“Em đang nhấn cái gì thế?” Trần Vĩnh Hải nhìn Nguyễn Quỳnh Anh cứ mãi nhấn nhấn bụng mình, bộ dạng còn đầy vẻ suy nghĩ, không khỏi hất cầm lên.
Quỳnh Anh lấy tay của mình ra, sau đó cô mới trả lời: “Không nhấn gì cả, chỉ là cảm thấy bụng mọc lên một miếng thịt.”
“Thì em cũng chỉ có bụng là mọc lên miếng thịt thôi, nhưng chỗ khác không thấy em mọc ra.” Trần Vĩnh Hải liếc nhìn chỗ nào đó trên người cô một cái, trong ánh mắt mang theo chút chê bai.
Cái chỗ đó, hiển nhiên là so với trước kia anh chưa đổi tim thì chỗ đó nhỏ hơn nhiều.
Nguyễn Quỳnh Anh lại nghĩ là anh chê bai bụng mình có mở mở, bĩu môi, nhỏ tiếng nói: “Vậy… Em giảm cân nha?”
Nghe thấy thế, đôi mắt hẹp dài của anh hít lại nói: “Giảm cân? Cái thân hình chỉ có không đến một phần hai của thịt ba rọi mà cũng giảm cân hả, anh sờ còn bị xương đâm đây nè.”
Chiều cao của em một mét sau mấy, chưa đến năm mươi ký, lại còn muốn giảm cân, em như vậy mà còn giảm nữa, thì ngay cả hình người cũng không còn nữa đó.
Nguyễn Quỳnh Anh trợn mắt nhìn anh, cảm thấy thất bất lực với anh, chê cô có mở bụng, lại không cho cô giảm cân.
Cô cảm thấy mình làm người sao mà khó thế.
“Được rồi, đừng phí lời nữa, bắt đầu đi.”
Trần Vĩnh Hải nói xong, bàn tay to lớn của anh dùng chút sức lực, đã cởi bỏ được bộ đồ ngủ trên người của Nguyễn Quỳnh Anh…
Cũng không biết là thời gian trôi qua bao lâu, Nguyễn Quỳnh Anh mệt đến nổi sắp ngất đi, người đàn ông đó cuối cùng cũng xong chuyện rồi.
Cảm giác được người đàn ông ấy từ trên cơ thể cô rời đi, cô trở mình lại, liền chìm vào giấc ngủ.
Trần Vĩnh Hải xuống giường, nhìn cô một cái, kéo tâm chắn sắp rớt xuống giường, sau khi đắp lên người cô, buông nhẹ bước chân đi vào phòng tắm.
Đợi anh ấy tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, thì lại nghe thấy tiếng nói mớ của Nguyễn Quỳnh Anh.
Với lại những lời nói mớ đó nói rất vội vã, lại còn vừa khóc vừa cầu xin.
Mơ thấy ác mộng sao?
Trần Vĩnh Hải không nghe rõ cô nói gì, đi đến bên cạnh cô nhẹ nhàng nằm xuống, khi đến gần mới phát hiện ra, cô đang nắm thật chặt tấm ga giường bên dưới cơ thể cô, lông mày cô nhiu chặt, cả đầu đổ đầy mồ hôi, biểu tình trên gương mặt rất đau khổ.
“Cứu nó đi, cầu xin anh cứu lấy nó đi…”
Cuối cùng anh cũng đã nghe rõ được lời nói mớ của cô.
Cứu nó?
Lông mày của Vĩnh Hải cứng lại thành hàng ngang: “Cứu ai?”
Anh ép thấp giọng mình xuống hỏi.
Hơi thở của Nguyễn Quỳnh Anh gấp rút, nhưng lại không trả lời, hiển nhiên là không nghe được lời nói của anh.
Trần Vĩnh Hải nhếch môi lên chút, sau đó đành bỏ cuộc.
Ngay lúc anh ấy đang định đứng dậy, Nguyễn Quỳnh Anh lại nói mớ, lần này cô trực tiếp khóc thành tiếng nói: “Trần Cận Phong , em đau lắm…”
Cận Phong?
Trần Cận Phong!
Sắc mặt của Vĩnh Hải cực kỳ đen, khí lạnh trên người phát tiết ra khắp nơi.
Anh nhìn chăm chăm người phụ nữ vừa ngủ vừa khóc thút thít kia, trong lòng lửa giận nổi lên.
Biết rõ Trần Cận Phong có vị trí rất quan trọng trong lòng cô, nhưng lại không ngờ được là, lại quan trọng đến mức ngay cả trong mơ cô cũng trìu mến gọi tên như thê.
Sao thế, cô ấy mơ thấy yêu ma quỷ quái gì hay sao, nên muốn Trần Cận Phong đi cứu cô ấy?
Suy nghĩ như thế, sắc mắt của Vĩnh Hải càng lạnh lùng hơn nữa, sau đó chế giễu hừ một tiếng, vứt chiếc khăn tay trong tay đi, bước lớn rời khỏi phòng ngủ.
Chân trước anh mới bước đi, Nguyễn Quỳnh Anh lại càng khóc lớn hơn nữa, tiếng khóc vô cùng bi thương: “Con không còn nữa rồi… Không còn gì nữa rồi…”
Đêm còn rất dài.
Ngày thứ hai, trong tiếng chuông đồng hồ báo thức Nguyễn Quỳnh Anh tỉnh dậy, mở đôi mắt ra, biểu cảm trong đôi mắt ấy, lộ ra vẻ vô cùng tuyệt vọng, tựa như chết rồi.
Cô sờ ôm lấy mặt mình, thấp giọng vương người dài ra.
Liên tục ba đêm liền cô mơ thấy cùng một ác mộng, với lại hình ảnh trong giấc mơ một lần lại dài hơn một lần, trong mơ Trần Cận Phong rất dịu dàng nói với cô là: “Em đau khổ như thế, vậy anh sẽ giúp em niêm phong chôn đi những ký ức đau khổ này…”
Cô còn nhớ là, mấy ngày trước tại phòng chẩn đoán tâm lý của anh cô được một cuốn sách trong đó việc, bác sĩ tâm lý cao tay, có thể tùy ý sắp xếp ký ức của con người.
Cô không thể không hoài nghi, nhưng giấc mơ mà cô thấy, cũng đều là thật sự đã xảy ra, là những mảnh vụn ký ức đã bị Trần Cận Phong thôi miên phong bế lại.
Trong lòng suy nghĩ như thế, Nguyễn Quỳnh Anh trực tiếp mặc quần áo vào, đi thẳng đến nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Cô hết sức cấp bách, muốn tìm gặp Trần Cận Phong để là rõ chân tướng của mọi chuyện.
Cô rất muốn biết, anh ấy có phải đã phong ấn ký ức của cô đúng không.
Cô có phải là, đã từng bị mất đi một đứa con!
“Cô Quỳnh Anh, cô đi đâu vậy?” Nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh xuống lầu, đã vội vội vàng vàng chạy về phía cửa, quản gia Hoàng vội gọi cô lại.
Nguyễn Quỳnh Anh không hề dừng lại bước chân của mình, cô vừa khom lưng thay đổi đôi giày, vừa nhanh nhẹn trả lời: “Tôi cần đi tìm gặp một người bạn.”
“Cô không ăn sáng ạ?”
“Không ăn nữa!” Nói xong câu này, cô hiển nhiên mở cánh cửa lớn ra, sau đó trực tiếp đi ra ngoài.
Quản nhà Hoàng lắc lắc đầu, đi đến phòng ăn.
Trần Vĩnh Hải nhấp một ngụm nước, biểu tình lạnh lùng như tảng băng hỏi: “Nguyễn Quỳnh Anh cô ấy đâu rồi?”
“Dạ cô Quỳnh Anh đã đi ra ngoài rồi, nói là đi tìm một người bạn.” Quản gia Hoàng nhìn anh một cái rồi cung kính trả lời nói.
Trần Vĩnh Hải lạnh lùng cười: “Bạn bè?”
Đi thăm Trần Cận Phong thì đúng hơn đó.
Đêm hôm qua mơ thấy đối phương, sáng sớm thức dậy đã vội vàng cấp bách đi tìm người ta rồi.
Cô ấy quả thật là một chút cũng không xem anh ấy ra gì cả mà!
“cậu Hải, hay là để tôi cho người đuổi theo bảo cô Quỳnh Anh quay về?” Nhìn thấy sắc mắt của Vĩnh Hải càng lúc càng âm Vĩnh Hải , quản gia Hoàng cẩn thận tỉ mỉ để nghị.
Trần Vĩnh Hải tâm trạng nặng nề đặt ly nước xuống nói: “Đuổi theo làm gì, cô ấy muốn đi tìm bạn bè, thì cứ để cô ấy đi tìm đi!”
Hai chữ bạn bè này, anh ta nghiêm răng nói ra từng chữ, chú ý nghe kỹ, bên trong lời nói còn mang theo ham ý chế giễu.
Quản nhà Hoàng có thể nghe ra bên trong lời nói của Trần Trâm còn pha chút căm phẫn, nhưng lại không hiểu rõ, anh đối với chuyện cô Quỳnh Anh đi tìm bạn bè rất không vui, nhưng lại không ngăn cản lại.
Nhưng thôi đây cũng là quyết định của cậu chủ, một quản gia như ông ấy, có thể nói được gì chứ?
Nghĩ rồi lại nghĩ, trong lòng quan gia Hoàng âm thầm than thở một hơi rồi lại nói: “Dạ đúng rồi cậu Hải, vừa rồi hình như tôi còn thấy cô Quỳnh Anh khóc, đôi mắt đỏ hoe.”
Trần Vĩnh Hải nghe nói thế, thần sắc không có gì biến đổi, vẫn là bộ dạng lạnh lẽo đó.
Đêm hôm qua lúc ngủ cô ấy đã khóc, vừa khóc vừa gọi tên của Trần Cận Phong, nên mắt đỏ hoe thì có gì kỳ lại đâu.
Anh có thể khoan nhượng cho cô gọi tên Trần Cận Phong trong mơ, nhưng không có nghĩa là anh cũng có thể khoan nhượng cho cô đạp lên sĩ diện của anh, cùng Trần Cận Phong dây dưa không rõ ràng.
Đợi đêm nay cô ấy quay về đây, anh mới cho cô biết, bây giờ cô rốt cuộc là người của ai!
Trần Vĩnh Hải nắm chặt dao nĩa trong tay, gương mặt anh lạnh lùng hung ác, đôi mắt của anh thẩm dương như con đang muốn thiêu đốt thứ gì đó, khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
Hôm nay vừa hay là chủ nhật, Trần Cận Phong đang ở phòng khám tâm lý của anh.
Nguyễn Quỳnh Anh nói tài xế đợi cô ở trong xe, cô một mình xuống xe, đi thẳng vào phòng khám của Trần Cận Phong.
Lần này đến đây, cô không nhẹ nhàng như những lời khác, mà mang theo tâm trạng hết sức phức tạp đến.
Đi vào bên trong phòng khám, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thấy Trần Cận Phong đang thăm khám cho một người con gái rồi nói gì đó, giọng nói của anh ta vô cùng dịu dàng ôn hòa, còn nở nụ cười dịu dàng ấm áp.
Người phụ nữ đó ban đầu còn có chút thần sắc bất an, cũng bởi vì sự ấm áp của anh ấy mà từ từ trở nên bình tĩnh hơn.
Một Trần Cận Phong như thế, cũng từng vô số lần an ủi tinh thần bấn loạn kích động của cô.
“Quỳnh Anh” Trần Cận Phong nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh liền gọi, trong mắt lóe lên cái nhìn kỳ lạ, sau khi nói lời xin lỗi với người phụ nữ đó, sau đó liền đứng dậy đi về phía cô hỏi: “Sao em lại đến đây?”
“Em đến đây để tìm anh, có chút chuyện muốn hỏi anh.” Ánh mắt phức tạp của Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh ấy một cái, thái độ của cô có chút xa lạ giữ khoảng cách với anh ấy rồi nói.
Trong chốc lát Trần Cận Phong sửng người, hít mắt lại nói: “Quỳnh Anh, xảy ra chuyện gì thế, hình như em có gì đó không đúng lắm.”
“Quả nhiên không giấu nổi anh, đúng là xảy ra một chút chuyện, nhưng mà bây giờ anh đang có khách, không tiện nói chuyện cho lắm.” Nguyễn Quỳnh Anh hứt cằm chỉ về người cô gái kia.
Trần Cận Phong cười cười nói: “Vậy em hãy ngồi đây đợi một lát, tình trạng của nữ bệnh nhân đó không nghiêm trọng, làm một tư vấn tâm lý là được rồi, không có mất nhiều thời gian quá đâu.”
“Được.” Nguyễn Quỳnh Anh gật gật đầu, đi đến ghế sô pha bên cạnh rồi ngồi xuống.
Sau đó nhìn nhìn Trần Cận Phong tư vấn tâm lý cho nữ bệnh nhân đó.
Mắt thấy anh ấy hướng dẫn cho nữ bệnh, không bao lâu biểu tình của nữ bệnh nhân từ từ bình thường trở lại, Nguyễn Quỳnh Anh trong lòng không thể không nói là không kinh ngạc được.
“Xong rồi, bây giờ không còn ai nữa, Quỳnh Anh, em tìm anh rốt cuộc là có chuyện gì?” Trần Cận Phong ngồi xuống đối diện cô, nụ cười vẫn ấm áp như thế không hề thay đổi.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh ấy như thế, lại có cảm giác có chút giả tạo.
Hít sâu một hơi, Nguyễn Quỳnh Anh xoay xoay nắm đấm, trực tiếp hỏi nói: “Em muốn hỏi anh, anh có phải là đã từng thôi miên qua ký ức của em?”