Áo cưới rất đẹp!
Cho dù anh đây không hiểu thiết kế thời trang cũng có thể nhìn ra một chút, tình độ vẻ đẹp của áo cưới.
“Ừ.” Nguyễn Quỳnh Anh khẽ vuốt cằm.
Không phải cô ta, chẳng lẽ sẽ là người khác?
“Thì ra cô cũng có chút bản lĩnh.” Trần Vĩnh Hải hơi công khóe môi một chút, trả bản thiết kế cho cô.
Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi, nhìn anh, ánh sáng rực rỡ lóe lên trong mắt: “cậu Hải, tôi có thể cho rằng anh đang khen tôi không?”
Trần Vĩnh Hải nhíu mày không chút để ý: “Cô cảm thấy có thể sao?”
Là không hề có khả năng,
Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh chìm xuống, nhàn nhạt cười: “Vậy thiết kế này… Cậu Hải, anh vẫn hài lòng chứ?”
“Có lẽ cô cũng không vẽ ra cái tốt hơn, cứ như vậy đi.” Trần Vĩnh Hải nhìn bản thiết kế trên tay cô một chút rồi nói.
Nguyễn Quỳnh Anh lưu luyến không rời đưa bản thiết kế cho anh: “Vậy nhờ cậu Hải giao cho cô Yên.”
Giao cho Tô Hồng Yên?
Sắc mặt Trần Vĩnh Hải chìm xuống, ngầu lòi vứt bản thiết kế về lại trên người cô: “Cô ấy tạm thời không cần, hay cô tự mình bảo quản đi.”
Nói xong, tay đút vào trong túi, đi lên lầu.
Người phụ nữ này biết anh muốn đính hôn với Tô Hồng Yên, cô không hề có phản ứng gì.
Thậm chí còn hứng thú bừng bừng thiết kế áo cưới cho Tô Hồng Yên.
A, trong lòng cô quả nhiên chưa từng có anh.
Nguyễn Quỳnh Anh ngơ ngác nhìn bóng lưng lạnh lẽo của người đàn ông, không hiểu sao anh đột nhiên tức giận.
Thật sự không thể hiểu nổi.
Lắc lắc đầu, Nguyễn Quỳnh Anh quay người trở về ghế sô pha, gỡ giá vẽ, cẩn thận thu dọn xong, đặt trong ngăn tủ hẻo lánh, sau đó chờ ăn cơm.
Trần Vĩnh Hải ăn cơm tối trong phòng sách, nghe quản gia Hoàng nói Trần Vĩnh Hải tính phát triển một ngành hoàn toàn mới cho Trần thị, có liên quan tới game online.
Trước mắt đã có kế hoạch ban đầu, nhưng vẫn chuẩn bị bên trong, cho nên trong thời gian này Trần Vĩnh Hải sẽ trở nên bận rộn nhiều việc.
Nguyễn Quỳnh Anh không hứng thú lắm với điều này, nghe vài câu liền hết hứng, một người nhìn một bàn đồ ăn lớn, im lặng thở dài.
“Cô Quỳnh Anh, sao cô không ăn thịt.” Quản gia Hoàng đi tới, thấy cô chỉ ăn mấy thứ rau quả kia, thịt cũng chưa từng động tới thì không khỏi có chút tò mò hỏi một câu.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn mấy món ăn mặn trên bàn một chút, không hiểu sao cảm thấy hơi buồn nôn, cô tranh thủ thời gian dời mắt đi, có chút buồn rầu nói: “Gần đây không muốn ăn thịt, không có khẩu vị gì.”
Từ lần trước nôn ói, cô dường như mở ra công tắc gì đó, hai ngày nay cô luôn cảm thấy buồn nôn muốn ói.
Nhất là lúc ăn cơm, loại phản ứng này liền càng mãnh liệt hơn.
Nếu cô không bị tổn thương tử cung và uống thuốc tránh thai thì trong trường hợp này cô đã nghĩ mình có thai.
“Có phải dạ dày không thoải mái không?” Quản gia Hoàng nhìn cô mệt mỏi, có hơi bận tâm.
Nguyễn Quỳnh Anh sờ sờ bụng, ngoại trừ cảm thấy trong bụng có một khối rắn, cũng không biết là thịt hay là gì, những thứ khác cũng không có cảm giác gì.
“Không có, có lẽ gần đây không thể nghỉ ngơi tốt.” Cô suy nghĩ rồi trả lời.
Quản gia Hoàng cảm thấy cũng có lý, dặn dò cô sau này phải chú ý nghỉ ngơi rồi đi vào phòng bếp.
Sau khi ông ta đi, Nguyễn Quỳnh Anh lại hai đũa rau xanh rồi cảm thấy no bụng.
Về đến phòng, tắm rửa một cái, Nguyễn Quỳnh Anh đứng trước cửa sổ sát đất sấy tóc, bỗng nhiên cảm thấy có thêm một đôi tay trên lưng, cơ thể bị dọa đến căng cứng.
“Ai?” Cô vô ý thức hỏi một tiếng.
Say lưng truyền đến tiếng cười nhạo của người đàn ông: “Nguyễn Quỳnh Anh, đây là địa bàn của tôi, cô cảm thấy sẽ là ai?”
Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Quỳnh Anh đỏ lên, cơ thể thả lỏng: “Thật xin lỗi, cậu Hải, tôi tưởng là…”
“Tưởng là trộm?” Trần Vĩnh Hải nói khẽ với cô.
Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu xuống, nhỏ bé yếu ớt ừ một tiếng như ruồi muỗi: “Bị giật mình, trong tiềm thức tôi liền cho rằng có trộm, hơn nữa anh đi đường không phát ra âm thanh…”
Nói như vậy, cô là đang tránh anh hù dọa cô?
Trần Vĩnh Hải buông eo cô ra, hừ lạnh một tiếng, đi vào phòng tắm.
Anh tắm rửa rất nhanh, chẳng qua mười phút đã lấy khăn mặt xoa đầu, mặc áo choàng lỏng lẻo, anh bước ra với mái tóc đen ướt sũng.
“Cầm đi!” Trần Vĩnh Hải trực tiếp ném khăn mặt trong tay vào trên người Nguyễn Quỳnh Anh, ý nghĩa đã không cần nói cũng biết.
Sau khi Nguyễn Quỳnh Anh nhận được liền chủ động bò lên giường, giống như trước đó, nửa quỳ trên giường lau tóc cho anh.
Trần Vĩnh Hải liền ngồi trên giường, khẽ lim dim mắt, mặc cho cô giày vò trên đầu anh.
Hai người đều không nói chuyện, Trần Vĩnh Hải không muốn nói, Nguyễn Quỳnh Anh thì không biết nên nói gì.
Thật ra cô cũng rất hưởng thụ sự yên tĩnh như vậy, mặc dù bầu không khí im lặng, nhưng cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, phối hợp với ánh đèn mờ nhạt trong căn phòng, ngược lại cho người ta một cảm giác ấm áp.
Nghĩ đến chỗ này, Nguyễn Quỳnh Anh đột ngột nở nụ cười, sức mạnh trong tay cũng dịu dàng hơn.
Trần Vĩnh Hải cảm thấy động tác của cô chậm lại, ánh mắt khẽ hé mở, sau khi ánh sáng trong mắt lóe lên rồi biến mất thì đóng lại lần nữa, dường như chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là ảo giác.
Nguyễn Quỳnh Anh không hề biết gì về chuyện này, cô lau lau, lau tới miệng vết thương của anh.
“Đây là…” Nhỏ giọng lên tiếng, Nguyễn Quỳnh Anh dừng động tác lại, ánh mắt phức tạp nhìn vết thương trên đầu anh.
Lúc này vết thương đã kết vảy hoàn toàn, hình thành một vết sẹo mổ dài hai đến ba xăng ti mét, đồng thời xung quanh tóc cũng mọc ra một gốc màu xanh nhỏ.
Đây chính là lần anh cứu cô trong thang máy đó để lại, vì thế mà còn xém chút bị mù.
Cái mũi có chút chua chua, Nguyễn Quỳnh Anh không nhịn được sờ vết sẹo, lòng bàn tay lại có thể cảm giác được vết sẹo nhô lên rõ ràng, giống hệt trên ngực cô, nhìn có vẻ xấu xí lại dữ tợn.
Đáng lẽ anh không nên có vết sẹo này…
“Cô đang làm gì?” Người đàn ông có chút không vui nói.
Nguyễn Quỳnh Anh bỗng nhiên tỉnh táo: “Không… Không có gì.”
“Không có gì thì tập trung một chút.”
“Ừ.” Đồng ý một tiếng, Nguyễn Quỳnh Anh lúc này mới tiếp tục.
Lau xong tóc, cô lại cầm lấy máy sấy tóc vừa dùng, sấy khô tóc giúp anh, lúc này mới xong việc.
“Được rồi, cậu Hải.”
Nguyễn Quỳnh Anh giật phích cắm ra, tắt máy sấy tóc, muốn bỏ máy sấy tóc vào phòng tắm lại.
Kết quả còn chưa đợi cô xuống giường, người đàn ông liền trực tiếp đẩy vai cô một cái, đẩy cô ngã xuống giường, bản thân anh cũng quỳ một gối xuống giường, đặt cô ở dưới thân.
“cậu Hải” Nguyễn Quỳnh Anh trố mắt nhìn người đàn ông trên người.
Người đàn ông nhìn mặt cô chăm chú, môi mỏng khẽ mở: “Đêm nay cô hẳn sẽ không có tật xấu gì nhỉ?”
Anh ám chỉ chuyện cô nôn mửa đêm đó sao?
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: “Hẳn là… không có.”
Giọng nói cô vô cùng không xác định.
Hai ngày nay cô thỉnh thoảng liền muốn buồn nôn, không rõ có thể giống đêm đó hay không.
Khóe mắt Trần Vĩnh Hải u ám: “Có cô cũng nhịn cho tôi.”
“Tôi sẽ cố gắng.” Nguyễn Quỳnh Anh miễn cưỡng cười.
Bàn tay Trần Vĩnh Hải hướng về phía áo ngủ cô, từ dưới chui vào, tay mò lên bụng cô rồi đột nhiên ngừng lại, sau đó ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm cô: “Nguyễn Quỳnh Anh, gần đây có phải cô mập lên không?”
Phần eo rõ ràng nhiều thịt hơn trước đó.
Nghe người đàn ông nói, cơ thể Nguyễn Quỳnh Anh cứng đờ, nửa ngày mới khạc ra được hai chữ: “Phải không?”
“Nếu cô không tin thì tự sờ đi.” Sắc mặt Trần Vĩnh Hải lạnh lùng, cảm thấy có chút khó chịu với sự không tin tưởng của người phụ nữ.
Nguyễn Quỳnh Anh sờ bụng, sờ giống hệt trước đó ở phòng ăn, trong bụng rõ ràng có khối rắn.
Nói khối rắn thì cũng không phải khối rắn, mà là hơi dùng chút sức thêm một chút thì có nhấn xuống cái khối đó.
Thứ đó rốt cuộc là gì?