"Là tôi!" Một giọng nữ hoạt bát vang lên trong điện thoại.
Nguyễn Quỳnh Anh sững sốt một lúc, sau đó mỉm cười: "Bảo Ngọc".
Ngô Bảo Ngọc khịt mũi: "Đừng nói là cô còn chưa lưu số điện thoại của tôi đấy chứ?".
"Tôi quên mất" Nguyễn Quỳnh Anh xấu hổ sờ mũi.
Hôm đó Ngô Bảo Ngọc cho cô một tấm danh thiếp, cô nói sau này sẽ lưu lại nhưng cô lại quên mất.
"Xem trên mặt mũi của cô, tôi sẽ tha thứ cô" vẻ mặt Ngô Bảo Ngọc hùng hồn nói.
Nguyễn Quỳnh Anh dở khóc dở cười: "Được rồi, đừng giỡn nữa, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?".
"Đương nhiên là hỏi cô có muốn đi xem buổi biểu diễn tối nay không?"
"Muốn chứ, buổi biểu diễn của ngài Địch Lan tôi nhất định phải đi" Nhớ tới tấm vé Ngô Bảo Ngọc cho không khỏi phấn khích.
Vé xem buổi trình diễn thời trang của ngài Địch Lan rất khó lấy được, lúc trước ngay cả khi nhà họ Nguyễn còn có tiền mà cô còn không lấy được một tấm vé nào, bởi vậy cô chưa từng đến xem buổi trình diễn thời trang của Địch Lan.
Bây giờ thật vất vả mới có cơ hội, sao cô có thể bỏ qua.
"Vậy thì tuyệt quá, đến lúc đó tôi sẽ chờ cô ở cổng" Ngô Bảo Ngọc lấy một túi khoai tây chiên vừa nhai vừa nói.
Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mày: "Tôi nhớ cô nói tối nay có yến tiệc đúng không?".
"Đúng vậy nhưng yến tiệc hủy bỏ rồi, còn nhớ hôm đó tôi nhận được một cuộc gọi ở phòng khám rồi vội vàng rời đi không? Là do chủ bữa tiệc bị đột quỵ nên tôi chạy đến thăm".
Khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh hơi giật giật: "Vậy thì thật đúng là bất hạnh".
"Là rất bất hạnh, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, vết thương trên lưng cô thế nào rồi?" Ngô Bảo Ngọc hỏi, trong giọng nói tràn đầy quan tâm.
Nguyễn Quỳnh Anh sờ lên lưng: "Tốt hơn trước rất nhiều".
Hai ngày nay vết thương của cô được bảo vệ rất tốt, chế độ ăn uống cũng rất chú ý, thậm chí khi tắm cũng tránh đụng vào sau lưng nên bây giờ đã hồi phục tốt hơn.
Ít nhất nếu không chạm vào thì sẽ không cảm thấy đau.
"Vậy là tốt rồi, vậy cô chuẩn bị đi đi, cô đến đây thì trời cũng gần tối rồi" Ngô Bảo Ngọc nhìn thoáng qua thời gian rồi nhắc nhở.
Nguyễn Quỳnh Anh sảng khoái đồng ý.
Kết thúc cuộc gọi cô để kéo qua một bên, rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, trở về phòng trên tầng ba bắt đầu rửa mặt thay đồ.
Chỉ riêng việc trang điểm và chọn quần áo đã mất của cô hai giờ.
Đợi khi cô đi ra ngoài thì trời đã nhá nhem tối, đến chỗ hẹn cũng đã gần tám giờ.
May mà cô không đến muộn, Ngô Bảo Ngọc cũng vừa đến không lâu, sau khi gặp mặt cả hai cùng nhau đi vào hội trường.
Show này cũng không lớn lắm, kém xa so với quy mô của show quốc tế.
Nhưng bởi vì là tác phẩm của ngài Địch Lan nên người đến xem vẫn nối liền không dứt.
Những tấm vé do Ngô Bảo Ngọc lấy được đều ở hàng ghế đầu và có hiệu ứng hình ảnh tốt nhất, sau buổi trình diễn Nguyễn Quỳnh Anh có thể nói là cực kì thỏa mãn và rung động.
Cũng để cô biết được trình độ thiết kế của cô chênh lệch bao nhiêu so với các nhà thiết kế quốc tế.
"Sao xem xong buổi biểu diễn cô lại giống như không vui vậy?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngô Bảo Ngọc căng thẳng hỏi khi đang trên đường ra khỏi hội trường.
Nguyễn Quỳnh Anh thở dài: "Không phải không vui, chỉ là có chút xúc động vì bây giờ tôi mới biết trình độ của mình thấp như thế nào".
"Vậy thì sao, tiếp tục cố gắng là được" Ngô Bảo Ngọc nhún vai không đồng ý.
Anh mắt Nguyễn Quỳnh Anh ảm đạm cười: "Tôi chỉ sợ tôi không có đủ thời gian để cố gắng".
"Ý cô là gì?".
"Không có việc gì, tôi nói đùa thôi" Nguyễn Quỳnh Anh duỗi tay không giải thích.
Ngô Bảo Ngọc cũng không phải một người thích hóng chuyện, cô ngửi thấy mùi thơm trong không khí thì hai mắt sáng lên: "Quỳnh Anh, chúng ta đi ăn tối đi? Tôi còn chưa ăn cơm nữa".
"Được rồi" Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu đồng ý.
Cô cũng chưa ăn, lúc này đói có chút đau bụng.
"Vậy đi thôi, tôi vừa ngửi thấy mùi vịt quay rất thơm" Ngô Bảo Ngọc kéo Nguyễn Quỳnh Anh đi về phía phát ra mùi thơm.
Cuối cùng dựa vào cái mũi nhạy bén của mình mà thành công tìm được cửa tiệm.
Ngay khi vừa bước vào vẻ mặt Nguyễn Quỳnh Anh lập tức thay đổi, lông mày nhăn lại.
Thấy cô dừng lại, Ngô Bảo Ngọc nghi hoặc nhìn cô: "Làm sao vậy?".
Ngửi thấy mùi này ta đột nhiên cảm thấy hơi buồn nôn" Nàng che miệng, mặt tái nhợt nói.
Thấy cô như vậy Ngô Bảo Ngọc có chút lo lắng: "Vậy chúng ta tìm chỗ khác nhé".
"Không sao" Nguyễn Quỳnh Anh không muốn làm cô mất hứng, xua tay kiên trì nói.
"Nhưng cô......".
"Không sao đâu, chắc là do đói lâu, đột nhiên ngửi được mùi dầu mỡ nặng như vậy nên bụng có chút không thoải mái thôi, tôi vào nhà vệ sinh chút".
Nói xong Nguyễn Quỳnh Anh ngăn một người phục vụ lại hỏi vị trí nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, sau khi Nguyễn Quỳnh Anh nôn hai ngụm nước chua thì thấy cả người thoải mái hơn.
Nàng súc miệng rồi lại sửa sang lại tóc, nhìn vào gương ngoại trừ sắc mặt bên ngoài có hơi tái, thì không có vấn đề gì, hài lòng đi ra ngoài.
Trùng hợp chính là cũng có một người đàn ông bước ra từ phòng vệ sinh nam bên cạnh.
Cô đụng phải người kia suýt thì bị dập mũi, khiến cô đau đến kêu ra tiếng.
"Thật xin lỗi......" Cô từ trong ngực người kia lui ra, xoa mũi xin lỗi.
Người đàn ông kia không nói gì, cứ thế lẳng lặng đứng đó, không đi cũng không lùi.
Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên đã ngửi được trên người đàn ông kia truyền đến một mùi nước hoa nam tính quen thuộc.
Mùi nước hoa, cô nhớ Lương Vĩnh Hải thường dùng.
Sẽ không trùng hợp như vậy đi?
Bỏ qua cơn đau trên mũi, Nguyễn Quỳnh Anh vội vàng ngẩng đầu nhìn, một khuôn mặt đẹp trai quen thuộc đập vào mắt cô.
Thật sự là anh ấy
Trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc vô cùng: "Anh Hải, sao anh lại ở đây?".
"Vấn đề này, hẳn là tôi nên hỏi cô mới đúng" Lương Vĩnh Hải ỷ vào chiều cao lạnh lùng nhìn xuống cô.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng không có ý giấu anh, thành thật nói: "Tôi đi xem biểu diễn thời trang với bạn, tiện thể đến đây ăn luôn.
"Bạn?".
Lương Vĩnh Hải nheo mắt, trong tiềm thức nghĩ đến Trần.
Đột nhiên, hơi lạnh từ trên người anh tỏa ra.
"Thì ra hai người đang hẹn hò" Lương Vĩnh Hải nhếch miệng châm chọc.
Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng đầu: "Tôi hẹn hò với Bảo Ngọc?".
"Bảo Ngọc?".
Trong mắt Lương Vĩnh Hải có chút ngạc nhiên.
Thì ra không phải là Trần Cận Phong mà là Ngô Bảo Ngọc.
Nói như vậy, anh lại hiểu lầm cô?.
Nhận ra điều này, vẻ mặt Lương Vĩnh Hải đột nhiên trở nên rất khó coi, cả mặt sa sầm.
Nguyễn Quỳnh Anh nhận ra sự khác thường của anh, theo bản năng lui về sau một bước: "Anh Hải, anh sao vậy?".
Anh hình như không được vui.
Lương Vĩnh Hải mím môi: "Tôi không sao".
"Vâng" Khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh khẽ giật, không biết nói gì.
Bầu không khí như đông lại.
Sau một phút, Lương Vĩnh Hải thờ ơ phun ra một câu : "Ăn xong lập tức trở về".
Dứt lời, hắn đút hai tay vào túi rồi đi về phía sau cô.
Nguyễn Quỳnh Anh xoay người nhìn thoáng qua, phía trên bảng hướng dẫn viết khu vực phòng riêng.
Anh chắc sẽ không tới đây một mình, có lẽ là đến cùng Tô Hồng Yên.
Cười khổ một tiếng, Nguyễn Quỳnh Anh đưa mắt nhìn Lương Vĩnh Hải đi xa, cho đến khi không nhìn thấy anh nữa cô mới vẫy tay, đến đại sảnh tìm Ngô Bảo Ngọc.
Ngô Bảo Ngọc đã gọi một con vịt nướng, thấy cô trở về thì đưa menu cho cô, để cô xem muốn ăn gì.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn menu rồi đặt xuống, tất cả đều là món thịt nhiều dầu mỡ, cô nhìn cũng không có cảm giác muốn ăn, cuối cùng gọi một món súp và hai món ăn chay.
"Sao không ăn thịt?" Ngô Bảo Ngọc vừa cuộn bánh vừa nghi hoặc hỏi cô. Nguyễn Quỳnh Anh nhấp một ngụm canh: “Tôi không ăn được, không hiểu sao nhìn mấy món này có chút buồn nôn”.
Nghe được lời này, Ngô Bảo Ngọc suýt chút cắn phải lưỡi, kỳ quái liếc cô một cái. Sau đó nói đùa: "Cô có thai à?".