Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 162: Lừa gạt tôi có vui không?



Nguyễn Quỳnh Anh nghĩ một hồi: “Anh là bạn tốt nhất của em, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy rồi, không oán không thù gì, sao anh lại đi giựt túi xách của em chứ, hơn nữa trên đời này, người giống người không phải không có, cũng giống như em và cô Hồng Yên vậy.”

“Quỳnh Anh, em có thể nghĩ như thế, anh rất vui.” Nét mặt lạnh lùng của Trần Cận Phong dịu hẳn đi, nụ cười dịu dàng như trước đã quay về.

Nguyễn Quỳnh Anh dò xét hỏi thêm câu: “Anh không giận em nữa?”

“Hiểu lầm đã được giải quyết, sao anh còn giận em nữa chứ.” Trần Cận Phong nhàn rỗi quay chiếc bút trong tay.

Nguyễn Quỳnh Anh cũng cười: “Cận Phong, cảm ơn anh đã không trách em.”

Ngay trong khoảnh khắc đó, cục đá nặng đè ở trong lòng, xem như đã buông xuống được, cả người cô trở nên nhẹ nhõm hẳn đi.

Có thể ngay từ lúc bắt đầu, cô chỉ muốn anh ta, đích thân cho cô một câu trả lời mà thôi.

Đáp án cho dù là thật hay giả, cô cũng sẽ tin tưởng rằng, đáp án đó là thật.

“Người đó tại sao lại giựt túi xách của em?” Trần Cận Phong tò mò hỏi tới.

Nguyễn Quỳnh Anh đã tin tưởng anh ta, cho nên cũng không tính che giấu điều gì, nói ra ghi âm được cất trong túi.

“Hèn gì em đột nhiên đổi điện thoại đổi cả số luôn, anh còn cho rằng là yêu cầu của anh Hải nữa.” Cây bút trong tay Trần Cận Phong càng xoay nhanh hơn.

Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: “Không phải.”

Cậu Vĩnh Hải ngoài trừ việc yêu cầu cô cách xa những người đàn ông khác ra một tí, hình như anh ta cũng không yêu cầu cô, nhất định phải như thế nào.

“Anh nghe lời em vừa nói ban nãy, người giựt túi của em, là do em gái cùng cha khác mẹ của em sắp xếp sao?”

“Phải, cô ta cũng đã tự nhận rồi, chính là muốn tiêu hủy đoạn ghi âm.” Nhắc tới Nguyễn Trâm Anh, Nguyễn Quỳnh Anh chau hàng mày lên, giọng điệu còn chứa đựng sự bất mãn với cô ta.

Trần Cận Phong đẩy đẩy mắt kính: “Không có ghi âm, vậy sau này em tính như thế nào đây?”

“Em sẽ nghĩ cách, mở miệng của Nguyễn Trâm Anh ra lần nữa.” Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt tay thành đấm, khuôn mặt cực kì kiên định.

Nếu như Nguyễn Trâm Anh thông minh lên, không mắc bẫy nữa, vậy thì cũng không sao, giống như lời nói của cô ở trong thang máy vậy, dùng thủ đoạn đặc biệt, ép Nguyễn Trâm Anh nói ra bằng chứng.

Tâm nguyện lớn nhất của cô, chính là báo thù cho bản thân, báo thù cho mẹ cô.

Dù sao cô cũng không sống thêm được bao nhiêu năm nữa, chứng cứ phạm tội của hai mẹ con Lê Diệu Ngọc, có thể thu thập được, cô sẽ ráng thu thập hết tất cả, nếu như không thu thập được, cô cũng sẽ liều hết tất cả, hai mẹ con Lê Diệu Ngọc đối xử thế nào với hai mẹ con cô, cô cũng sẽ trả lại như vậy.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh nhếch môi lên, trong mắt xẹt qua một tia ánh đỏ u tối.

Lúc này, điện thoại trong túi của cô reng lên.

Cô lấy ra xem, là quản gia Hoàng gọi tới.

“Cô Quỳnh Anh, khi nào cô quay về ạ?” Quản gia Hoàng hỏi rõ trong điện thoại.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn qua một cái đồng hồ được đặt ở trên bàn làm việc của Trần Cận Phong, đôi mắt mở to ra, không ngờ sắp tới sáu giờ rồi.

Cô hoàn toàn không để ý tới thời gian đã trễ tới vậy rồi.

“Xin lỗi chú Hoàng, tôi về ngay đây.” Nguyễn Quỳnh Anh đứng dậy.

