"Anh Hải, em sơ ý làm đổ cà phê, tay bị bỏng rồi." Cô ta bĩu môi, giơ tay tỏ vẻ đáng thương chỉ cho anh.
Mu bàn tay đỏ bừng, nổi lên vài mụn nước nhỏ, hiển nhiên là bị bỏng không nhẹ.
Nguyễn Quỳnh Anh và Trần Cận Phong nhìn nhau, trong mắt cả hai đều hiện lên một từ: Diễn!
"Anh đưa em đi bệnh viện." Vĩnh Hải nói
Tô Hồng Yên gật đầu: "Vâng."
Hai người đi đến cửa chính.
Mới đi được hai bước Tô Hồng Yên đã dừng lại, quay đầu áy náy nói với Nguyễn Quỳnh Anh: "Thật xin lỗi cô Quỳnh Anh, đều trách tôi không tốt, cắt ngang cuộc trò chuyện của cô với Anh Hải."
Khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh giật nhẹ: "Không sao, vết thương của cô Tô quan trọng hơn."
"Cảm ơn cô Quỳnh Anh đã thông cảm, cô Quỳnh Anh Đúng là người tốt." Tô Hồng Yên mỉm cười.
Nguyễn Quỳnh Anh không nói gì, trong lòng oán trách.
Người tốt.
Người tốt thì bị lợi dụng sao?
"Hy vọng trước khi tôi trở về sẽ không phải nhìn thấy đám mấy người nữa." Vĩnh Hải lạnh lùng nói.
Ánh mắt của anh như có ý gì đó liếc qua Trần Cận Phong.
Trần Cận Phong cũng chẳng sợ, ngoài cười trong không cười đối mắt với anh.
"Yên tâm đi Giám đốc Hải, chỗ của anh, tôi chẳng ở nhiều làm gì, lắm loại đầu trâu mặt ngựa quá!"
"A!" Sắc mặt Vĩnh Hải càng u ám, cầm tập tài liệu trên bàn trà: "Tiểu Yên, đi thôi."
Tô Hồng Yên quay đầu lại: "Dạ."
Đợi khi hai người rời đi hẳn, Nguyễn Quỳnh Anh mới thở dài nói: "Ly cà phê kia ra là do Tô Hồng Yên, cố ý làm vỡ, vì muốn chặn lời cậu Hải sắp nói."
"Không sai." Trần Cận Phong gật đầu.
"Vì sao chứ?" Nguyễn Quỳnh Anh mờ mịt
"Anh hiểu em ấy, em ấy rất yêu bản thân. Nếu em ấy dám làm như vậy thì chỉ có một lý do là vì em ấy muốn che giấu điều gì đó cho mình." Trần Cận Phong giải thích, kính anh phản chiếu ánh sáng.
Đôi mắt của Nguyễn Quỳnh Anh trợn to: "Ý anh là cô ta đang gài bẫy em và Vĩnh Hải?"
"Đúng vậy, Giám đốc Hải vừa mới nói rất rõ ràng, anh ta hận không phải là vì chuyện em chia tay anh ta mà là vì một chuyện gì đó ác độc hơn. Nhưng anh biết em sẽ không làm điều ấy cho nên người làm chuyện ấy chỉ có một - Tô Hồng Yên!"
"Không thể nào, Tô Hồng Yên yêu cậu Hải, sao có thể làm gì anh ấy..."
Nguyễn Quỳnh Anh nắm tóc, đột nhiên cảm thấy khi đầu óc không đủ thông minh.
Trần Cận Phong lắc đầu cười: "Ai biết được, cô ta chính là một kẻ điên. Làm như vậy hẳn là vì muốn cho cho cậu Hải hận em."
"Vì sao? Cô ta cần gì làm chuyện thừa thãi!" Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày, cả người càng lúc càng rối.
Người Vĩnh Hải yêu là Tô Hồng Yên, cô không tin Tô Hồng Yên không biết.
Theo như lời Vĩnh Hải nói, anh ta không hận chuyện cô chia tay anh ta nếu đã như vậy, nếu Tô Hồng Yên không làm mấy chuyện kia thì anh cũng không bao dưỡng cô và cũng sẽ không sinh ra thỏa thuận này.
Nhưng Tô Hồng Yên lại cố tình làm loạn, khiến Vĩnh Hải hận cô, vì vậy mới nên cứ sự ngày hôm nay, Tô Hồng Yên vì sao lại chán ghét một kẻ như cô cô?
" Sao lại không cho được, cô ta ghen tị với em, muốn em với Vĩnh Hải nảy sinh mâu thuẫn, cô ta ở giữa ngư ông đắc lợi." Cận Phong xoa đầu Nguyễn Quỳnh Anh phân tích.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy thế dở khóc dở cười, hất bàn tay đang xoa loạn đầu của cô đi "Cô ta ghen tị em? Em ghen tị cô ta không ít đâu."
"Vì sao?" Trần Cận Phong nhíu mày, có chút không hiểu sao cô lại nói như vậy.
Nguyễn Quỳnh Anh cười không trả lời.
Cô đang nghĩ Tô Hồng Yên sao cứ phải bày mưu, còn làm chuyện khiến Vĩnh Hải hận cô nữa, nhưng mà suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra gì nên cô chẳng thèm suy nghĩ nữa.
Điều khiến cô quan tâm nhất là một điều khác, người vu hãm cô và đại thiếu gia dòng họ Hy Nhĩ đính hôn là Tô Hồng Yên hay người đeo mặt nạ kia.
Trước đây cô luôn cho rằng người đeo mặt nạ đàn ông, nhưng bây giờ Tô Hồng Yên lại để lộ ra chuyện bày mưu khiến cô và Vĩnh Hải nảy sinh hiểu lầm, cho nên cô cũng không thể không đặt chút nghi ngờ lên người Tô Hồng Yên.
Tiễn Trần Cận Phong về, Nguyễn Quỳnh Anh đem thuốc và phòng bếp bảo người giúp việc nấu lên cho cô.
Sau đó cô lên tầng làm việc.
Người giúp việc mang thuốc lên, vì điều trị cho thân thể thật khỏe để sinh con nên dù thuốc có khó ngửi đến đâu cô vẫn nhắm mắt một ngụm uống hết xuống.
Đến tối Vĩnh Hải trở về, anh gia lệnh cho quản gia Hoàng: "Sau này không cho phép Trần Cận Phong vào."
Quản gia Hoàng chần chờ: "Nhưng sức khỏe của cô Quỳnh Anh..."
"Trên thế giới không phải có mình cậu ta làm bác sĩ." Vĩnh Hải không nhanh không chậm, bình tĩnh nói.
Nghe vậy quản gia Hoàng hiểu lần này anh thật sự quyết tâm muốn đổi bác sĩ điều trị mới cho cô Quỳnh Anh, không dám nói gì gần đầu tiếp nhận.
"Cô ấy đâu rồi?" Con ngươi Vĩnh Hải liếc mắt lên tầng một cái, giống như thuận miệng hỏi.
Quản gia Hoàng chỉ tầng 2: "Cô Quỳnh Anh đang ở trong phòng làm việc."
"Ở trong đấy bao lâu rồi?"
Quản gia Hoàng cố nhớ lại: "Sau khi cậu và cô Tô đi ra ngoài, cô Quỳnh Anh liền lên trên đấy. Nếu không nhầm thì cũng được 6 tiếng rồi."
Sáu tiếng...
Vĩnh Hải mím môi lại, đáy mắt đen trầm xuống, nhìn không thấy đáy.
Cô đang thiết kế áo cưới, thiết kế đến điên cuồng.
Nhìn thấy Vĩnh Hải có vẻ ý kiến với Nguyễn Quỳnh Anh làm việc không ngừng nghỉ. Quản gia Hoàng đề nghị: "Cậu Hải, hay là tôi kêu cô Quỳnh Anh xuống dưới nhé?"
"Không cần, nếu cô ấy mệt thì đưa cô ấy đi nghỉ." Nói xong Vĩnh Hải cũng tiến vào thang máy lên thư phòng ở tầng 3. Hai người ai bận việc nấy, mãi cho đến bữa tối mới gặp nhau, trong bữa cơm Nguyễn Quỳnh Anh muốn nói mở miệng nói tiếp chuyện hồi trưa bị Tô Hồng Yên chen ngang. Nhưng mỗi lần cô vừa mở miệng Vĩnh Hải lại nhăn mày, hiển nhiên không muốn nghe cô nói chuyện. Hết cách, cô đem những lời muốn nói nuốt hết xuống, lẳng lặng ăn cơm trong bát, lại không nếm ra mùi vị gì.
Sau bữa ăn, quản gia Hoàng mang cho cô một bát thuốc bắc. Vĩnh Hải vừa ngửi mùi liền khó chịu ra mặt.
Thấy thấy biểu tình của anh, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn vào bắt thuốc trong tay đứng dậy: "Tôi vào bếp uống."
"Tôi bạc đãi cô sao? Cô đúng là thích tự coi mình như giúp việc!"
Vĩnh Hải chế nhạo cô, vứt khăn ăn xuống, bước đi.
Nguyễn Quỳnh Anh sững sờ đứng đó: "Cậu Hải lại tức giận rồi."
"Tính khí cậu Hải là vậy đó." Quản gia Hoàng có hơi đau đầu với tính tình của Vĩnh Hải, thở dài nói: "Thật ra cậu Hải trước kia không như thế đâu."
"Tôi biết, là sau khi tôi chia tay với anh ấy thì anh ấy mới biến thành như vậy." Nguyễn Quỳnh Anh miễn cưỡng cười.
Quản gia Hoàng xua tay: "Cũng không phải."
Nguyễn Quỳnh Anh có chút khó hiểu: "Không phải nguyên nhân là do tôi sao?"
"Không phải, là sau khi cô Tô xuất hiện mới biến thành như vậy." Quản gia hoàng thấp giọng trả lời.
Ông biết, bốn năm trước, khi mà cậu Hải trở về nhà, ngoài việc tính cách trở nên nên trầm lặng hơn trước thì cũng không bất định như bây giờ. Cho đến khi cô Tô mang cậu Hải bị thương nặng trở về, phần đầu cậu Hải bị thương nghiêm trọng. Nằm giường cả tháng trời mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại tính cách có biến đổi lớn. Mà trong suốt một tháng qua, cô Tô vẫn luôn cẩn thận chăm sóc cậu Hải.
"Cô Tô làm của cậu Hải thay đổi tính tình?"
Nguyễn Quỳnh Anh chớp chớp mắt, cô không nghe lầm chứ?
"Đúng vậy, tôi nghi vì cô Tô nên tính tình của cậu Hải mới biến đổi nhiều như vậy. Nhưng tôi lại không rõ là ở đâu, chỉ cảm thấy cô Tô có vài chỗ rất kì lạ." Quản gia Hoàng gãi đầu, ánh mắt hoang mang.