Người vừa tới nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh, trước tiên là ngớ người ra, sau đó mới nghiến răng tức giận la lên: “Nguyễn Quỳnh Anh!”
Nghe thấy âm thanh tràn đầy sự thù hận này, Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng đầu lên: “Nguyễn Trâm Anh?”
Không ngờ là cô ta!
“Cô xuất viện rồi?” Nguyễn Quỳnh Anh dò xét một vòng trên dưới Nguyễn Trâm Anh.
Nguyễn Trâm Anh trừng mắt nhìn cô, từng câu từng chữ: “Đúng vậy, tôi xuất viện rồi.”
Bị người ta trùm bao bố đánh tới vào bệnh viện, đối với cô ta mà nói, quả thật là một sỉ nhục to lớn.
Đáng hận nhất là, đàn bà Nguyễn Quỳnh Anh này, lại đi chọc vào nỗi đau của cô ta.
“Vậy thật sự chúc mừng cô.” Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười.
Nguyễn Trâm Anh tức đến nỗi xém chút nôn ra máu: “Nguyễn Quỳnh Anh, có phải chị cho người đánh tôi không?”
“Sao thế, mẹ cô không nói với cô sao?” Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mày lên.
“Mẹ tôi nên nói gì với tôi chứ.” Nguyễn Trâm Anh siết tay thành nắm đấm, đôi mắt tràn đầy sự thù hận, trừng mắt nhìn chằm chằm cô.
Nguyễn Quỳnh Anh để điện thoại vào trong túi, không chút sợ hãi nhìn lại: “Mẹ của cô vào ngày cô vào bệnh viện, có đến tìm qua tôi, cũng hỏi qua có phải tôi cho người đánh cô không, nhưng kết quả khiến bà ấy rất thất vọng.”
“Ý chị là, không phải chị làm?”
Nguyễn Quỳnh Anh lạnh lùng hừ một tiếng: “Có thể do cô đắc tội với nhiều người quá, dù sao tôi cũng không phải do tôi làm.”
Nguyễn Trâm Anh mặt đanh lại, giọng nói chua chát: “Chị nghĩ rằng tôi sẽ tin sao? Buổi sáng chúng ta có đánh với nhau một trận, làm sao trùng hợp như vậy, buổi tối tôi liền bị đánh, nhất định là chị ghi hận trong lòng, cố ý trả thù tôi.”
“Cô có bệnh hoang tưởng bị hại sao?” Nguyễn Quỳnh Anh trợn mắt lên, khinh thường nhìn cô ta: “Tôi cho dù muốn trả thù cô, cũng sẽ không dùng thủ đoạn trùm bao bố ấu trĩ như vậy, tôi sẽ ăn miếng trả miếng, bán cô vào trong núi, cái đó mới làm tôi hả lòng hả dạ.”
Nguyễn Trâm Anh nghe lời của cô, bị dọa sợ: “Nguyễn Quỳnh Anh chị dám?”
“Cô cũng dám, sao tôi lại không dám chứ, tôi không lựa chọn làm như vậy, là bởi vì không muốn biến bản thân trở nên hèn hạ như hai mẹ con cô!”
Nói đến đây, ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh nghiêm nghị, khuôn mặt nghiêm túc hẳn lên: “Nhưng mà, nếu như sau này tôi thật sự không thu thập được chứng cứ phạm tội của hai mẹ con cô, vậy tôi sẽ từ bỏ tất cả, cho dù có xuống địa ngục, tôi cũng phải kéo theo hai mẹ con cô.”
Lời vừa dứt, thang máy đúng lúc tới nơi.
Nguyễn Quỳnh Anh lạnh lùng hừ một tiếng, đi ra bên ngoài, để lại Nguyễn Trâm Anh khuôn mặt trắng bệch đứng ở bên trong, tức giận đến nỗi hét gầm lên.
Rời khỏi nhà họ Nguyễn, Nguyễn Quỳnh Anh không gấp gáp quay về biệt thự, mà là kêu tài xế chở cô đến bệnh viện.
Cô rất lo lắng cho Trần Cận Phong.