“Vậy được, tôi kêu nhà bếp hâm nóng lại đồ ăn trước.”

“Được.”

Sau khi cúp máy, Nguyễn Quỳnh Anh tạm biệt Trần Cận Phong, sau đó không đợi Trần Cận Phong nói gì cả, cô nhanh chóng rời đi.

Nhưng lúc tới cửa bệnh viện, đụng phải một người.

Nguyễn Quỳnh Anh với người bị đụng phải, cùng lúc lui về sau hai bước, mới từ từ định hình lại.

“Cô Hồng Yên?” Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc miệng mở to ra.

Cô làm sao cũng không ngờ tới, người mình đụng phải, lại chính là Tô Hồng Yên.

Tô Hồng Yên xoa xoa bả vai, mỉm cười nhẹ nhàng: “Trùng hợp quá cô Quỳnh Anh.”

“Trùng hợp thật đấy.” Nguyễn Quỳnh Anh trả lời lạnh nhạt, hỏi qua chuyện khác: “Cô Hồng Yên sao lại ở đây thế.”

“Tôi vừa mới xuất viện, ngược lại cô Quỳnh Anh đi ra từ trong bệnh viện, là bị bệnh rồi sao?” Tô Hồng Yên quan sát cô ấy.

Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: “Không phải, là đi thăm một người bạn.”

“Sư huynh tôi?” Tô Hồng Yên liền đoán được là ai.

Nguyễn Quỳnh Anh ừ một tiếng, xem như là trả lời.

“Cô Quỳnh Anh, với ơn nghĩa lần trước cô cứu tôi, tôi thật lòng khuyên cô, tốt nhất là cách xa sư huynh tôi một chút, con người này, không phải là một nhân vật đơn giản đâu.” Tô Hồng Yên nói lên, không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt lại khó coi như vậy, trong mắt toàn là sự chán ghét và xem thường đối với Trần Cận Phong.

Nguyễn Quỳnh Anh tuy là rất tì mò giữa cô ta và Trần Cận Phong, rốt cuộc có ân oán như thế nào.

Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ chán ghét Trần Cận Phong của cô ta, tất nhiên sẽ không hỏi ra được gì cả.

“Cảm ơn lời nhắc nhở của cô Hồng Yên, Trần Cận Phong là người như thế nào, trong lòng tôi biết, anh ấy không đơn giản, tôi nghĩ cô Hồng Yên cũng không tốt được bao nhiêu nhỉ.” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Tô Hồng Yên, trong lời nói có ý khác.

Tô Hồng Yên mím môi cười lên: “Ý của cô Quỳnh Anh, đại khái tôi cũng hiểu rồi, hình như cô có thành kiến rất lớn đối với tôi.”

Nguyễn Quỳnh Anh không phủ nhận, hít vào một hơi: “Đúng, tôi có thành kiến với cô, trước đây thì không nói nữa, tôi muốn hỏi cô Hồng Yên đây, hôm qua tại sao cô lại giả vờ ngất đi?”

Vừa nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, trong lòng cô liền cực kì khó chịu.

Cô không yêu cầu Tô Hồng Yên nói lời cảm ơn với mình, nhưng cũng không cần phải giở trò gì chứ.

May là sau đó cậu Vĩnh Hải hỏi cửa hàng trưởng về chuyện đã xảy ra, nếu như không hỏi, có phải anh ta sẽ cho rằng, cô đã làm gì với Tô Hồng Yên rồi?

Tô Hồng Yên chớp chớp mắt: “Tôi giả vờ ngất, đương nhiên là nhìn thấy anh Hải đến rồi, muốn lấy được sự thương tiếc của anh Hải, đương nhiên phải giở chút thủ đoạn nhỏ chứ, cô xem không phải tôi làm rất thành công sao?”

“Đúng là rất thành công, nhưng mà cô có từng nghĩ qua, tôi có thể sẽ bị hiểu lầm thành ra tay với cô, mới khiến cô bị ngất đi như vậy.” Cơ thể Nguyễn Quỳnh Anh run nhẹ, cô nhìn Tô Hồng Yên, tâm trạng có chút kích động.

Những lời này, Tô Hồng Yên làm sao có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy.

“Nhưng cô Quỳnh Anh không phải không hề bị hiểu lầm sao.” Tô Hồng Yên giơ tay ra, tỏ vẻ không đồng ý.

Nguyễn Quỳnh Anh tức đến mặt đỏ cả lên, xoay người bỏ đi.

Cô thật sự hối hận đến cùng cực, nếu như có thể quay trở lại, cô nhất định sẽ không cứu Tô Hồng Yên.

Cô đúng là đã cứu một kẻ vong ân bội nghĩa mà!

“Đợi đã.” Tô Hồng Yên quay người qua, kêu Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh dừng lại, nhưng không quay đầu qua, thái độ cũng rất lạnh lùng: “Cô Hồng Yên còn muốn nói gì nữa đây?”

“Tôi muốn nói cho cô biết, hôm qua giả vờ ngất đi, ngoài trừ việc muốn có sự thương tiếc của anh Hải ra, tôi cũng muốn nhắc nhở cô.”

“Nhắc nhở tôi?” Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng mặt nhìn cô ta, không hiểu ý của cô ta.

Tô Hồng Yên khoanh tay lại: “Đúng vậy, tôi đang nhắc nhở cô, địa vị của cô và tôi trong lòng anh Hải.”

“Thì ra là vậy.” Nguyễn Quỳnh Anh di chuyển ánh mắt, đến nơi Tô Hồng Yên không nhìn thấy được, trên mặt tràn đầy sự đau khổ: “Cô Hồng Yên, thật ra cho dù cô không làm như vậy, tôi cũng không thể so với cô, không phải sao?”

Tô Hồng Yên cười lên hai tiếng: “Tuy là nói vậy, nhưng mà tôi chỉ đang dùng cách thức đó để nói với cô rằng, với một chút địa vị đó của cô ở trong lòng anh Hải, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị anh Hải bỏ rơi, trở thành món đồ chơi anh ấy không cần nữa, tôi chỉ muốn cô nhìn rõ hiện thực mà thôi.”

“Sau khi nhìn rõ hiện thực thì sao?” Nguyễn Quỳnh Anh không thay đổi sắc mặt, trong lòng lại cực kì đau đớn.

Bị anh Hải bỏ rơi, món đồ chơi không cần nữa, những câu chữ này, đều đâm vào trái tim của cô.

Cho dù cô không muốn chấp nhận, cũng không thể phủ nhận điều Tô Hồng Yên nói, đều là sự thật.

Sau này cô bị cậu Vĩnh Hải bỏ rơi, là chuyện tất nhiên.

“Đương nhiên muốn khiến cô sớm hạ quyết tâm rời khỏi anh Hải rồi, đều là phụ nữ, cũng xem như nể tình cô cứu tôi, so với việc bị anh Hải bỏ rơi, tôi càng hi vọng cô tự mình rời đi, ít nhất như vậy cũng để lại chút thể diện cho bản thân.”

“Cho nên cô làm nhiều thứ như vậy, chính là muốn tôi nhanh chóng cho cô một câu trả lời?” Nguyễn Quỳnh Anh chau mày.

Tô Hồng Yên không tỏ rõ thái độ: “Sau khi qua sinh nhật, tôi và anh Hải sẽ đính hôn với nhau, cho nên cô Quỳnh Anh, thời gian của cô không còn nhiều nữa, nhanh chóng nói cho tôi biết quyết định của cô đi.”

Nói xong, cô kéo cửa xe ở phía sau ra ngồi vào bên trong.

Chiếc xe từ từ chạy qua bên cạnh Nguyễn Quỳnh Anh, Nguyễn Quỳnh Anh mặt trắng bệch, đứng ở đó thất thần.

Sau khi qua sinh nhật thì sẽ đính hôn, cũng tức là mười mấy ngày sau.

Nhanh như vậy sao?

Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh nặng nề đau buồn hẳn đi, cô quả thật nên suy nghĩ kĩ càng một tí, đưa một đáp án cho Tô Hồng Yên.

Về đến biệt thự, Nguyễn Quỳnh Anh mang nhiều tâm sự trong lòng đi vào phòng khách, đột nhiên nhìn thấy, có một người đàn ông ngồi ở trên sô pha, rõ ràng là cậu Vĩnh Hải.

Hoa mắt rồi?

Nguyễn Quỳnh Anh dụi dụi mắt, nhìn thêm lần nữa, người đàn ông đó vẫn còn, đang cúi đầu xuống, nhìn một thứ trong tay như là văn kiện vậy.
Quả nhiên, không phải hoa mắt!

Nguyễn Quỳnh Anh đi qua đó, trên mặt lộ ra nụ cười lành lạnh: “Anh Hải, anh về rồi sao?”

Cậu Vĩnh Hải sắc mặt tối sầm ngẩng đầu lên, trên người tràn ngập khí lạnh, lạnh lùng nhìn cô: “Nguyễn Quỳnh Anh, lừa gạt tôi có vui không?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv