Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 125: Vào sở cảnh sát



"Cô Quỳnh Anh, chúng ta lại gặp nhau rồi." Một nam cảnh sát đi vào phòng thẩm vấn, nói với Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh xấu hổ giật giật khóe miệng, muốn cười, lại kéo tới vết thương trên mặt: "Đúng vậy, lại gặp nhau rồi."

Hình thức gặp mặt kiểu này, thật sự là xấu hổ muốn chết.

Nam cảnh sát này là người mà mấy lần trước cô đến sở cảnh sát đã chiêu đãi cô.

"Nói một chút đi, tại sao lại đánh nhau ở bên đường?" Nam cảnh sát ngồi xuống đối diện cô, mở ra cuốn sổ ghi chép trước mặt ra ghi chép.

Nguyễn Quỳnh Anh xoa gương mặt nóng bỏng mở miệng: "Là như vậy…"

Cô một năm một mười kể rõ câu chuyện, không có nửa điểm giấu diếm.

Nam cảnh sát vừa nghe vừa ghi chép.

Song, anh ta lật một cuốn sổ ghi chép khác ra, đẩy lên trước mặt cô: "Cái này không giống với lời khai của cô, cô Trâm Anh kia nói, là cô ra tay trước."

"Tôi biết chắc chắn cô ta sẽ nói như vậy mà."Nguyễn Quỳnh Anh mấp máy môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận.

"Ý của cô Quỳnh Anh là cô Trâm Anh kia nói láo?"

"Đúng vậy, ở sát khu vực cao ốc của Nguyễn thị, gần đó có camera giám sát, mấy người đi điều tra là biết ngay ai đang nói dối."

"Tôi đã biết." Nam cảnh sát ghi chép những lời nói này của cô lại.

Thật ra ai đang nói láo, ai đang nói thật, trong lòng của anh ta cũng hoàn toàn rõ ràng.

Thời điểm lấy khẩu cung của cô Trâm Anh kia, ánh mắt của cô ta vô cùng hốt hoảng, rõ ràng là trong lòng có quỷ.

"Chúng tôi sẽ đi xem camera giám sát để điều tra rõ sự thật." Nam cảnh sát khép lại cuốn sổ ghi chép còn nói: "Đánh nhau bên đường, chuyện này cũng không tính là quá nghiêm trọng, nhưng cuối cùng đối với xã hội sẽ mang lại nhiều ảnh hướng trái chiều, cho nên về sau, chúng tôi nhất định sẽ có một chút trừng phạt nho nhỏ dành cho hai cô."

"Tôi biết rồi." Nguyễn Quỳnh Anh ừ một tiếng, vui vẻ tiếp nhận.

Mặc dù trong lòng có chút oan ức, nhưng việc cô đánh nhau, lại đúng là sự thật.

"Được, vậy cô ra bên ngoài ngồi một lát, sẽ có bác sĩ tới xử lý vết thương cho cô."

Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu, đi theo sau lưng nam cảnh sát ra khỏi phòng thẩm vấn.

Đi vào sảnh lớn của sở cảnh sát, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thấy Nguyễn Trâm Anh cũng ở đó, một bác sĩ đang bôi thuốc lên mặt cho cô ta.

Nguyễn Trâm Anh cũng nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh, lập tức trong mắt lại dâng lên lửa giận.

Cô ta hung tợn trừng mắt với Nguyễn Quỳnh Anh, hận không thể trừng ra hai cái lỗ.

Đều là người phụ nữ Nguyễn Quỳnh Anh này làm hại, lại dám đánh lại.

Khiến hiện tại toàn thân cô ta đều đau nhức, khắp nơi trên mặt đều là vết thương, cũng không thể gặp người khác.

Nguyễn Quỳnh Anh cũng không phải người dễ bắt nạt, trực tiếp trừng trở về.

Đánh cũng đánh rồi, còn sợ Nguyễn Trâm Anh này sao, ánh mắt cũg không tạo thành tổn thương được.

Nguyễn Quỳnh Anh phản kích, kích thích Nguyễn Trâm Anh, cô ta cắn răng, muốn đi qua cho Nguyễn Quỳnh Anh một bạt tai.

