“Tôi đang đợi anh.” Nguyễn Quỳnh Anh đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đến trước chiếc túi công văn của anh, muốn giúp anh cầm nó lên lầu.
Trần Vĩnh Hải siết chặt tay cô: "Tôi cần cô đợi tôi sao? Đi về phòng của cô đi."
Nói xong, hất tay cô ra khỏi chiếc cặp của anh.
Nguyễn Quỳnh Anh sửng sốt một chút, sau đó cười khổ nói: "Tôi biết rồi."
Cô xoay người định đi lên lầu, nhưng đột nhiên bụng lại rên lên hai tiếng.
Nghe thấy bụng cô reo lên, Trần Vĩnh Hải kéo cà vạt một chút: "Cô chưa ăn?"
Nguyễn Quỳnh Anh dừng lại, xoa xoa bụng, mặt đỏ bừng: "Ừ."
Bụng làm trò kêu lên trước mặt anh, rõ là xấu hổ.
“Bây giờ là chín giờ, Nguyễn Quỳnh Anh, cô làm bộ dạng này là vì muốn tôi nói cho tôi biết là tôi bạc đãi cô sao?” Trần Vĩnh Hải buông cà vạt xuống, bước tới nâng cằm cô lên, ánh mắt lạnh như băng.
Nguyễn Quỳnh Anh chớp mắt, trả lời theo bản năng: "Tôi không cố ý, tôi chỉ đang đợi anh..."
Cô hỏi quản gia Hoàng, quản gia Hoàng nói rằng không nhận được cuộc gọi Trần Vĩnh Hải rằng anh sẽ không về ăn tối.
Cho nên cô mới chờ anh, muốn ăn tối với anh.
“Ai bảo cô đợi?” Trần Vĩnh Hải hung hăng nhắm mắt lại, áp chế cơn tức ở đáy lòng, anh gọi quản gia Hoàng.
Quản gia Hoàng nhìn anh, lại nhìn Nguyễn Quỳnh Anh đang ủy khuất cúi đầu xuống: "Cậu Hải, có chuyện gì vậy?"
“Chú Hoàng, lấy gì đó cho cô ấy ăn đi.” Trần Vĩnh Hải chỉ vào Nguyễn Quỳnh Anh, đâu đâu cũng thấy châm chọc: “Không thì người ta sẽ hiểu lầm, ngay cả cơm tôi cũng không cho cô ấy ăn.”
Nói xong anh xách cặp đi lên lầu.
Quản gia Hoàng nhìn Nguyễn Quỳnh Anh thở dài, tận tình khuyên bảo: "Nhìn đi cô Quỳnh Anh, tôi đã bảo cô không cần đợi rồi, cứ ăn cơm trước. Cô lại không được nghe, bâu giờ cậu Hải lại tức giận."
"Xin lỗi, tôi chỉ muốn cùng anh ấy dùng bữa ..." Nguyễn Quỳnh Anh xoắn hay tay với nhau, chua xót trả lời.
Hoàng quản lý sờ sờ tóc của cô:"Đi thôi, đi ăn cơm trước đi, đồ ăn vẫn rất nóng."
"Dạ."
Khi đến phòng ăn, Nguyễn Quỳnh Anh kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn trên bàn đầy đồ ăn, đột nhiên không thấy ngon miệng.
Cô rất đói, dù cho đồ ăn là cao lương mĩ vị nhưng dường như lại thiếu mất chút hương vị gì đó.
Sau khi ăn non nửa bát, Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy no, bỏ lại bát xuống, lên lầu trở về phòng.
Sau khi rửa mặt, cô mở cửa phòng Trần Vĩnh Hải ra.
Đêm nay, lại là lúc cô phải thực hiện nghĩa vụ của mình.
Vốn nghĩ rằng lúc này hẳn là Trần Vĩnh Hải phải ở trong thư phòng xử lý công việc, nhưng không ngờ tới người lại ở ngay trong phòng, đang đứng bên cửa sổ, hút thuốc, gọi điện thoại cho nhân viên.
Cô nhẹ nhàng bước vào không làm phiền đến anh, nhu thuận ngồi xuống bên mép giường chờ đợi.
Mùi khói nhàn nhạt xộc vào mũi, cô nhíu đôi mày thanh tú, không kìm được mà nôn khan một tiếng.
Âm thanh này thu hút sự chú ý của Trần Vĩnh Hải, anh quay người lại và nhìn sang.
Nguyễn Quỳnh Anh che miệng, thấp giọng nói xin lỗi: "Rất xin lỗi, tôi không cố ý."
Đột nhiên không thể quen với mùi khói, thậm chí lúc trước còn không cảm thấy được nó.
Trần Vĩnh Hải híp mắt, liếc nhìn cô với vẻ mặt không rõ ràng, sau đó không để ý tới cô nữa, tiếp tục nói với người ở đầu dây bên kia: "Chắc chắn là cái số điện thoại kia đã bị hủy?"
“Đúng vậy, số đó đã bị hủy mấy ngày rồi.” Bảo Quốc cung kính đáp.
Trần Vĩnh Hải mặt không chút kinh ngạc, biểu tình nhàn nhạt: "Tôi biết rồi, không cần điều tra nữa."
Người đàn ông đeo mặt nạ vẫn thận trọng như mọi khi.
Chỉ e là đã đoán được rằng anh sẽ tra từ đầu của Nguyễn Trâm Anh nên đã sớm hủy số điện thoại này.
Anh có cảm giác rằng người này có thể trở thành đối thủ lớn nhất của mình.
Không chỉ là mưu mô, mà còn ...
Nghĩ đến điều này, Trần Vĩnh Hải nhíu mày, không thể nói thêm những thứ khác nữa, cảm giác rất khó chịu.
Nghĩ không ra thì anh cũng không nghĩ nữa, cất điện thoại đi về phía Nguyễn Quỳnh Anh: " Tắm xong rồi?"
“Ừ.” Cô siết chặt góc áo.
Trần Vĩnh Hải nắm lấy tay cô và ném cô lên giường: "Vậy thì bắt đầu đi."
Dứt lời anh cúi người đè lên.
Ngày hôm sau, Nguyễn Quỳnh Anh xuống lầu, vốn tưởng rằng Trần Vĩnh Hải đi sớm như mọi ngày.
Nhưng không ngờ được anh vẫn còn ở đấy.
“Cô Quỳnh Anh, sữa của cô.” Quản gia Hoàng cười ha hả bước tới đưa cho Nguyễn Quỳnh Anh một ly sữa.
Nguyễn Quỳnh Anh cảm ơn ông ta, ngay khi đặt sữa xuống, cô nhìn thấy một nữ giúp việc cầm một phong thư đi tới.
Nguyễn Quỳnh Anh hoảng hốt khi nghe lá thư đó là của cô.
Bây giờ cô nhìn thấy thư còn có chút sợ hãi, giống như là thư đe dọa.
“Đưa cho tôi.” Nguyễn Quỳnh Anh nở một nụ cười gượng gạo rồi cầm lấy lá thư.
Trần Vĩnh Hải ngước mắt lên, nhìn cô thầm trầm: "Của ai?"
“Để tôi xem.” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn bức thư và thốt lên một tiếng bất ngờ: “Là quản lý Lưu.”
Quản lý Lưu đang giúp cô điều tra người đàn ông của Lê Diệu Ngọc, chẳng lẽ bức thư này chính là...
Nghĩ đến đây, tay Nguyễn Quỳnh Anh kích động đến run rẩy, hai ba cái liền mở thư ra, tổng cộng có ba trang, cô cầm trang đầu tiên lên đọc.
Quả nhiên, đó là kết quả của cuộc điều tra.
“Hóa ra là anh ta!” Nguyễn Quỳnh Anh khiếp sợ đến tột đỉnh, sững sờ cầm tờ giấy viết thư.
Trần Vĩnh Hải đặt đũa xuống và cầm lấy lá thư từ tay cô, cô không có lấy một chút cảm giác.
Nguyễn Quỳnh Anh chưa bao giờ nghĩ rằng người đàn ông của Lê Diệu Ngọc thực sự là thủ lĩnh của một tổ chức trên đường Hà Nội, được gọi là anh Hổ.
Vấn đề là, thân phận của hai người hoàn toàn bất đồng, làm sao lại có thể thông đồng cùng một chỗ như thế này?
Nghĩ tới đó, Nguyễn Quỳnh Anh định tiếp tục xem, định thần lại, nhưng phát hiện bức thư trên tay đã biến mất, nhìn thoáng qua, hóa ra nó đã nằm trong tay Trần Vĩnh Hải.
Anh lấy nó khi nào vậy?
Sau một giây phân vân, Nguyễn Quỳnh Anh cầm trang thứ hai lên đọc tiếp, nhất thời có đáp án.
Anh Hổ đó thực sự là mối tình đầu của Lê Diệu Ngọc, lúc trước hai người yêu nhau nhưng Lê Diệu Ngọc không chịu nổi nghèo khó nên quyết định chia tay, lại dụ dỗ cha của cô. Ba tháng trước, có một người anh em của anh Hổ nằm viện, thời điểm Lê Diệu Ngọc đến bệnh viện thăm bố cô thì gặp anh Hổ, hai người tình cũ không rủ cũng đến
“Đúng là máu chó!” Quỳnh Anh phun ra một câu sau đó cầm trang cuối cùng lên.
Ở trang cuối cùng, quản lý Lưu cho biết khi anh ta đang điều tra thì bị người của anh Hồ phát hiện, hiện tại anh ta đã rời khỏi Hà Nội và sẽ không quay lại, để cô không quên lời hứa của mình.
Chạy trốn!
Vẻ mặt Nguyễn Quỳnh Anh rất kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Quản lý Lưu không làm gì có hại cho cô nên anh ta có chạy đi thì cũng được.
“Đưa cho tôi hai cái đó.” Ánh mắt Trần Vĩnh Hải rơi vào tay Nguyễn Quỳnh Anh, anh lạnh lùng ra lệnh.
Nguyễn Quỳnh Anh biết anh muốn gì nên đưa qua.
Anh vẫn không quên châm chọc cô: "Khả năng gây chuyện của cô đúng thật là không nhỏ. Người như vậy mà cô cũng có thể dính vào."
Nguyễn Quỳnh Anh đầy buồn bã và bất lực, cô cũng không muốn mà.
Cô chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, nhưng là bọn họ cố tình không cho.
Sau khi đọc những trang thư này, Trần Vĩnh Hải trả lại Nguyễn Quỳnh Anh, không tỏ ra thái độ, cũng không nói năng gì.
Như thể cũng chỉ là tò mò xem nội dung trên mặt.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng muốn hỏi anh có biết gì về Anh Hồ này hay không, dù sao thân phận của anh, hiểu biết mấy nhân vật tiếng tăm của Hà Nội hẳn là nhiều hơn so với cô.
Thấy thái độ của anh, cô cũng gạt đi ý kiến.
Sau khi kết thúc bữa sáng một cách yên lặng, Trần Vĩnh Hải trực tiếp rời đi, đi rất vội vàng, tựa hồ có việc gấp.
Quản gia Hoàng đến cười ha hả, nói "Cô Quỳnh Anh, cô có biết tại sao cậu Hải lại đi vội vàng như vậy không?"