“Đủ rồi!” Quỳnh Anh nắm hai bàn tay nắm chặt, hét lên: “Cô xúc phạm tôi thì được, nhưng đừng xúc phạm đến mẹ tôi!”
Lời của Tô Hồng Yên đã đánh trúng vào điều mà cô dằn vặt và không dám đối mặt nhất.
Cô biết những điều mình làm khiến mẹ cô rất mất mặt, nhưng không còn cách nào khác, lúc đó bà ấy không còn sống được bao lâu nữa, cũng không ai muốn kết hôn cùng bà ấy, hơn nữa không thể để tập đoàn Nguyễn thị rơi vào tay mẹ con Lê Diệu Ngọc, điều bà ấy có thể làm duy nhất đó là bán đứng chính mình!
“Tại sao không được động đến mẹ cô? Những điều tôi nói chỉ là muốn nhắc nhở cô rằng cô đã làm mẹ cô mất mặt đến mức nào!” Tô Hồng Yên nghiến răng, lạnh lùng nói.
Từ sau khi thăm dò được thái độ của Trần Vĩnh Hải đối với việc Quỳnh Anh có thai, cô ta đã không thể khống chế cảm xúc của mình được nữa.
Bốn năm nay, cô ta luôn nỗ lực khẳng định sự tồn tại của mình với Trần Vĩnh Hải, thậm chí không ngại thay đổi chính mình.
Kết quả thì sao, trong lòng anh chỉ có mỗi Nguyễn Quỳnh Anh, dù hận nhưng vẫn muốn giữ lại đứa con của cô, Tô Hồng Yên sao lại không hận được chứ, nhưng không sao, dám cản đường của cô ta, cô ta sẽ giết chết không từ thủ đoạn!
“Tôi có làm mất mặt mẹ tôi hay không là chuyện của tôi, không tới lượt cô lên tiếng.” Quỳnh Anh giận đến đỏ mặt.
“Muốn tôi không nói cũng được, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời tôi bỏ đi thứ nghiệt chủng ấy, tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, hai tháng sau đưa cô rời khỏi đây, còn nếu không nghe lời....”
Tô Hồng Yên nhìn xuống bụng Quỳnh Anh, hạ giọng: “Tôi không chỉ bỏ đi đứa con của cô, mà còn đem chuyện này truyền ra ngoài cho tất cả mọi người biết, mẹ cô đã dạy ra hạng con gái như thế nào!”
“Cô...” Quỳnh Anh ngẩn người ra, cô tức đến giơ tay định tát Tô Hồng Yên.
Tô Hồng Yên không ngờ Quỳnh Anh lại kích động bởi lời nói của mình như vậy.
Nhất là thấy Quỳnh Anh muốn đánh mình, cô ta vô cùng kinh ngạc.
Nhìn bàn tay Quỳnh Anh chuẩn bị tát vào mặt mình, Tô Hồng Yên mím môi, định né đi.
Thế nhưng phát hiện một bóng người ở phía sau Quỳnh Anh, cô ta lại đứng yên để cho Quỳnh Anh tát.
Một tiếng “bốp” vang lên, Tô Hồng Yên bị đánh ngã ra nền, cô ta ôm lấy mặt ngước nhìn Quỳnh Anh: “Nguyễn Quỳnh Anh cô....”
“Nguyễn Quỳnh Anh, cô đang làm cái gì vậy?” Phía sau truyền tới giọng nói lạnh lùng của Trần Vĩnh Hải.
Quỳnh Anh giật mình, cô lập tức xoay người lại, thứ đập vào mắt cô chính là khuôn mặt lạnh như băng của Vĩnh Hải.
Cô bị dọa một phen, miệng lắp bắp: “Cậu Vĩnh Hải...”’
Anh ta đã đến từ lúc nào vậy?
Trần Vĩnh Hải nghiến răng, nghiêm nghị thốt ra từng chữ từng chứ một: “Nguyễn Quỳnh Anh, tôi hỏi cô khi nãy cô vừa làm gì?”
“Tôi...” hai bàn tay Quỳnh Anh nắm chặt vào nhau, nói không nên lời.
Cô không thể nói khi nãy vì quá tức giận mà đánh Tô Hồng Yên.
Thật ra cũng không cần trả lời, cô đoán anh vừa này đã nhìn thấy cả rồi.
Nếu không sao lại giận dữ như vậy.
“Anh Hải...”Tô Hồng Yên ôm mặt, giọng ấm ức gọi tên Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải dường như nhớ ra gì đó, cúi người đỡ cô ta dậy.
Tô Hồng Yên để lộ bên má bị ửng đỏ cho Trần Vĩnh Hải thấy: “Anh Hải, em đau quá...”
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Trần Vĩnh Hải không hề an ủi cô ta, chỉ chau mày hỏi.
Ánh mắt Tô Hồng Yên thoáng chút bất mãn, cô ta nũng nịu: “Là Nguyễn Quỳnh Anh, cô ta đánh em.”
Quỳnh Anh cúi mặt không hề phủ nhận.
Đúng là cô đã đánh cô ta.
“Tại sao cô lại đánh cô ấy?” Trần Vĩnh Hải nhìn chằm chằm vào Quỳnh Anh.
Nghe thấy vậy, Quỳnh Anh ngước mắt nhìn anh ta, muốn nói rằng do Tô Hồng Yên uy hiếp mẹ con cô nên cô mới tức giận đánh người.
