Trần Vĩnh Hải bất mãn nhìn Tô Hồng Yên một cái, nhưng phát hiện ra cô ta mặt tái xanh giống như bị dọa đến mất hồn vậy.
Lúc này, Trần Cận Phong từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy cảnh tượng ấy liền hét lên: “Quỳnh Anh!”
Anh ta vội vàng chạy đến bên Quỳnh Anh, đỡ cô dậy: “Quỳnh Anh em không sao chứ?”
Quỳnh Anh yếu ớt dựa vào người Cận Phong: “Bụng em đau quá.”
“Gì cơ?” Nghe thấy vậy, giọng Trần Cận Phong đột nhiên khác đi, sau khi sờ sờ vào bụng cô, anh ấy gấp gáp hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Quỳnh Anh mấp máy môi, vừa định trả lời.
Thì Tô Hồng Yên đã nhanh miệng: “Nguyễn Quỳnh Anh chỉ bị ngã....”
“Bị ngã?” Trần Cận Phong lạnh lùng nhìn cô ta, sau đó ném cái nhìn phẫn nộ về phía Trần Vĩnh Hải: “Thấy Quỳnh Anh ngã như vậy, hai người còn không biết dìu cô ấy đứng dậy sao? Chỉ đứng đó giương mắt mình, hai người quá máu lạnh rồi.”
Trần Vĩnh Hải đanh mặt lại: “Tôi có đỡ cô ấy dậy hay không là việc của tôi, không tới lượt anh phán xét.”
Vừa nói, anh vừa đưa mắt nhìn xuống bàn tay của Trần Cận Phong đặt trên bụng Quỳnh Anh, căm hận đến mức muốn cầm dao chặt đứt đi!
Trước mặt anh lại thân mật như vây, còn dám nói không có quan hệ gì với Trần Cận Phong?
Ánh mắt Trần Vĩnh Hải như phóng ra tia lửa, bầu không khí lạnh lẽo bao trùm lên bốn người.
“Sư huynh, anh hiểu lầm rồi, không phải bọn em không đỡ cô ấy dậy, mà vì em nhìn thấy cô ấy ngã thì sợ tới thất thần, quên mất buông Vĩnh Hải ra, thế nên anh ấy mới không đỡ cô ấy dậy.” Tô Hồng Yên đứng ra giải thích, đồng thời buông cánh tay Trần Vĩnh Hải ra.
Trần Cận Phong cười nhếch mép: “Cô bị dọa đến thất thần sao? Tôi thấy là cô không muốn chủ tịch Hải đến đỡ Quỳnh Anh dậy, nói không chừng là cô đã đẩy ngã Quỳnh Anh!”
“Tôi không có.....”Tô Hồng Yên chu môi, làm vẻ ấm ức nhưng thực chất là đang rất đắc ý.
Đúng là cô ta cố ý làm vậy.
Nhìn thấy Quỳnh Anh đau đớn như vậy, cô ta còn muốn phá cái thai của cô mới hả dạ.
Nghĩ đến đấy, lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của Quỳnh Anh, trong lòng cô ta rất tiếc.
Sao còn chưa bị sẩy thai chứ.
Trần Cận Phong có đôi mắt tinh tường, lại là một bác sĩ tâm lý cao cấp, chỉ nhìn một cái là anh ấy đoán ra ngay dã tâm của Tô Hồng Yên.
Mắt Trần Cận Phong sáng lên, ôm chặt cánh tay của Quỳnh Anh, dường như đã quyết tâm gì đó, anh ấy nghiêm mặt nhìn Trần Vĩnh Hải: “Chủ tịch hải, tôi không quan tâm Quỳnh Anh là tự ngã hay bị các người đẩy ngã, nhưng các người không đỡ cô ấy dậy là sự thật, anh lẽ nào không biết, cô ấy đã mang thai rồi!”
“Cận Phong anh...” Quỳnh Anh hoảng hốt quay mặt nhìn anh, nét mặt đau khổ.
Sao anh ấy lại nói ra chứ!
Sao có thể đem chuyện cô mang thai nói với Trần Vĩnh Hải.
Lẽ nào anh ấy không biết Vĩnh Hải sẽ bắt cô bỏ đứa bé đi sao?
Trần Cận Phong nét mặt vô cảm, giả vờ không hề phát hiện ra ánh mắt Quỳnh Anh nhìn mình, nhưng trong lòng anh lại vô cùng áy náy.
Người không ngờ đến còn cả Tô Hồng Yên.
Cô ta không bao giờ nghĩ đến chuyện Trần Cận Phong sẽ đem chuyện Quỳnh Anh có thai nói ra ngoài.
Lẽ nào những điều cô ta nghe được từ bệnh viện, là giả sao?
Quỳnh Anh rõ ràng nói với anh ấy, chỉ cần Trần Vĩnh Hải biết được cô đang mang thai sẽ bắt cô bỏ đứa bé ngay.
Bây giờ Trần Cận Phong nói ra hết, không sợ Vĩnh Hải sẽ làm vậy thật sao?
Lời của Trần Cận Phong như tiếng sấm nổ bên tai Vĩnh Hải, khiến đầu anh choáng váng vài giây: “Anh nói cái gì?”
Trần Vĩnh Hải nhìn thẳng vào Cận Phong, nội tâm vô cùng hoảng loạn nhưng vẫn giữ nét bình tĩnh trên khuôn mặt.
Nhưng nhìn kĩ thì có thể nhận ra, tâm trí anh đang vô cùng hỗn loạn.
“Tôi nói Quỳnh Anh có thai rồi, các người nhẫn tâm nhìn cô ấy ngã trên sàn, không sợ cô ấy xảy ra chuyện sao?” Trần Cận Phong hạ giọng, ánh mắt sắc lạnh.
Lần này Trần Vĩnh Hải đã nghe kĩ rồi, mắt anh mở to, trong đầu văng vẳng ý nghĩ: Cô ấy có thai rồi!
Anh đưa mắt nhìn Quỳnh Anh, lại nhìn xuống bụng cô: “Cô thật sự.....”
Chưa nói dứt lời, Quỳnh Anh đã quay mặt đi: “Tôi không có thai.”
Trần Vĩnh Hải lạnh lùng, “Tôi còn chưa hỏi cô có thực sự mang thai hay không cô đã nói không rồi, lẽ nào có tật giật mình?”
Quỳnh Anh mím chặt môi: “Cho dù anh nghĩ thế nào, thì sự thật vẫn là không có.”
“Thật sao?” Trần Vĩnh Hải ra hiệu tay: “Hồng Yên, tôi nhớ dưới lầu có hai chuyên gia khoa sản đúng khồng?”
“Đúng vậy.” Tô Hồng Yên mắt sáng lên, gật đầu một cái.
Trần Vĩnh Hải quan sát Quỳnh Anh, thấy tay cô càng lúc càng ôm chặt cái bụng, hành động lộ liễu như vậy càng khiến anh nghi ngờ: “Gọi một người lên đây.”
“Vâng.” Tô Hồng Yên đi xuống lầu gọi người lên.
Vừa đi được một bước, Quỳnh Anh đã vùng ra khỏi vòng tay Trần Cận Phong, lao đến nắm tay Tô Hồng Yên lại, giọng gấp gáp: “Không được đi!”
“Quỳnh Anh.” Trần Cận Phong sợ cô xảy ra chuyện vội lên tiếng: “Đừng kích động, em vừa bị ngã xong còn chưa biết có bị gì hay không, tốt nhất đừng di chuyển lung tung.”
“Tôi không cần anh quan tâm!” Cô quay đầu lại, nhìn Cận Phong bằng ánh mắt căm hận.
Trần Cận Phong gượng cười, anh im lặng không nói nữa.
Anh biết nếu tiếp tục sẽ phải nhận hậu quả gì.
Không sao, Cận Phong đã có cách khiến cho cô từ căm hận anh chuyển sang hận Trần Vĩnh Hải.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Trần Cận Phong lại thấp thoáng nụ cười.
Quỳnh Anh buông tay Tô Hồng Yên ra, Tô Hồng Yên vội chạy đến chỗ Vĩnh Hải: “Anh Hải, Quỳnh Anh không cho em đi.”
Trần Vĩnh Hải vẫn chưa nói gì, Quỳnh Anh run bần bật: “Tại sao phải mời bác sĩ?”
“Để xem cô rốt cuộc có mang thai hay không?” Trần Vĩnh Hải lên tiếng
“Nếu tôi có thai rồi, anh định làm gì tôi?”
“Không phải khi nãy cô không chịu nhận sao?” Trần Vĩnh Hải không trả lời mà hỏi lại.
Quỳnh Anh nhìn anh, vẫn tiếp tục hỏi: “Nếu tôi thực sự có rồi, anh định thế nào?”
Trần Vĩnh Hải nhíu mày, không trả lời, chỉ nhìn chăm chăm vào bụng cô, dường như đang suy tính gì đó.
Anh càng trầm tư, trong lòng Quỳnh Anh càng bất an, lo sợ anh tuyệt tình bắt cô bỏ đứa bé.
Mấy phút trôi qua, Vĩnh Hải vẫn chưa nói lời nào.
Căng thẳng tột độ, cộng thêm bụng vẫn còn đau, Quỳnh Anh không chịu nỗi nữa ngất lịm đi.
“Quỳnh Anh!”
Trần Cận Phong phản ứng nhanh nhất, anh chạy đến đỡ lấy cô.
Trần Vĩnh Hải chậm một bước, nhưng không hề thu tay lại mà hướng thẳng về Cận Phong: “Đưa cô ấy cho tôi!”
Trần Cận Phong bật cười: “Giao cho anh? Anh có thể chăm sóc tốt cho cô ấy không? Sống chung một nhà mà cô ấy có thai hai tháng rồi anh cũng không biết, đủ thấy anh không hề xem trọng cô ấy.”
“Tôi nói lại lần nữa, đưa cô ấy cho tôi!” Trần Vĩnh Hải không hề để ý đến lời chế nhạo của Cận Phong, chỉ nhắc lại lời mình vừa nói.
Thấy hai người đàn ông tranh giành Quỳnh Anh, Tô Hồng Yên trong lòng vô cùng đố kị.
Cô ta không hiểu nỗi, Nguyễn Quỳnh Anh đó thì có gì tốt chứ.
Một người rồi lại hai người cùng lo lắng cho cô ấy.
Lẽ nào đàn ông thời nay đều thích kiểu phụ nữ liễu yếu đào tơ như vậy sao?
“Tôi sẽ không giao cô ấy cho anh, chủ tịch Hải phiền anh tránh ra, tôi phải đưa cô ấy đến bệnh viện.” Trần Cận Phong bế Quỳnh Anh đứng trước mặt Vĩnh Hải, giọng cương quyết.
Cương quyết đến mức khiến người ta không tin đấy là lời của một bác sĩ.
Nếu là người khác nhất định đã tránh rồi.
Nhưng Trần Vĩnh Hải không hề nhúc nhích, anh cướp Quỳnh Anh từ tay Cận Phong và cảnh cáo: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, có đưa đến bệnh viện cũng không tới lượt anh, cút ra!”
Dứt lời, anh dùng cánh tay đẩy Cận Phong ra, bế Quỳnh Anh trên tay, vội vã đưa cô rời khỏi đó.