lại nhen lên chút lửa giận.
Anh vẫn luôn yêu Nguyễn Quỳnh Anh sao?
Nghe thật nực cười.
Sao anh có thể vẫn yêu cô chứ, anh của hôm nay chỉ biết hận cô thôi!
Thấy Trần Vĩnh Hải vẫn mạnh miệng không thừa nhận, quản gia Hoàng cũng chỉ biết thầm than thở: "Cậu Vĩnh Hải, đừng tự lừa gạt bản thân nữa. Thật ra ai cũng nhìn ra được, chỉ có chính cậu mãi không hiểu thôi. Chúng tôi còn biết cô Quỳnh Anh vẫn luôn yêu cậu nữa."
"Cô ta yêu tôi? Anh đang đùa đấy à? Năm đó, cô ta hận không giết được tôi mà bây giờ anh lại bảo cô ta yêu tôi?" Trần Vĩnh Hải khẽ rít lên, đấm một cái xuống bàn uống trà nhỏ: "Trong lòng cô ta chỉ có cậu lớn của gia tộc Hy Nhĩ, chỉ có Trần Cận Phong, chỉ có tiền!"
"Không phải vậy đâu cậu Vĩnh Hải, cô Quỳnh Anh, cô ấy..."
"Được rồi, anh không cần nói nữa." Trần Vĩnh Hải phất tay, lạnh lùng nhìn quản gia Hoàng: "Quản gia Hoàng, sau này đừng để tôi nghe thấy những lời như vậy nữa, nếu không thì dù anh có đã ở nhà họ Trần lâu năm rồi, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh đâu."
Anh đứng dậy bước đến thang máy.
Quản gia Hoàng bất lực lắc đầu, không khỏi cảm thán.
Chuyện tình cảm của hai người họ quả đúng là gian nan, rõ ràng là yêu nhưng cậu Vĩnh Hải lại không chịu thừa nhận bản thân yêu cô Quỳnh Anh, cũng không tin cô Quỳnh Anh yêu cậu ấy mà còn hành hạ người ta, hành hạ rồi lại đau lòng.
Cô Quỳnh Anh cũng thật là, yêu cậu Vĩnh Hải nhiều đến vậy, cũng không hề giấu giếm tình cảm dành cho cậu Vĩnh Hải, vậy mà hết lần này đến lần khác lại không nhận ra tình cảm Trần Vĩnh Hải dành cho cô ấy, cứ nghĩ rằng cậu Vĩnh Hải đối với cô ấy chỉ có hận mà chẳng có yêu.
Nhưng hôm nay dường như cô Quỳnh Anh đã thông suốt rồi, không còn yêu cậu Vĩnh Hải nữa, chỉ có cậu Vĩnh Hải vẫn cứ cố chấp, không nghe lọt tai lời người khác nói. Cứ tiếp tục như vậy cuối cùng trong mối tình này chỉ còn một mình cậu Vĩnh Hải mà thôi. Không còn muốn tiếp tục nữa, quản gia Hoàng thở dài, chắp tay sau lưng ra ngoài vườn chăm sóc hoa cỏ.
Có lẽ về sau cô Quỳnh Anh không yêu cậu Vĩnh Hải nữa cũng tốt, vời cái tính cách của cậu Vĩnh Hải và cả sự cố chấp không sửa đổi tật xấu ấy, dù cuối cùng cô Quỳnh Anh có về bên cậu ấy đi chăng nữa cũng sẽ không hạnh phúc được.
Trong căn phòng trên tầng, sau khi nghe Nguyễn Quỳnh Anh nói hết, luật sư Dũng lại xác nhận thêm mấy lần: "Cô Quỳnh Anh, cô thật sự muốn sửa như vậy sao?"