Mặc dù không biết tại sao Trần Vĩnh Hải lại hỏi cô ta vấn đề này nhưng e ngại, sợ hãi sự uy nghiêm của Trần Vĩnh Hải nên Nguyễn Trâm Anh không dám giấu diếm, giọng run run nói thật: “Em không biết anh ta, là anh ta chủ động kết bạn với em ở trong quán bar ngày hôm đó…"
Sau khi nghe câu trả lời của Nguyễn Trâm Anh, Trần Vĩnh Hải đã có một số phán đoán sơ bộ.
Người đàn ông với chiếc mặt nạ hiểu biết rất rõ về những người xung quanh anh.
Nhưng tại sao lại phải giúp Nguyễn Trâm Anh cơ chứ?
“Nói cho anh biết những kế hoạch lúc trước mà em tính kế Nguyễn Quỳnh Anh và Lê Diệu Ngọc, tất cả đều phải nói hết.” Trong mắt Trần Vĩnh Hải tràn đầy tức giận, khuôn mặt lạnh lùng kéo căng ra.
Nguyễn Trâm Anh do dự, cắn môi không dám nói.
Làm thế nào có thể nói được cái này đây.
Ngay cả khi anh nghe thấy những gì cô ta đã làm với Nguyễn Quỳnh Anh và Lê Diệu Ngọc trong nhà hàng, nhưng bảo cô nói rõ ràng trước mặt anh cô lại không làm được.
“Trần Vĩnh Hải, em có thể không nói được không?.” Cô đáng thương nhìn anh, vươn tay kéo quần anh.
Trong ánh mắt hiện lên một tia chán ghét, Trần Vĩnh Hải đạp chân một cái ghế dựa liền chợt lùi về phía sau.
Bàn tay Nguyễn Trâm Anh rơi xuống dừng lại trong không khí đầy ngượng ngượng ngùng, lại khó chịu mà tức giận tức giận: "Anh muốn em nói liệu có phải vì nghĩ cho Nguyễn Quỳnh Anh mà đưa em vào tù không?"
“Cô làm những việc như thế, vốn dĩ là nên vào tù, lại còn cần phải có ai đưa vào hay sao?” Ánh mắt Trần Vĩnh Hải nhìn cô vô cùng tức giận.
Sắc mặt Nguyễn Trâm Anh thoắt trắng thoắt xanh: "Anh thật sự muốn tống em vào tù sao, Trần Vĩnh Hải, em là vị hôn thê của anh! Làm sao anh có thể làm như thế với em được?"
"Cô đã quên những lời tôi đã nói trong nhà hàng rồi sao?"
Một câu nói nhẹ nhàng, lập tức khiến Nguyễn Trâm Anh im lặng, một lúc sau, cô ta mới chậm rãi hồi phục, cười lạnh nói: “Trần Vĩnh Hải, anh không thể tống em vào ngục, đừng quên, ở chỗ của em đây vẫn còn có một bí mật của Nguyễn Quỳnh Anh."
Sở dĩ ngay từ đầu đính hôn với anh diễn ra rất suôn sẻ như vậy, ngoài việc anh cần cô ta làm một cái bia ngắm ở ngoài, thì nguyên nhân lớn nhất là cô ta nắm trong tay bí mật về Nguyễn Quỳnh Anh.
Cô ta sử dụng nó như một lợi thế để khiến anh đồng ý đính hôn thì cô ta sẽ nói cho anh biết bí mật.
Nhưng sau khi đính hôn, cô ta lại giả vờ quên chuyện đó còn anh thì cũng không nhắc đến nên cô ta liền làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Cho đến bây giờ cô ta mới lại nhắc đến bí mật đấy một lần nữa.
“Em cảm thấy rằng em uy hiếp được anh sao?” Trần Vĩnh Hải hung ác nhìn Nguyễn Trâm Anh, trên mặt u ám như bị mây đen che kín.
Trong lòng Nguyễn Trâm Anh cực kì sợ hãi nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh đáp lại: "Dù sao thì em cũng phải thử một lần, cái bí mật kia còn liên quan đến một mạng người cơ mà. Nếu em mà nói ra bí mật kia thì chắc là Nguyễn Quỳnh Anh sẽ sụp đổ mất, nói không chừng còn có thể nổi điên ấy chứ. Trần Vĩnh Hải, anh năm lần bảy lượt cứu cô ta, nhất định vẫn còn có chút để ý đến cô ta đúng không?"
Cái bí mật kia, đúng là có thật.
Đó là chuyện của bốn năm trước, cô ta tình cờ biết được.
Mặc dù không rõ tại sao Nguyễn Quỳnh Anh sau khi về nước lại giống như là quên đi mất chuyện kia.
Nhưng cô ta có thể chắc chắn rằng điều gì đó tồi tệ đã xảy ra.
Nhìn thấy khuôn mặt có chút biểu cảm của Nguyễn Trâm Anh, Trần Vĩnh Hải đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt cô ta ngồi xổm xuống, rồi đột nhiên đưa tay ra bóp mặt cô ta, dùng sức mạnh khiến khuôn mặt cô ta biến dạng.
"Nguyễn Trâm Anh, cô thật sự là ngu ngốc, cho rằng có thể dùng Nguyễn Quỳnh Anh uy hiếp tôi sao? Cô đánh giá quá cao cô ấy rồi!"
Nước mắt đau đớn của Nguyễn Trâm Anh trào ra, miệng kêu ô ô: "Cái bí mật kia, nó cũng có liên quan đến anh ..."
Ánh mắt ngưng đọng lại, Trần Vĩnh Hải híp mắt: "Cô nói cái gì?"
"Em nói, bí mật kia liên quan tới anh, Trần Vĩnh Hải, anh không muốn biết sao?"
“Nói đi, có lẽ tôi sẽ cân nhắc để cho cô đi.” Trần Vĩnh Hải buông ra, chán ghét nhìn nước mắt trên tay.
Sau đó đứng dậy rút khăn giấy.
Nguyễn Trâm Anh gần như tham lam mà hít thở, đợi cho đến khi thông khí, nước mắt lưng tròng đứng lên: "Không, em không thể nói bây giờ, trừ khi anh hứa sẽ không truy cứu những gì em đã làm với Nguyễn Quỳnh Anh, còn không được hủy bỏ hôn ước."
"Cô đang mơ sao, cứ giữ lấy cái bí mật đó của cô rồi chết dí trong tù đi." Trần Vĩnh Hải ném tờ giấy vào thùng rác, bên trong con ngươi sâu hun hút tràn đầy vẻ trào phúng giễu cợt.
Anh ấy thực sự nghĩ như vậy sao?
Nguyễn Trâm Anh không ngờ rằng người đàn ông vừa nói xong liền trở mặt, trong lòng chợt hoảng hốt.
Chỉ cần đàn ông không trúng chiêu này của cô ta, cô ta giữ lấy cái bí mật kia cũng vô dụng.
“Trần Vĩnh Hải, em sai rồi. Chỉ cần anh không tống em vào tù thì em nói cho anh biết bí mật kia, thế nào?” Nguyễn Trâm Anh nói với giọng điệu thương lượng, nhìn người đàn ông đầy hy vọng.
Giữa việc vào tù và hủy bỏ hôn ước, cô ta nhất định không muốn ngồi tù, cô ta vẫn còn trẻ, chỉ cần cô không vào tù thì còn có cơ hội phá bỏ người phụ nữ Tô Hồng Yên kia, gả cho anh.
“Được rồi, anh đồng ý với cô.” Trần Vĩnh Hải mím môi, ý cười không chạm đến đáy mắt.
Anh cũng muốn biết bí mật kia là gì mà cô ta dám uy hiếp anh.
Khi đính hôn, anh cần cô làm bia ngắm nên không quan tâm đến lời đe dọa của cô ta, cô ta thật sự coi cái bí mật kia của cô ta có thể uy hiếp anh cơ đấy.
Kì thật cho dù khi cô ta không làm gì, thành thật thú nhận, anh cũng sẽ không tống cô ta vào tù, giữ cô ta lại còn có tác dụng gì nữa đâu.
Nguyễn Trâm Anh thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: "Kết quả của bí mật này em cũng không rõ lắm, chỉ là suy đoán, cho nên em đã phái người đi nước ngoài điều tra. Bây giờ em nói cho anh biết, anh nhất định không tin."
“Nguyễn Trâm Anh, cô đang đùa tôi đấy à?” Trần Vĩnh Hải nắm chặt tay, giọng nói lạnh lùng âm tào địa phủ.
Nguyễn Trâm Anh liên tục xua tay: "Không, em không đùa giỡn anh, những gì em nói là sự thật, nhưng vẫn còn đang thu thập chứng cứ."
Trong mắt cô ta tràn đầy vẻ kiên định, Trần Vĩnh Hải nhìn nó vài giây rồi đột nhiên cười nhạo: "Được rồi, vậy tôi sẽ đợi bí mật của cô. Bây giờ thì nói cho tôi biết kế hoạch của cô với người đàn ông đeo mặt nạ kia."
Nguyễn Trâm Anh gật đầu: "Em đã nghĩ đến kế hoạch lừa bán Nguyễn Quỳnh Anh, nhưng người là do anh ta đã bố trí, còn nữ côn đồ khiến mẹ em sinh non cũng là do anh ta sắp xếp, ngoại trừ lần đó ra thì em không làm gì nữa cả."
“Anh ta có nói cho cô biết thân phận của anh ta không?” Trần Vĩnh Hải mím môi, đây là điều anh muốn biết nhất.
"Không có, từ đầu đến cuối em còn chưa nhìn thấy mặt anh ta, anh ta cũng không có tự giới thiệu mà đưa danh thiếp cho em."
Sau đó, cô ta lấy danh thiếp trong túi ra, đưa cho Trần Vĩnh Hải.
Dám phản bội cô ta, cô ta cũng hy vọng Trần Vĩnh Hải có thể tìm thấy người đàn ông mang mặt nạ kia.
Trần Vĩnh Hải nghịch tấm ảnh trong tay, trên tấm danh thiếp chỉ có số điện thoại, không có tên, lại hỏi: "Người đàn ông của Lê Diệu Ngọc, vì sao lại nói là Nguyễn Quỳnh Anh khiến Lê Diệu Ngọc bị sinh non?"
"Cái này……"
"Nói!"
"Là mẹ em. Mẹ em cố ý gọi điện cho anh ta." Nguyễn Trâm Anh bán đứng Lê Diệu Ngọc không chút do dự.
Lê Diệu Ngọc làm như vậy, kì thật có thể diệt trừ Nguyễn Quỳnh Anh, bà ta có thể bình an vô sự, bà ta rất vui khi thấy điều đó xảy ra.
“Người đàn ông đó là ai?” Trần Vĩnh Hải vứt bỏ danh thiếp.
Nguyễn Trâm Anh lắc đầu: "Em không biết, mẹ em không chịu nói cho em biết."
Ngay cả Nguyễn Trâm Anh cũng không biết.
Trong lòng thầm cười, Trần Vĩnh Hải đặt ngón tay lên bàn, hai mẹ con này thật sự là bông hoa hiếm thấy.
"Bảo Quốc!"
Trần Vĩnh Hải gọi Bảo Quốc vào.
Những gì anh muốn biết cũng được biết, giữ Nguyễn Trâm Anh lại cũng vô ích, cảnh cáo cô ta một phen để cho cô ta quy củ một chút, không được phép giở trò sau lưng với Nguyễn Quỳnh Anh nữa, anh bảo Bảo Quốc đưa Nguyễn Trâm Anh về.
Buổi tối ăn tối với Tô Hồng Yên.
Trần Vĩnh Hải lái xe trở về biệt thự, vừa vào cửa liền nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh cuộn mình trên sô pha, rõ ràng buồn ngủ, nhưng không chịu lên lầu, sắc mặt chìm xuống.
Anh bước tới và đặt cái túi công văn lên một chiếc ghế sofa khác trong phòng.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy động tĩnh, mở mắt ra, trong mắt lóe lên tia sáng: "Anh đã về rồi?"
“Cô làm gì ở đây?” Trần Vĩnh Hải lạnh lùng liếc cô.