Cô ta khẽ động, kim trên tay bác sĩ liền đâm sai chỗ, đâm trúng vào một vết thương khác của cô ta, cô ta đau đớn kêu một tiếng, đứng lên gào to: "Anh nhìn một chút có được hay không, đâm vào chỗ nào vậy hả?"

"Cô gào cái gì?" Một nhân viên cảnh sát không nhịn được, đi tới cảnh cáo cô ta: "Có biết đây là đâu không hả?"

Lúc này Nguyễn Trâm Anh mới vô thức phản ứng kịp, nơi này là sở cảnh sát.

"Không gào thì không gào, anh hung hăng cái gì?" Nguyễn Trâm Anh trừng nhân viên cảnh sát một cái, vẻ mặt khó chịu ngồi trở lại.

Nhìn thấy một màn này, Nguyễn Quỳnh Anh im lặng liếc mắt.

Đến cùng là ai đang gào?

"Cô Quỳnh Anh." Lúc này, một nữ cảnh sát cầm giấy bút đi tới.

Nguyễn Quỳnh Anh lễ phép cười với cô ta: "Xin hỏi, có chuyện gì không?"

"Là như vậy, xét thấy tình huống của các cô cũng không phải vụ án hình sự gì, cho nên các cô có thể gọi điện thoại cho người nhà, để họ tới ký tên là các cô có thể sớm rời đi." Nữ cảnh sát nói.

Nguyễn Quỳnh Anh còn chưa tỏ thái độ thì ánh mắt của Nguyễn Trâm Anh đã phát sáng lên, để nhân viên cảnh sát mau chóng băng bó vết thương cho cô ta.

"Không có người nhà ký tên thì khi nào có thể rời đi?" Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt tay hỏi.

"Mười hai giờ."

"Lâu như vậy sao?" Vẻ mặt Nguyễn Quỳnh Anh đau khổ.

"Cho nên tôi mới đề nghị cô gọi điện thoại cho người nhà." Nữ cảnh sát mỉm cười.

Ánh mắt của Nguyễn Quỳnh Anh ảm đạm, giọng nói cô đơn: "Tôi không có người nhà."

Căn bản là cô không biết nên gọi cho ai.

"Tại sao lại thế, anh Hải lần trước không phải là người nhà của cô sao?" Nữ cảnh sát tò mò hỏi một câu.

Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: "Không phải."

Trần Vĩnh Hải chỉ là người bao nuôi cô, làm sao có thể là người nhà của cô được.

Thậm chí cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Chuyện này, tôi biết rồi." Nữ cảnh sát không hỏi nữa, quay người rời đi.

Nửa giờ sau, Lê Diệu Ngọc đi tới sở cảnh sát, ký tên, nộp tiền bảo lãnh cho Nguyễn Trâm Anh.

Trước khi đi, Lê Diệu Ngọc còn âm u nhìn chằm chằm Nguyễn Quỳnh Anh.

Giống như đang cảnh cáo cô cái gì.

Nguyễn Quỳnh Anh không sợ hãi chút nào đối mặt với bà ta.

Cuối cùng Lê Diệu Ngọc cũng thu tầm mắt lại, dẫn Nguyễn Trâm Anh đi.

Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh lấp lóe, đứng dậy tìm tới nam cảnh sát đã lấy khẩu cung của cô lúc trước: "Xin hỏi, tôi có thể xin lưu trữ vụ án không?"

"Liên quan tới bản án buôn bán của cô?"

"Đúng, chuyện này mấy anh cũng không tra được nhiều chứng cứ, chậm chạp không kết được án, tôi nghĩ nên xin lưu trữ trước, đợi sau khi có chứng cứ, tôi sẽ lật lại bản án một lần nữa." Nguyễn Quỳnh Anh nhìn nam cảnh sát, nói rất chân thành.

Lúc đầu cô đã cạy được miệng của Nguyễn Trâm Anh, lấy được chứng cứ, kết quả nước cờ lại kém một chiêu, đoạn ghi âm đã bị Nguyễn Trâm Anh và người đeo khẩu trang cướp đi ném xuống đập nước.

Hiện tại coi như cô có nói phạm nhân là Nguyễn Trâm Anh, cũng không có chứng cứ chứng minh.

