Đêm 30, đường phố vắng tanh không một bóng người. Thời tiết bên ngoài rất lạnh, bầu trời âm u, sương mù giăng phủ tứ phía.
Theo như thông lệ hằng năm, đáng nhẽ Ninh gia sẽ đón Tết Dương lịch chứ không phải Tết Nguyên Đán. Có điều, vì một người, Ninh Diệp đã phá bỏ quy tắc, thay đổi tất cả. Trong khoảng thời gian sống cùng cô bên Hoa Hạ, hắn đã làm quen với những lời chúc tụng may mắn, xem chương trình ca nhạc chào năm mới và ăn những miếng sủi cảo nóng hổi... Bây giờ, hắn có chút lưu luyến những ngày tháng đó.
Trì Ngưng đứng từ trên đỉnh biệt thự nhìn xuống, lúc này, từ trong nhà ra đến ngoài cổng đã được thắp đèn sáng trưng. Không khí mọi hôm vốn yên tĩnh, ảm đạm, nay đã được thổi vào một luồng gió mới, toát lên vẻ hân hoan, rộn ràng.
Cô nắm tay Ninh Thiếu Tường cười híp mắt, thở ra một hơi trắng xóa. Đồng hồ đã điểm 12h khuya, Trì Ngưng mong chờ nhìn lên bầu trời.
Ninh Diệp không một tiếng động khoác áo lên người cô, đoạn khom người bế Ninh Thiếu Tường lên. Thân hình nhỏ nhắn tức thì được chiếc áo rộng thùng thình bao lấy, thoạt nhìn có vẻ mềm yếu. Trong đêm, mái tóc đen tuyền của cô tùy ý xõa dài trên vai, một ít bị gió thổi vương trên mặt, quả thực đẹp không tả xiết...
"Đoàng đoàng đoàng..."
Pháo hoa nở rộ trên nền trời thăm thẳm, phút chốc tạo nên những mảng màu rực rỡ, phản chiếu trong đôi mắt xinh đẹp của người con gái. Trì Ngưng thích thú lộ ra nụ cười tươi rói, còn không quên quay sang nói với cậu bé: "Thiếu Tường, con nhìn kìa, pháo hoa đẹp lắm phải không?"
Ninh Thiếu Tường hồn nhiên gật đầu, cười toe toét: "Đẹp lắm ạ."
Trì Ngưng nhéo nhéo đôi má của cậu bé, chu môi thơm nhẹ một cái. Ninh Thiếu Tường hiển nhiên bị hành động này của cô làm cho ngại ngùng, hai cái tai chớp mắt liền biến hồng, cánh tay nhỏ cũng xoắn vào nhau, chỉ biết mở to mắt nhìn cô.
"Thiếu Tường không thơm lại mẹ, chứng tỏ là không yêu mẹ..." Trì Ngưng thấy cậu bé như vậy, xụ mặt nói, vẻ mặt muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
"Không phải..." Ninh Thiếu Tường lúng túng, giãy giụa muốn ra khỏi lòng ba, giọng có chút xấu hổ. "Con... con yêu mẹ..."
Đôi mắt thâm thúy lóe sáng, Ninh Diệp nhíu mày nhìn con trai trong lòng, chưa gì cậu nhóc đã tranh giành cô với hắn rồi. Sao lại có cảm giác nguy cơ thế nhỉ?
Nghĩ vậy, Ninh Diệp bèn xốc cậu bé lên cao, vỗ nhẹ vào lưng như ru ngủ. Trì Ngưng kiễng chân muốn nhìn Ninh Thiếu Tường, liền bị hắn ngăn trở tầm nhìn. Cô trừng hắn, chưa kịp mở miệng thì người đàn ông đã cười lưu manh, người hơi ngả về phía trước, hôn nhẹ lên môi cô.
"Năm mới vui vẻ."
Tim Trì Ngưng bỗng dưng đập bùm bùm, cô mím môi e thẹn nhìn hắn, sắc mặt đã không khống chế được mà hiện lên nét hồng.
Ninh Diệp cười sủng nịnh, loáng một cái đã đem cô ôm vào lòng. Trì Ngưng cảm nhận hơi ấm từ người hắn, trong lòng như có một hũ mật ngọt, cô ra sức cọ đầu vào vòm ngực rắn chắc.
Vươn tay xoa đầu cô một cái, đáy mắt người đàn ông ngập tràn ý cười. Giữa âm thanh pháo hoa ồn ào, khung cảnh một nhà ba người thật ấm áp...
...
Trong một tháng tiếp theo, Trì Ngưng chỉ mải mê bồi dưỡng tình cảm với Ninh Thiếu Tường, Ninh Diệp hoàn toàn bị vứt xó sang một bên. Hắn tức anh ách mà vẫn phải nhẫn nhịn.
Trời trong xanh, từng cụm mây trắng lững lờ trôi. Trì Ngưng một bộ ung dung an nhàn ngồi trên ghế ăn hoa quả, thầm nghĩ lại những chuyện trước kia.
Mối quan hệ giữa Ninh gia và Địch gia đã tốt hơn xưa rồi, không còn thấy đối đầu gay gắt nữa. Quan trọng hơn là khi cô vẫn còn đang hôn mê, Địch Lung đã chạy vòng quanh thế giới mà theo đuổi Đô Linh, thành công rước cô nàng về nhà. Xét từ góc độ nào đó, cô cũng xem như là chị dâu của hắn.
Ánh mắt Trì Ngưng đột nhiên lướt qua tia gian xảo, có cơ hội cô nhất định phải bắt hắn gọi một tiếng "chị dâu" mới được... mặc dù khả năng này không cao lắm. Suy cho cùng, Địch Lung là một người tâm cao khí ngạo, để hắn mở miệng nói một câu như vậy, có lẽ còn khó hơn cả việc trời đổ cơn mưa vàng.
Về việc cô bị cảnh sát điều tra, Ninh Diệp đã tìm ra chứng cứ xác thực giúp cô thoát tội. Năm đó, khi làm việc cho công ty Iris Napo, cô đã vô tình phát hiện ra bí mật rửa tiền của họ, nên đã lầm tưởng rằng mình bị gài. Nhưng thực ra, công ty đó đã không còn rửa tiền lâu rồi, số tiền của cô cũng coi như là trong sạch... Tất cả những khúc mắc đều đã được giải quyết ổn thỏa, giờ thì cô không cần phải lo gì nữa.
Tâm trạng của Trì Ngưng không khỏi vui vẻ thêm mấy phần, tùy tiện ngâm nga một bài hát. Ninh Thiếu Tường cặm cụi ngồi bên cạnh cô vẽ gì đó, một lát sau, cậu bé giơ bức tranh ra trước mặt cô, hào hứng khoe: "Mẹ Tiểu Ngưng, đây là mẹ, đây là ba, đây là Thiếu Tường. Mẹ có thích không ạ?"
"Thích, cục cưng của mẹ thật là giỏi." Trì Ngưng nhìn bức tranh rồi nói, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu bé.
Thiếu Tường bặm môi, hình như trong mắt có chút rối rắm. Trì Ngưng tinh ý phát hiện ra, cô ân cần hỏi han: "Có chuyện gì nói mẹ nghe xem nào?"
"Thiếu Tường... muốn... muốn được mẹ thơm thơm..."
"A..." Trì Ngưng cười khúc khích, không chần chờ thơm lên gò má bụ bẫm của cậu bé, nói: "Vậy lần sau, mỗi buổi sáng mẹ sẽ thơm thơm Thiếu Tường một lần nhé!"
Ninh Thiếu Tường gật đầu không nói gì, ánh mắt sáng rỡ. Cậu bé rất thích được mẹ thơm thơm... Cậu xem trên tivi thấy những đứa trẻ khác cũng được ba mẹ thơm như vậy, cậu muốn cả ba thơm mình nữa, nhưng trước nay ba chưa hề thơm cậu. Cũng không sao, có mẹ thơm là cậu bé đã rất mãn nguyện.
Ngoài cửa, Ninh Diệp chậm rãi bước vào, ánh mắt khó chịu liếc qua Ninh Thiếu Tường. Cuộc đối thoại ban nãy hắn đã nghe hết rồi, vì sao thằng nhóc này lại có đãi ngộ tốt hơn hắn?
Nhìn vẻ mặt đen như đít nồi của Ninh Diệp, Trì Ngưng cau mày hỏi: "Anh làm sao?"
Khóe miệng Ninh Diệp nhếch lên một độ cong không đứng đắn, hắn khẽ thì thầm vào tai cô, "Anh cũng muốn thơm thơm." Âm cuối còn mang theo chút mờ ám.
Trì Ngưng trực tiếp trợn trắng mắt, cô quát khẽ: "Cút."
Ninh Diệp cười phì, dáng vẻ lạnh lùng đã rút đi tự bao giờ, thay vào đó là vẻ ngả ngớn hiếm thấy. Hắn ngoắc tay với tên thuộc hạ gác cửa, trầm giọng: "Cậu vào đây chơi với Thiếu Tường."
Nói xong, lập tức kéo tay cô đi. Trì Ngưng không yên tâm ngoảnh lại dặn dò: "Con chơi ngoan nhé, mẹ bận chút."
Cửa vừa mở ra, Ninh Diệp đã mạnh bạo đè nghiến cô trên tường. Ánh mắt của hắn như có lửa, nhìn đến đâu Trì Ngưng liền run rẩy đến đấy. Cô nuốt một ngụm nước bọt, rụt rè nói: "Anh... ưm..."
Đúng lúc này, Ninh Diệp đã chớp thời cơ mà áp môi xuống, đầu lưỡi cũng thuận lợi lách vào trong. Nụ hôn này rất nhẹ nhàng, cũng không kéo dài lâu.
Trì Ngưng thở dốc nhìn hắn, hoàn toàn không hiểu chuyện gì. Chỉ thấy, người đàn ông đặt vào tay cô một chiếc hộp bằng gỗ tinh xảo, đôi mắt sóng sánh tình cảm.
"Đây là..."
Ninh Diệp nhướn mày không đáp.
Trì Ngưng tò mò nhìn chiếc hộp, mày hơi nhăn lại, nhanh chóng mở nó ra. Bên trong xếp một khẩu súng màu bạc nhỏ gọn, trên cán súng khắc hình bông hoa trà đỏ cùng với hai cái tên "Ngưng-Diệp", cảm giác rất ưu nhã.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, môi cong lên tạo thành nụ cười đẹp mắt, "Cảm ơn anh."
Trong mắt Ninh Diệp lóe lên tia ý vị, những ngón tay khẳng khiu khẽ miết nhẹ cằm cô, "Nhìn cho kĩ."
Trên mặt Trì Ngưng thoáng qua vẻ nghi ngờ, cô cúi đầu, tức khắc liền bắt gặp một chiếc nhẫn kim cương treo ở đầu súng. Cô run run gỡ nó ra, ánh sáng của viên kim cương chiếu lên mặt cô, cô thấy lòng mình rạo rực.
Ninh Diệp cẩn thận lồng chiếc nhẫn tinh xảo vào ngón áp út của cô, hôn lên khắp mặt cô, thần sắc vừa trịnh trọng vừa bá đạo: "Chọn súng, hay là chọn anh?"
Trì Ngưng dùng hai tay ôm gọn thắt lưng người đàn ông, cô nháy mắt nâng lên một nụ cười kiều mị, "Muốn cả hai thì sao?"
Ninh Diệp lắc đầu, "Làm người không thể tham lam như vậy. Nếu em không chê thì hãy chọn anh... vừa có người vừa có súng."
"Ồ... súng nào thế?" Trì Ngưng mặt dày hỏi.
Ninh Diệp cười trầm thấp, mắt đen hơi sẫm lại, "Súng để yêu em."
Dứt lời, Ninh Diệp xoay người đẩy cô xuống giường. Hắn đùa nghịch lọn tóc trên vai cô, nói một câu nghiêm túc: "Làm phu nhân của anh, anh đã chuẩn bị một hôn lễ dành cho em."
Trì Ngưng xúc động mỉm cười, khóe mắt cô đỏ hoe, nhu thuận đáp: "Vâng..."
Người đàn ông này không chỉ là người cô yêu, không chỉ là ông xã tương lai của cô, mà còn là tín ngưỡng cô tôn sùng cả đời, là tòa thành che mưa chắn gió cho cô...
...
Tin tức được truyền ra với tốc độ chóng mặt. Ninh gia không mời quá nhiều khách, chỉ mời những người có địa vị quan trọng.
Thoáng cái, ngày cử hành hôn lễ cũng đã đến.
Sự kiện lão đại Ninh gia kết hôn có thể nói là một sự kiện trọng đại trong giới hắc đạo, vì thế, tất cả mọi người đều không tránh khỏi khẩn trương và trông mong. An ninh được đám Đường Tiêu tăng cường triệt để, nhìn chỗ nào cũng thấy bóng người canh gác, khí thế cực kì hoành tráng. Các loại máy bay tư nhân xếp đầy xung quanh, lễ vật, quà mừng được đưa tới liên miên.
Trong tòa lâu đài cổ kính, trước sự chứng kiến của những ông trùm máu mặt trong giới hắc đạo, Trì Ngưng rạng rỡ bước vào. Hôm nay, cô mặc bộ váy cưới màu trắng đơn giản, tà váy bằng ren xẻ dài khéo léo tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô. Khuôn mặt thanh tú ẩn giấu sau chiếc màn mỏng, trên tay cô cầm một bó hoa trà đỏ lớn, trên cổ đeo một chiếc vòng khắc chữ "Ninh" được bao trọn bởi những cánh hoa, tượng trưng cho thân phận phu nhân lão đại.
Giờ phút này, thâm tâm Trì Ngưng vô cùng hồi hộp, bước chân dường như không vững. Ninh Thiếu Tường mặc bộ âu phục trắng đi đằng trước cô, cậu bé tung những cánh hoa hồng phai trên khắp lễ đường, kéo theo không ít sự hiếu kỳ của đám đông.
Ninh Diệp đứng trên bục cao chờ cô, tuy sắc mặt vẫn duy trì vẻ lạnh lùng nhưng trong mắt toàn là niềm vui. Hắn diện một bộ vest đen bảnh bao, trước ngược cài hoa chú rể, trên khóe môi là nụ cười như có như không, tư thế hiên ngang, lẫm liệt.
Trì Ngưng dừng bước, ngửa cổ lên chăm chú nhìn người đàn ông. Ninh Diệp đỡ cô đứng bên cạnh mình, đè thấp giọng: "Căng thẳng sao?"
"Tất nhiên." Lòng bàn tay cô bây giờ đều là mồ hôi.
Nghe vậy, Ninh Diệp khẽ xoa lưng cô trấn an.
Ninh Thiếu Tường đặt giỏ hoa xuống đất, đôi mắt đảo qua một lượt mọi người phía dưới, mở miệng tuyên bố bằng chất giọng non nớt: "Con xin tuyên bố, hai người đã là vợ chồng!"
Đám Đường Tiêu suýt nữa thì cười ầm lên, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, họ chỉ nhìn nhau lắc đầu. Sau bao nhiêu sóng gió, người lão đại mà bọn họ vẫn luôn kính trọng đã tìm được bến bờ hạnh phúc. Không một ai trong Ninh gia còn cảm thấy bất mãn với Trì Ngưng, quay đầu nhìn lại những cống hiến của cô, những nỗ lực của cô, bọn họ nhận ra rằng cô không phải một nữ chủ nhân ngu ngơ, tầm thường.
Giới hắc đạo cũng vậy, họ không thể nào quên người phụ nữ đã cứu họ ở khách sạn Empty Palace; người phụ nữ đã khiến cho Ninh Diệp, một người vốn khét tiếng máu lạnh, tàn ác sẵn sàng hủy diệt cả một gia tộc hùng mạnh chỉ trong một đêm. Tất cả những điều này đã minh chứng cho vị trí đặc biệt của cô, khiến họ không dám mảy may coi thường. Huống hồ, hiện tại, Ninh gia và Địch gia cũng không còn là kỳ phùng địch thủ như xưa nữa, họ đã có một mối quan hệ khác, chỉ cần đắc tội với một trong hai thôi, họ cũng đủ chết rồi.
Trên đời này, có lẽ người không nên động nhất chính là người phụ nữ của lão đại...
Ninh Diệp nhếch miệng đầy tự hào, hắn nhìn toàn thể những người có mặt tại đây, uy nghiêm nói rành rọt từng câu: "Đời này phu nhân của tôi chỉ có một, cô ấy là Trì Ngưng."
Đời này, em là duy nhất, anh và em sống chết có nhau. Thật may, chúng ta có thể cùng bước tiếp.
Vén tấm màn mỏng che mặt ra, Ninh Diệp thấy cô đã khóc, mắt long lanh, đỏ ngầu. Ngón cái của hắn mang theo vết chai lướt qua mặt cô, nhẹ nhàng cuốn đi những giọt nước mắt, "Ngoan..."
Trì Ngưng sụt sùi gật đầu, trong mắt ánh lên vẻ hạnh phúc.
Trong một góc khuất của lễ đường, không ai chú ý đến một người đàn ông đang lẳng lặng cúi đầu. Tinh Quân nhìn người con gái xinh đẹp đến nao lòng mà mình từng thương nhớ, lại chua xót nhìn cái hộp gấm đỏ rực trong tay.
Hắn đã điên cuồng nói thích cô, nhưng cô không để tâm, bởi vì người trong lòng cô không phải hắn...
Kể từ nay trở đi, cô đã vĩnh viễn thuộc về người đàn ông khác... Hắn... thực sự bỏ lỡ rồi...
Hôn lễ kết thúc, khách khứa tự động ra về.
Trong lễ đường chỉ còn lác đác vài nhóm người, ngoại trừ đám Đường Tiêu ra thì cũng chỉ có người của Địch gia và Đô gia. Người của Đô gia đều đã tề tựu đầy đủ, dường như chỉ thiếu mỗi Đô Kiệt. Địch Lung tay trong tay với Đô Linh, anh ta hướng ánh mắt ngông cuồng về phía Ninh Diệp, nở một nụ cười chúc mừng.
Đô Linh kéo Địch Lung tiến về phía Trì Ngưng, bước chân có chút gấp gáp. Địch Lung thấy cô đi nhanh như vậy thì sợ chết khiếp, tròng mắt thoáng qua sự lo âu, hắn cẩn thận trước sau đề phòng cô bị ngã.
Nhìn một màn này, Trì Ngưng liền đoán chắc Đô Linh đã có thai, chỉ là không biết mấy tháng nhỉ?
"Tân hôn vui vẻ."
Đô Linh liếc qua nét mặt bình thản của Ninh Diệp, sau cùng dừng lại trên khuôn mặt yêu kiều của Trì Ngưng, giọng nói tao nhã.
Trì Ngưng mỉm cười, "Cảm ơn."
Nói rồi, cô sẵng giọng, cằm hơi hất lên cao, "Gọi một tiếng chị dâu xem nào."
"Chị dâu." Đô Linh không tỏ ý phản bác, ngược lại còn rất vui là đằng khác. Trên danh nghĩa, Ninh Diệp chính là anh trai của cô, bây giờ anh trai lấy vợ, cô cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, không cần lo hắn sẽ phải cô đơn cả đời...
Trì Ngưng: "E hèm..."
Đô Linh kín đáo huých Địch Lung một cái, hắn ta dời tầm mắt sang gương mặt lạnh tanh của Ninh Diệp, ánh mắt hằm hằm như muốn nói "Quản lý vợ anh đi kìa!".
Trên mặt Ninh Diệp đã có vẻ mất kiên nhẫn, tuy nhiên vì muốn thành toàn cho ý đồ của cô, hắn vẫn quyết định dung túng một lần.
Dưới sự thúc ép của Đô Linh, Địch Lung vẫn chịu thua, hắn nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hình viên đạn nhìn cô, "Chị, dâu!"
"Ây, nghe xuôi tai quá..."
Trì Ngưng thích chí cười típ mắt, nụ cười như đóa hoa nở rộ giữa thiên đường.
Ninh Diệp nhìn đến ngẩn người, phút chốc, trong mắt hắn như có cả dải ngân hà. Hắn đột nhiên vòng tay qua eo cô, ánh mắt sáng bừng, ném lại một câu rồi dẫn người vào trong.
"Tiễn khách!"
Ninh Thiếu Tường lon ton bước theo, trước khi đi còn làm mặt quỷ với Địch Lung.
"Thằng nhóc thối!"
Địch Lung có cảm giác ngày hôm nay hắn bị trêu chọc quá nhiều, nhất thời tức tối không thôi. Đô Linh không khách khí cười thẳng vào mặt hắn, "Anh chấp nhặt một đứa trẻ làm gì?"
"Không thèm nói với em..."
*Hoàn chính văn*