Thế nhưng chưa kịp lên tiếng thì Tô Hồng Yên đã cướp lời: “Là em nói với cô ấy sau này đừng lừa dối anh như vậy nữa, có thể cô ấy thấy em nói khó nghe nên mới đánh em.”
“Không phải chứ, cô nói dối!” Quỳnh Anh trợn mắt nhìn Tô Hồng Yên.
Sự việc không phải như vậy.
Tô Hồng Yên trốn sau lưng Trần Vĩnh Hải, làm bộ rất sợ cô: “Điều em nói là sự thật, nếu cô cho rằng tôi nói dối, vậy cô nói xem rốt cuộc là tại sao chứ?”
“Rõ ràng là cô xúc phạm đến mẹ tôi.” Quỳnh Anh tức đến muốn khóc.
Tô Hồng Yên quả thực quá trơ trẽn rồi.
Tô Hồng Yên kéo tay áo Trần Vĩnh Hải, điệu bộ rất ấm ức: “Anh Hải, em không hề xúc phạm mẹ cô ấy, em chỉ nói cô ấy đã lừa dối anh, nếu như lúc đầu cũng dứt khoát như vậy với mẹ con cô hai thì mẹ cô ấy đã không phải nhảy lầu tự vẫn, có thể những lời đó khiến cô ấy không vui.”
“Cô còn nói dối!” Quỳnh Anh không kiềm được nữa, mắt cô đỏ như máu, chỉ muốn xông đến cho cô ta thêm một bạt tai.
Cô có thể nhịn khi Tô Hồng Yên xúc phạm mình, nhưng không thể nhịn khi cô ta dám động đến chuyện mẹ cô.
Nhất là chuyện năm đó mẹ cô tự sát!
“Anh Hải cứu em.”Tô Hồng Yên bị dọa phát khiếp liền nấp sau Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải nắm chặt lấy tay của Quỳnh Anh, mặt lạnh lùng: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô tự nhìn lại chính mình đi, còn không bằng một con đàn bà đanh đá!”
Một câu “con đàn bà đanh đá” khiến tim cô thắt lại.
Cô nhìn anh ta, hít một hơi thật sâu, cười nhạt: “Thả tôi ra!”
“Thái độ gì đây hả?” Trần Vĩnh Hải chau mày.
Quỳnh Anh không thèm nhìn anh ta, chỉ lặp lại: “Thả ra!”
“Anh Hải, cô ấy muốn đánh em....” Tô Hồng Yên như đổ thêm dầu vào lửa.
Ý của cô ta chính là không được thả tay Quỳnh Anh ra.
Trần Vĩnh Hải không đếm xỉa đến cô ta, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Quỳnh Anh: “Cho dù Hồng Yên có nói sai đi chăng nữa, cô cũng không nên đánh cô ấy, hơn nữa cô còn không có tư cách đánh cô ấy.”
Dưới sự che chở của nhà họ Tô, một cái tát anh còn làm ngơ được, nhưng hai cái tát thì sự việc đã bị đẩy đi xa quá rồi.
Anh cũng có lúc không thể bảo vệ được Quỳnh Anh, trừ khi cô ở trong biệt thự không ra ngoài, nhà họ Tô mới không làm gì được cô.
Nhưng chỉ cần cô bước ra ngoài, nhà họ Tô tuyệt đối sẽ không để yên cho cô, mà anh thì không thể chỉ vì bảo vệ cô mà đạp đổ công sức gây dựng quan hệ với nhà họ Tô.
Nghe Trần Vĩnh Hải nói, Quỳnh Anh có chút kinh ngạc, sau đó liền bật cười thành tiếng, giọng mỉa mai: “Nói sai? Anh biết cái gì chứ? Anh không hề biết gì cả, Trần Vĩnh Hải, tôi cứ tưởng anh chỉ bị người khác che mắt nên không phân biệt được đúng sai, nhưng tôi đã lầm, anh đích thị là kẻ không biết đúng sai, một tên mù!”
“Cô nói cái gì?” Trần Vĩnh Hải nheo mắt, càng nắm chặt lấy tay cô.
Không biết phân biệt đúng sai? Mù?
Hóa ra trong lòng cô, anh là người như vậy?
Tô Hồng Yên cũng rất kinh ngạc, dám nói ra những lời như vậy, xem ra cô ấy bị ép đến tức điên rồi.
Tô Hồng Yên vuốt má, trong lòng vui như nở hoa.
“Tôi nghĩ tôi đã nói đủ rồi.” Tay bị nắm chặt, Quỳnh Anh bặm môi, cố gắng không kêu ra tiếng, nhưng đôi mắt lại đỏ ửng lên nhìn Trần Vĩnh Hải.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy, Trần Vĩnh Hải không nhịn được nữa, hất tay cô: “Lần sau đừng để tôi nghe được mấy lời này!”
Quỳnh Anh bị hất mạnh một cái, giày cao gót bị trượt khiến cô ngã xuống sàn, bụng bị đập mạnh xuống sàn, đau đến hét lên một tiếng.
Có chuyện gì vậy?
Trần Vĩnh Hải quay người lại, chỉ nhìn thấy Quỳnh Anh nằm trên sàn, tay ôm bụng, mặt tái nhợt, trán đẫm mồ hôi, dáng vẻ rất đau đớn.
Anh không hiểu cô chỉ ngã một cái sao lại thành ra bộ dạng ấy.
Có chút đau lòng, Trần Vĩnh Hải muốn đến đỡ cô dậy nhưng lại bị Tô Hồng Yên kéo tay lại.