Nguyễn Quỳnh Anh dở khóc dở cười bỏ thìa trong tay xuống: "Làm sao có thể, chỉ là khoảng thời gian này hơi không quen với mùi dầu mỡ".
Cô đã uống thuốc tránh thai, nửa tháng trước, kinh nguyệt của cô mới hết.
"Nhưng cô không thấy các triệu chứng của cô rất giống như mang thai sao?" Ngô Bảo Ngọc nhướng mày, tinh nghịch nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Như lau khóe miệng: "Chỉ là bụng có chút không thoải mái".
"Hơn nữa, cô không phát hiện bụng của cô lớn hơn một chút sao?" Ánh mắt Ngô Bảo Ngọc rơi vào trên bụng Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh vô thức sờ lên bụng mình, không chút chuẩn bị chạm vào một khối thịt cứng ngắt trong bụng, trong lòng nhảy dựng.
Chẳng lẽ cô thật sự mang thai?
Không nên như vậy......
Nguyễn Bảo Ngọc rủ mi xuống.
Ngô Bảo Ngọc vung tay trước mặt cô hai lần: "Đang nghĩ gì thế?".
"Tôi đang nghĩ, có phải tôi thật sự giống như cô nói không......" Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng khuấy tô súp, thì thầm nói.
Ngô Bảo Ngọc nuốt đồ ăn trong miệng rồi nói: "Muốn biết không phải đơn giản lắm sao, chút nữa ăn xong đến bệnh viện kiểm tra là được".
"Lỡ như không phải thì sao?".
"Không phải thì coi như đi kiểm tra thân thể, không phải cô nói khoảng thời gian này không quen ngửi mùi dầu khói sao, nói không chừng là dạ dày có vấn đề" Ngô Bảo Ngọc lẩm bẩm.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng cảm thấy có lý, dạ dày cô thỉnh thoảng lại đau, có khả năng thật sự bị bệnh gì đó.
Có điều......
Nhìn điện thoại, Nguyễn Bảo Ngọc bất đắc dĩ cười: "Muộn như vậy rồi mà bệnh viện cách nơi này rất xa, bây giờ đi lại tốn không biết bao nhiêu thời gian, để ngày mai tìm thời gian rồi đi".
Vừa rồi tình cờ gặp Lương Vĩnh Hải ngoài phòng vệ sinh, anh ấy nói cô ăn xong phải trở về.
Nếu về trễ, chỉ sợ anh lại tức giận.
Gần đây cô cũng không dám chọc anh.
"Tôi không thành vấn đề, dù sao ngày mai tôi có thời gian, vừa vặn đi cùng cô, có điều muốn biết cô có mang thai hay không thì còn một cách, chút nữa chúng ta đến hiệu thuốc" Ngô Bảo Ngọc nháy mắt.
Ngay lập tức Nguyễn Quỳnh Anh đã biết cách mà cô nói là gì.
Hiệu thuốc có bán que thử thai.
"Tôi nhớ lúc chúng ta đến đây hình như thấy gần đó một hiệu thuốc" Ngô Bảo Ngọc duỗi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nguyễn Quỳnh Anh thấy cô để ý chuyện của mình như vậy không khỏi ấm lòng, vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô: "Được rồi, ăn trước đi, ăn xong rồi cùng đi".
Vừa dứt lời, một giọng nữ quen thuộc vang lên:"Lát nữa cô Quỳnh Anh còn muốn đi đâu sao?.
Là Tô Hồng Yên.
Nguyễn Quỳnh Anh mím môi, quay đầu nhìn lại, Tô Hồng Yên đang đi tới cùng Lương Vĩnh Hải.
Cô có hơi lo lắng, không biết vừa rồi cô và Ngô Bảo Ngọc nói chuyện bọn họ đã nghe được bao nhiêu.
Đè xuống cảm xúc bồn chồn, Nguyễn Quỳnh Anh ngước nhìn Lương Vĩnh Hải, muốn nhìn được gì đó từ trên mặt hoặc trong mắt anh.