Cú đấm ngày hôm qua của cậu Vĩnh Hải, chỉ cần nghe âm thanh thì đã biết rất nặng, cũng không biết anh ta có sao không nữa.
Đến bệnh viện, Nguyễn Quỳnh Anh trực tiếp đi đến phòng làm việc của Trần Cận Phong.
Ở ngoài cửa, cô nhìn thấy anh ta đang khám bệnh cho bệnh nhân, nên không vào làm phiền.
Mà là đợi hơn mười mấy phút, sau khi đợi bệnh nhân ra ngoài, cô mới đi gõ cửa.
“Mời vào.” Trần Cận Phong đang viết bệnh án, không ngẩng đầu lên.
Nguyễn Quỳnh Anh đi vào trong, thì nghe thấy anh ta hỏi: “Chỗ nào không khỏe vậy?”
Đây là xem cô thành bệnh nhân rồi sao?
“Chỗ nào cũng thấy không khỏe cả.” Nguyễn Quỳnh Anh nhịn cười trả lời một câu.
Nghe thấy tiếng nói của cô, Trần Cận Phong dừng bút lại, kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Quỳnh Anh, sao em đến đây vậy?”
“Qua đây thăm anh đấy.” Nguyễn Quỳnh Anh tìm một chỗ ngồi xuống, đôi mắt tập trung vào khuôn mặt của anh ta.
Chỉ thấy khuôn mặt bên phải của anh ta sưng vù cả lên, bầm tím cả một vùng, vừa nhìn đã dọa sợ người khác.
Có thể thấy cú đấm đó của cậu Vĩnh Hải, đánh mạnh đến cỡ nào!
“Cận Phong, mặt của anh không sao chứ?” Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt dây móc túi, lo lắng hỏi thăm.
Trần Cận Phong đụng một cái vào vết thương trên mặt, dịu dàng cười với cô: “Không sao, chỉ là hơi sưng một tí, qua mấy ngày thì sẽ khỏi thôi.”
“Vậy à.” Khóe môi Nguyễn Quỳnh Anh cong lên, khuôn mặt áy náy: “Xin lỗi anh Cận Phong, đều là lỗi của em, nếu như hôm qua em không đi tìm anh, thì anh cũng sẽ không bị anh Hải đánh, là em liên lụy tới anh.”
“Nói cái gì thế?” Trần Cận Phong đứng dậy.
Sau đó đi đến trước mặt cô, giơ tay gõ nhẹ vào đầu của cô: “Anh chỉ bị thương nhẹ thôi, ngược lại là em đấy, em không sao chứ? Hôm qua anh Hải đang tức giận, anh lo lắng sau khi hai người quay về, anh ấy sẽ làm gì với em, chỉ tiếc là điện thoại của anh bị anh đè hư rồi, không cách nào liên lạc được với em.”
Hèn gì lúc mà qua đây, cô ở trên xe gọi điện cho anh ta, điện thoại luôn trong trạng thái tắt máy.
“Em không sao, anh ấy cũng không làm gì với em.” Nguyễn Quỳnh Anh đỏ cả mặt lắc đầu.
Trần Cận Phong nhìn thấy, nắm tay lại thành nắm đấm, trong lòng dường như hiểu ra được điều gì, trong đôi mắt ở phía sau tấm kính, hiện ra vài phần lạnh lùng: “Không sao thì tốt.”
Nguyễn Quỳnh Anh không để ý tới sự lạ lùng của anh ta, cầm lấy một ly nước bằng giấy bên cạnh để uống.
Cận Phong đột nhiên hỏi: “Đúng rồi Quỳnh Anh, vết thương trên lưng của em, có xử lí chưa?”
Sờ lưng một cái, Nguyễn Quỳnh Anh trả lời: “Đã xử lí xong rồi, hôm qua anh Hải có mời bác sĩ.”
“Cũng xem như anh ấy còn chút lương tâm.” Trần Cận Phong nghe xong, đồng thời thở ra một hơi, cũng không quên cười lạnh.
Nguyễn Quỳnh Anh chau mày lên, phản bác trong vô thức: “Anh Hải trước giờ luôn có lương tâm, lâu lâu anh ấy còn đối xử với em rất tốt nữa.”
Tuy là có nhiều lúc, anh ta bạo lực lạnh với cô, nổi nóng với cô.
Nhưng anh ta vẫn kêu quản gia Hoàng làm canh gừng cho cô, còn sắp xếp tài xế và chuyên gia dinh dưỡng cho cô….
Trần Cận Phong không đồng ý, anh ta đẩy đẩy mắt kính, lạnh lùng: “Với cái thái độ ngày hôm qua của anh ta, anh thật sự không tưởng tượng ra được, anh ta sẽ tốt với em bao nhiêu.”
“Được rồi, không nói anh ấy nữa.” Nguyễn Quỳnh Anh vẫy vẫy tay, biểu cảm đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn lên: “Cận Phong, em có vấn đề này muốn hỏi anh.”
“Vấn đề gì?” Trần Cận Phong thay đổi tư thế ngồi.
Bàn tay để ở trên đùi của Nguyễn Quỳnh Anh, từ từ nắm chặt lại: “Anh có còn nhớ, ngày hôm đó ở trong phòng khám của anh, em tự tiện lật xem hồ sơ ghi chép bệnh nhân của anh không?”
“Nhớ chứ, sao thế?”
Nguyễn Quỳnh Anh hít vào một hơi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mắt của anh ta: “Ngày hôm đó em đi ra từ phòng khám của anh, túi bị một người chạy mô tô giựt mất rồi, em muốn hỏi, người giựt túi của em, có phải anh không!”
Vấn đề này, cô đã muốn hỏi anh ta từ sớm rồi.
Chỉ là vẫn luôn không có cơ hội thích hợp.
Khuôn mặt Trần Cận Phong tối lại: “Tại sao em lại cảm thấy rằng, là anh đã giựt túi của em?”
Nguyễn Quỳnh Anh do dự một hồi: “Bởi vì…. Người đó giựt túi của em, ngoại hình giống y chang anh, hơn nữa trùng hợp túi lại bị giựt ở phòng khám của anh, cho nên….”
“Cho nên em liền đi nghi ngờ anh ?” Trần Cận Phong không vui, âm thanh cũng lạnh đi.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn ra được anh ta tức giận rồi, trong lòng nhất thời không tự chủ hoảng cả lên, cô gật đầu một cái: “Xin lỗi anh Cận Phong, chỉ là em cảm thấy tất cả những điều này trùng hợp quá đi, không phải em cố tình muốn nghi ngờ anh đâu.”
“Nhưng mà em vẫn là nghi ngờ anh rồi kia mà?” Khóe môi Trần Cận Phong cong lên, châm biếm cười một cái.
Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu xuống, lại là một câu xin lỗi.
Cô bắt đầu hối hận bản thân không nên hỏi vấn đề này.
Anh ta là bạn tốt nhất của cô, cô làm như vậy, không cần hỏi cũng biết đang tổn thương anh ta, đẩy anh ta đi ra xa hơn.
“Quỳnh Anh, nếu như anh nói, anh không có làm qua, em tin không?” Trần Cận Phong ngồi thẳng người lên, lạnh lùng nhìn cô ấy.
Nguyễn Quỳnh Anh lại cảm thấy, dáng vẻ lạnh lùng này của anh ta, cực kì giống với anh Hải.
Vỗ vỗ khuôn mặt, Nguyễn Quỳnh Anh không nghĩ nhiều, lập tức trả lời: “Em tin!”
Cho dù có phải là anh ta không, cô cũng không muốn tìm hiểu sâu thêm nữa.
Cô không thể mất đi người bạn này được.
Nếu như cô thật sự mất đi, vậy thì cô sẽ thật sự trở nên cô lập không điểm tựa rồi.
Nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh trả lời nhanh như vậy, Trần Cận Phong kinh ngạc nhướng mày lên, lại hỏi thêm một lần nữa: “Em thật sự sẽ tin sao?”
“Ừ.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: “Ban đầu em chỉ là dựa vào ngoại hình giống nhau, mới nghi ngờ là anh, nếu anh đã nói không phải là anh, em sẽ thật sự tin rằng không phải do anh làm đâu.”
“Tại sao?” Mắt kính của Trần Cận Phong phản chiếu ánh sáng.