Sở cảnh sát bên này cũng không thể kết án Nguyễn Trâm Anh, tối đa cũng chỉ là gọi đến lấy khẩu cung, không thể bắt giữ cô ta, Nguyễn Trâm Anh vẫn tự do tự tại ở bên ngoài như thường.

Cô dự định, chờ một lần nữa sau khi lấy được chứng cứ, lại tố cáo Nguyễn Trâm Anh.

Bằng đầu óc kia của Nguyễn Trâm Anh, chỉ cần hơi bị kích thích một chút, nhất định sẽ lại trung thực nói ra tất cả.

Tin tưởng không bao lâu nữa, cô lại có thể ghi lại chứng cứ phạm tội của Nguyễn Trâm Anh một lần nữa.

"Được rồi, nếu cô Quỳnh Anh đã quyết định, bên này của chúng tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của cô." Nam cảnh sát gật đầu đáp ứng.

Nguyễn Quỳnh Anh nói tiếng cám ơn.

Nhìn cô quay người, nam cảnh sát nghĩ một lát rồi dùng lời lẽ tốt đẹp thuyết phục cô: "Cô Quỳnh Anh, cô thật sự không gọi điện thoại cho người nhà sao? Bây giờ đã là xế chiều, nếu không đêm nay cô sẽ phải qua đêm ở sở cảnh sát đấy."

Lưng Nguyễn Quỳnh Anh cứng đờ, không quay đầu lại, vẫn là câu nói kia: "Tôi không có người nhà."

"Được thôi." Nam cảnh sát thở dài, không khuyên bảo nữa.

Nhưng đợi sau khi cô rời khỏi đây, anh ta chần chừ chớp mắt một cái, lật lại số điện thoại kia, bắt đầu gọi.

Mặc dù không biết đến cùng quan hệ của bọn họ là như thế nào, nhưng lần trước người kia có tới đón cô, hẳn là lần này cũng sẽ đón.

Trong văn phòng rộng lớn sáng sủa, Tô Hồng Yên đang nằm trên ghế sô pha, dùng điện thoại của Trần Vĩnh Hải chơi trò chơi, bỗng nhiên điện thoại rung một cái, một số điện thoại lạ lẫm gọi đến.

Cô ta đứng dậy, đi đến bên cạnh người đàn ông đang xử lý giấy tờ, đưa di động tới: "Vĩnh Hải, điện thoại của anh."

"Ai gọi?" Trần Vĩnh Hải cũng không ngẩng đầu lên, tùy ý hỏi một câu.

Tô Hồng Yên lắc đầu: "Không biết, là số lạ."

Nói xong, cô ta để điện thoại di động xuống, đi vào phòng rửa tay.

Trần Vĩnh Hải nặng nề trầm ngâm mấy giây, vẫn cầm điện thoại lên: "Ai vậy?"

"Chào anh Hải, tôi là người của sở cảnh sát."

Người của sở cảnh sát?

Khóe mắt Trần Vĩnh Hải giật lên, trong lòng có chút bất an: "Có chuyện gì không?"

"Có chút chuyện liên quan tới cô Quỳnh Anh, hiện tại cô ấy đang ở sở cảnh sát của chúng tôi, xin hỏi anh có thời gian tới nộp tiền bảo lãnh cho cô ấy không?" Nam cảnh sát nhỏ giọng hỏi thăm.

Anh ta biết anh Hải này là ai, người đóng thuế lớn nhất ở Hà Nội.

Anh ta cũng không thể không hầu hạ cẩn thận.

Bất an trong lòng quả nhiên chính xác, sắc mặt Trần Vĩnh Hải trầm xuống: "Cô ấy phạm phải tội gì?"

Để anh phải nộp tiền bảo lãnh, rõ ràng chính là nói cô phạm tội nên mới bị bắt vào sở cảnh sát.
Nam cảnh sát ho nhẹ hai tiếng, trả lời: "Cô Quỳnh Anh đánh nhau với người khác bên đường, cho nên…"

"Tôi biết rồi!" Nam cảnh sát còn chưa nói dứt lời đã bị Trần Vĩnh Hải đánh gãy.

Anh xanh mặt cắt đứt điện thoại, lấy áo khoác trên ghế dựa, đi ra khỏi văn phòng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv