Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 124: Đánh nhau



Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chỉ thấy thư ký Diêm ấn mở một video.

Trong video, Trần Vĩnh Hải mặc một bộ vest màu đen, vẻ mặt vô cảm ngồi khuất sau bàn làm việc.

Mà đối diện với anh còn có mấy người đang đứng, trong tay mỗi người đều cầm một chiếc micro, hiển nhiên là người của truyền thông.

Nhìn bối cảnh, địa điểm đúng là văn phòng của anh.

Đây chính là buổi trình diễn thời trang sao?

Nguyễn Quỳnh Anh híp đôi mắt hạnh, không chớp mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trong video, không hiểu sao tâm trạng bắt đầu căng thẳng.

Dù là chính cô cũng không biết tại sao mình lại căng thẳng.

Lúc này, một trong số các phóng viên đưa micro cho Trần Vĩnh Hải: "Tổng giám đốc Hải, tôi nghe nói rằng Vĩnh Phát và Nguyễn thị hiện đang có quan hệ hợp tác, hủy bỏ đính hôn, là bởi vì chuyện hợp tác xuất hiện vấn đề sao?"

"Không phải." Trần Vĩnh Hải lạnh nhạt phun ra hai chữ, xem như trả lời.

Khóe miệng của người phóng viên vừa đặt câu hỏi giật một cái, cũng không biết có nên hỏi tiếp hay không.

Câu trả lời mà anh ta muốn, không phải như vậy, là nguyên nhân hủy bỏ đính hôn, nguyên nhân cơ mà!

Thấy cảnh này, lòng Nguyễn Quỳnh Anh chìm xuống, cuối cùng cô cũng biết mình đang căng thẳng vì cái gì.

Trần Vĩnh Hải tuyên bố hủy bỏ đính hôn, rất nhiều người sẽ nghĩ rằng, có phải là Nguyễn Trâm Anh làm chuyện gì mới khiến cho anh có suy nghĩ như vậy.

Sau đó Nguyễn thị sẽ vì nguyên nhân của Nguyễn Trâm Anh mà chịu ảnh hưởng.

Không thể như vậy được!

"Thư ký Diêm…"

Nguyễn Quỳnh Anh vừa mở miệng chuẩn bị muốn nói gì, liền nghe được Trần Vĩnh Hải lại bắt đầu nói tiếp: "Chuyện hủy bỏ đính hôn không liên quan gì đến Nguyễn thị, là tôi đơn phương quyết định."

Hả?

Nghe được người đàn ông nói, Nguyễn Quỳnh Anh ngẩn người.

Cô nhìn qua video, ngón tay của người đàn ông trong video giao nhau đặt trên đùi, ánh mắt sâu xa nhìn vào ống kính.

Bỗng nhiên tim nhảy một cái, Nguyễn Quỳnh Anh nắm lấy vạt áo, vẻ mặt ngơ ngác, làm sao cô lại có cảm giác anh đang nhìn mình, mà anh nói câu này, cũng giống như là đang nói với cô.

Làm sao có thể!

Cười tự giễu một tiếng, Nguyễn Quỳnh Anh lại nhìn người đàn ông, ánh mắt của anh đã rời khỏi ống kính.

Quả nhiên là ảo giác rồi.

Lắc đầu, trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh khuyên bảo mình đừng nghĩ lung tung, sau đó tiếp tục xem video.

Lúc này, một phóng viên khác lại đặt câu hỏi: "Tổng giám đốc Hải, anh nói hủy bỏ đính hôn là do anh đơn phương quyết định, nguyên nhân của chuyện này có thể nói cho chúng tôi biết một chút được hay không, rốt cuộc là chuyện gì khiến anh trong ba bốn tháng ngắn ngủi đã tuyên bố muốn hủy bỏ đính hôn?"

"Nguyên nhân?" Trần Vĩnh Hải thấp giọng nói một câu, ý tứ không rõ ràng cười nhạo: "Thật có lỗi, là nguyên nhân riêng tư, không thể tiết lộ."

"Ồ… Vậy về sau, anh có dự định đính hôn với con gái nhà ai không?" Phóng viên chưa từ bỏ ý định lại đổi một vấn đề khác.

Vấn đề này, Nguyễn Quỳnh Anh cũng rất muốn biết.

Mặc dù trong lòng cô đã có đáp án, nhưng cô càng muốn nghe Trần Vĩnh Hải tự mình trả lời.

Nhưng Trần Vĩnh Hải còn chưa mở lời, một giọng nữ liền vang lên: "Được rồi mọi người, đã đến giờ trình diễn thời trang, những vấn đề này chờ lần sau hẵng hỏi, mời mọi người về đi."