Nhưng mà cô chỉ thấy sự lạnh lùng vô tận, trừ cái đó ra cũng không nhìn được gì nữa.
Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng thở ra, xem ra bọn họ chưa nghe được gì.
"Cô Quỳnh Anh, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu" Thấy Nguyễn Quỳnh Anh chậm chạp không trả lời, đôi mắt ảm đạm của Tô Hồng Yên híp lại.
"Cô Tô, thật có lỗi, vừa rồi tôi có hơi mất tập trung" Nguyễn Quỳnh Anh đứng lên áy náy cười với Tô Hồng Yên: "Tôi và Bảo Ngọc định đi xem đài phun nước một lát".
Ngô Bảo Ngọc bất ngờ nhìn cô, không hiểu tại sao cô lại nói dối.
Nhưng Ngô Bảo Ngọc cũng không nói ra, còn gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, đài phun nước âm nhạc ở phía trước rất đẹp".
Nghe vậy, ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh nhìn cô đầy biết ơn.
Ngô Bảo Ngọc mỉm cười với cô.
Động tác của hai người đều rơi vào mắt Tô Hồng Yên.
Tô Hồng Yên cong môi: "Thì ra là vậy, dẫn chúng ta đi cùng được không?".
"Hả?" Nguyễn Quỳnh Anh ngẩn người, không ngờ Tô Hồng Yên lại đột nhiên nói như vậy.
Ngô Bảo Ngọc để đũa xuống đứng lên: "Được chứ, nhưng mà tôi thấy quý ông bên cạnh cô Tô hình như không muốn đi cho lắm".
Cô nhìn Lương Vĩnh Hải rồi vươn tay về phía anh: "Anh là Tổng giám đốc Trần phải không?
Lương Vĩnh Hải nhìn Ngô Bảo Ngọc rồi lạnh lùng ừ một tiếng, nhưng không có ý định bắt tay với cô.
"Tổng giám đốc Trần thật đúng là lãnh đạm" Ngô Bảo Ngọc cười nhạt, bình tĩnh thu tay về rồi ngồi trở lại ghế của mình.
Vẻ mặt cô rất hờ hững, hoàn toàn không nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, nhìn giống như đứa ngốc nhưng sâu trong đôi mắt lại có một tia chán ghét.
Nguyễn Quỳnh Anh thấy vậy có chút tò mò, không phải Ngô Bảo Ngọc thích ngắm những anh chàng đẹp trai sao?.
Nhưng bây giờ cô có vẻ không chào đón Lương Vĩnh Hải cho lắm.
Rõ ràng mặt Lương Vĩnh Hải đẹp hơn Trần Cận Phòng một chút.
"Anh Hải, anh không muốn đi xem đài phun nước sao? Tô Hồng Yên ngẩn đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông cụp mắt xuống khẽ nói: "Không có hứng thú, dì nói đưa em về sớm".
Phì một tiếng, Ngô Bảo Ngọc trực tiếp bật cười: "Đúng vậy cô Tô, cô nên về sớm đi, nói thật đi xem đài phun nước không thích hợp với cô".
Sắc mặt Tô Hồng Yên lạnh xuống: "Cô Ngô nói vậy là có ý gì, cô xem thường tôi sao?".
"Không, nhưng tôi thật sự cảm thấy không hợp thôi" Ngô Bảo Ngọc mỉm cười.
Thân phận của cô và Tô Hồng Yên không khác nhau lắm, tất nhiên sẽ không sợ Tô Hồng Yên, thậm chí còn hất cằm khiêu khích Tô Hồng Yên.
Ánh mắt Tô Hồng Yên lạnh lùng rồi hừ một tiếng sau đó không nói gì nữa.
Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh có chút khác thường, từ tận đáy lòng rất ngưỡng mộ Ngô Bảo Ngọc.
Không có bao nhiêu người có thể làm Tô Hồng Yên im lặng.
Ít nhất tạm thời cô vẫn chưa làm được.
Đương nhiên cũng không có nghĩa là không làm được, nhưng chỗ dựa phía sau của Tô Hồng Yên là Trần Vĩnh Hủy, nếu cô thật sự làm gì với Tô Hồng Yên thì người đầu tiên trừng trị cô nhất định là Lương Vĩnh Hải.
Nghĩ đến điều này, Nguyễn Quỳnh Anh rủ mi xuống che đi sự chua xót trong mắt.
"Anh Hải, nếu cô Ngô không chào đón chúng ta vậy chúng ta đi thôi" Tô Hồng Yên kéo cánh tay Lương Vĩnh Hải.
Lương Vĩnh Hải không từ chối, ánh mắt thâm thúy rơi trên người Nguyễn Quỳnh Anh: "Nguyễn Quỳnh Anh, đừng quên vừa rồi tôi đã nói gì với cô".
"Ta nhớ rồi" Nguyễn Quỳnh Anh khẽ gật đầu.
Chính là lúc ở bên ngoài nhà vệ sinh anh nói cô ăn xong phải lập tức trở về.
Tô Hồng Yên sững sốt: "Anh Hải, vừa rồi anh có gặp cô Quỳnh Anh sao?".
Lương Vĩnh Hải không trả lời, trực tiếp xoay người rời đi.
Vẻ mặt Tô Hồng Yên trở nên cứng ngắc, sau khi lạnh lùng nhìn Nguyễn Quỳnh Anh thì nhanh chóng đuổi theo Lương Vĩnh Hải.
"Chồng tương lai của cô ta hình như không coi trọng cô ta lắm" Ngô Bảo Ngọc nhìn Tô Hồng Yên đuổi theo Lương Vĩnh Hải khoanh tay khinh thường nói.
"Không phải, anh ấy rất yêu cô ấy" Nguyễn Quỳnh Anh hơi cúi đầu, để cho người khác không thấy được biểu cảm trên mặt cô.
"Tôi không nhìn ra đấy" Ngô Hồng Yên bĩu môi, không đồng ý nói.
"Chắc là do cô mới gặp mặt, cho nên không nhìn ra được".
"Có lẽ vậy" Ngô Bảo Ngọc nhún vai, sau đó nghĩ tới điều gì đó nghi ngờ nhìn Nguyễn Quỳnh Anh: "Tôi không có hứng thú gì với anh ta, nhưng cô, cô hình như có quan hệ không bình thường với tên Lương Vĩnh Hải kia".
Trong lòng hơi hồi hộp, Nguyễn Quỳnh Anh đè xuống sự chột dạ của mình, gượng cười: "Sao cô lại nói như vậy?.
"Trực giác, lúc ngươi ở cùng với tên kia rất lạ" Ngô Bảo Ngọc chống cằm nói.
Nguyễn Quỳnh Anh cười ha ha hai tiếng rồi nói sang chuyện khác: "Bảo Ngọc có vẻ không chào đón cậu Hải".
Ngô Bảo Ngọc vừa cuộn bánh vừa khinh thường hừ một tiếng: "Loại đàn ông này lạnh lùng vô tình, chuyên quyền độc đoán, cho dù bộ dạng có đẹp hơn nữa thì cũng không phải loại tôi thích, người phụ nữ nào yêu loại đàn ông này chắc rất khổ".
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Nguyễn Quỳnh Anh hít vào một hơi: " cô nói đúng".
Cô hiện tại chính là như vậy, yêu rất khổ cũng rất mệt.
Nhưng dù vậy cô vẫn yêu anh.
Sau khi tính tiền xong hai người lập tức đi đến hiệu thuốc gần đó.
Được Ngô Bảo Ngọc động viên nên Nguyễn Quỳnh Anh đã mua một hộp que thử thai.
Lúc cầm que thử thai trong tay, tay cô đều phát run.
Giờ phút này, cô đột nhiên rất muốn biết, mình rốt cuộc có phải là mang thai hay không?