Tô Hồng Yên vỗ tay đi vào trong ống kính, trên mặt cô ta treo nụ cười tự nhiên mà hào phóng, làm tư thế mời với đám phóng viên.

Mí mắt Nguyễn Quỳnh Anh rũ xuống, hóa ra hiện tại Tô Hồng Yên đã là trợ lý của Trần Vĩnh Hải.

"Quá tốt rồi chủ tịch." Thư ký Diêm tắt video đi, quay đầu nói: "Nghe được tổng giám đốc Hải tuyên bố hủy bỏ đính hôn với Nguyễn Trâm Anh, tôi còn lo lắng có phải nguyên nhân bắt nguồn từ Nguyễn thị hay không đấy."

"Anh ấy nói không phải." Nguyễn Quỳnh Anh chỉ máy tính.

Thư ký Diêm cười nói: "Vậy xem ra, hẳn là Nguyễn Trâm Anh làm chuyện gì khiến tổng giám đốc Hải mất hứng rồi."

"Ai biết được, chỉ cần Nguyễn thị không có việc gì là được rồi." Nguyễn Quỳnh Anh vuốt bút máy, không hăng hái lắm trả lời.

Thư ký Diêm lấy mắt kính xuống xoa xoa: "Tổng giám đốc Hải không hổ là tổng giám đốc Hải, một câu liền giúp Nguyễn thị tránh khỏi liên lụy, tôi lại cảm thấy, anh ta nói câu không liên quan đến Nguyễn thị, dường như là cố ý nói, bởi vì không muốn để cho người khác nghi kỵ Nguyễn thị, mang đến phiền phức cho Nguyễn thị."

"Có lẽ là bởi vì đang hợp tác với Nguyễn thị cho nên anh ta mới bảo vệ Nguyễn thị…" Khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh giật giật, miễn cưỡng cười một tiếng.

Lúc đầu cô còn đang lo lắng bởi vì chuyện hủy bỏ đính hôn mà Nguyễn thị sẽ bị liên lụy, đang chuẩn bị bàn bạc với thư ký Diêm xử lý như thế nào.

Không nghĩ tới một câu của Trần Vĩnh Hải liền giải quyết được nguy cơ này.

Ngược lại còn để cô chiếm được chỗ tốt.

Thời gian kế tiếp, Nguyễn Quỳnh Anh chỉ đạo thư ký Diêm xử lý xong mấy phần tài liệu quan trọng, sau đó chuẩn bị đi về.

Cô còn nhớ rõ, trước khi ra cửa quản gia Hoàng đã dặn cô trở về sớm một chút để ăn cơm.

Nhưng lúc cô xuống xe, cô đã bảo lái xe trở về, bây giờ cô cũng chỉ có thể tự mình đón xe.

Bước ra khỏi thang máy, Nguyễn Quỳnh Anh thắt chặt túi xách trên vai bước ra cửa.

Ngoài cửa chính, cô nhìn thấy Nguyễn Trâm Anh đang đứng ở đó, nổi giận đùng đùng nhìn cô.

Sao người phụ nữ này lại tới đây?

Nghi ngờ một giây, Nguyễn Quỳnh Anh không có ý định để ý tới, coi như không thấy là được, trực tiếp đi về hướng trạm xe buýt.

Đột nhiên Nguyễn Trâm Anh chạy tới, bắt lấy cánh tay của cô, đầy dữ tợn gầm nhẹ: "Nguyễn Quỳnh Anh, tôi đã bị Vĩnh Hải đá rồi, lần này chị hài lòng chưa?"

"Cô có bệnh đấy à?" Nguyễn Quỳnh Anh nhíu đôi mi thanh tú lại, dùng ánh mắt giống như nhìn kẻ ngốc nhìn Nguyễn Trâm Anh: "Cô bị Trần Vĩnh Hải đá thì chạy tới chất vấn tôi làm cái gì?"

Nói xong, Nguyễn Quỳnh Anh quăng cánh tay hai lần, muốn hất tay Nguyễn Trâm Anh ra.

Cũng không biết có phải là Nguyễn Trâm Anh cố ý hay không, chẳng những không buông tay, còn dùng sức nắm lấy tay cô, móng tay đều đâm vào trong thịt của cô.

Lông mày Nguyễn Quỳnh Anh nhíu lại: "Buông ra!"

Nguyễn Trâm Anh ngoảnh mặt làm ngơ, lạnh lùng cười: "Đều là tại chị, nếu không phải ngày đó chị gạt tôi đến phòng ăn, làm sao Vĩnh Hải có thể nghe được những lời kia, nếu như anh ấy không nghe thấy, anh ấy sẽ không hủy bỏ đính hôn với tôi!"

"Cô nghĩ vậy sao?" Nguyễn Quỳnh Anh bị cô ta làm kinh ngạc một chút.

Sau đó giống như bị chọc giận mà cười lớn: "Trần Vĩnh Hải muốn hủy bỏ đính hôn với cô, là dự tính từ rất sớm rồi, căn bản là không phải vì nguyên nhân nghe được những lời kia ở phòng ăn, cho nên cô đến tìm tôi, vậy tôi nói cho cô biết, cô tìm nhầm người rồi, người cô phải tìm chính là Tô Hồng Yên!"

Dứt lời, Nguyễn Quỳnh Anh dùng sức đẩy Nguyễn Trâm Anh ra, nghiêng đầu nhìn cánh tay, quả nhiên phía trên bị bóp thành mấy dấu móng tay rất sâu, đang chảy máu.

Cái này không thể bôi thuốc được!

Nguyễn Trâm Anh bị đẩy lảo đảo mấy cái, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.

Sau khi cô ta ổn định cơ thể, âm u trừng mắt nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, bộ dáng càng thêm phẫn nộ, đôi tay nắm thành nắm đấm, trong mắt tràn đầy hung ác.

Thấy thế, tâm trạng Nguyễn Quỳnh Anh hơi lo lắng, quay người muốn đi gấp.

"Muốn đi?" Đôi mắt Nguyễn Trâm Anh nhíu lại, cười gằn nhào tới, kéo lấy tóc của Nguyễn Quỳnh Anh, khuôn mặt vặn vẹo gào to bên tai cô: "Tôi chính là đã đi tìm Tô Hồng Yên rồi, là Tô Hồng Yên nói cho tôi biết, Vĩnh Hải nghe được những lời kia cho nên mới hoàn toàn quyết định hủy bỏ đính hôn."

Tô Hồng Yên?

Tại sao Tô Hồng Yên lại nói như vậy?

Chẳng lẽ không phải do cô ta mới khiến cho Trần Vĩnh Hải quyết định hủy bỏ đính hôn hay sao.

Không có tâm tư suy nghĩ nhiều, tóc Nguyễn Quỳnh Anh bị kéo đến đau nhức, giống như da đầu đều bị giật xuống.

"Nguyễn Trâm Anh cô điên rồi hả, thả tôi ra!" Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Quỳnh Anh đỏ lên, muốn tách ngón tay của Nguyễn Trâm Anh ra.

Nhưng sức lực của Nguyễn Trâm Anh rất lớn, cô làm kiểu gì cũng không tách ra nổi, ngược lại tóc càng bị nắm chặt.

Điều này khiến Nguyễn Quỳnh Anh vô cùng tức giận, cũng đưa tay túm lấy tóc Nguyễn Trâm Anh, dùng sức lực lớn nhất mà kéo.

Nguyễn Trâm Anh không ngờ Nguyễn Quỳnh Anh sẽ phản kháng, lửa giận trong lòng tăng lên đỉnh trong nháy mắt, ánh mắt lóe lên một tia ngoan độc, nhấc chân muốn đá vào người Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh bị đá vào bụng, kêu lên một tiếng đau đớn, ngã trên mặt đất, trên mặt tràn đầy đau đớn.

"Chỉ bằng chị mà cũng dám phản kháng tôi?" Nguyễn Trâm Anh đứng trên đỉnh đầu, khoanh tay xem thường nhìn xuống cô.

Nguyễn Quỳnh Anh cắn chặt môi, trong lòng tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng.

Cô chống đất đứng lên, thừa dịp Nguyễn Trâm Anh không chú ý, một bàn tay quăng tới: "Tại sao tôi không thể phản kháng, cô đánh tôi, chẳng lẽ tôi nên đứng ở chỗ này để cho cô đánh hả?"
Nguyễn Trâm Anh bị cái tát này đánh cho hồ đồ, nửa ngày mới phản ứng lại được, vươn tay, thét chói tai giơ tay muốn chộp tới mặt Nguyễn Quỳnh Anh: "Tao giết mày!"

Hai người đánh thành một đoàn, người qua đường sớm đã vây quanh bọn họ, quan sát náo nhiệt.

Thẳng đến khi bọn họ bị mang lên xe cảnh sát, màn kịch hỗn loạn này mới hạ màn kết thúc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv