Sau khi đã kiểm tra cho Trì Ngưng xong, sắc mặt Mĩ Lệ hiện rõ nét tươi vui. Cô ta quay đầu, nhẹ giọng nói với Ninh Diệp: "Bẩm lão đại, cô ấy đã tỉnh lại rồi ạ. Chỉ là nhất thời bị kích động nên mới ngất đi thôi, hoàn toàn không có vấn đề gì."
Bấy giờ, thần sắc Ninh Diệp mới bớt đi vài phần lạnh lẽo, trong đôi con ngươi sâu thẳm lóe lên ý cười nồng đậm, đồng thời pha lẫn một tia mâu thuẫn không rõ ràng. Rốt cuộc thì cô kích động vì cái gì?
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Ninh Diệp vô thức liếc qua Ninh Thiếu Tường, khóe môi không kìm được khẽ cong lên, cũng đoán được phần nào câu chuyện.
Mọi người ở trong phòng thức thời lui ra ngoài, Ninh Thiếu Tường được Mĩ Lệ dắt đi chơi chỗ khác. Ngoài hành lang, Ninh Diệp nhìn Tinh Quân hồi lâu không nói gì.
Bầu không khí có vẻ đè nén, Ninh Diệp là người lên tiếng trước: "Là chú đã chống lại lệnh tôi mà tiêm thuốc cho cô ấy?"
Tinh Quân mím môi, ánh mắt thoáng chuyển động, "Phải, là tôi. Nếu lão đại muốn phạt..."
Ninh Diệp lắc đầu, hắn lạnh lùng cắt ngang lời Tinh Quân, "Chỉ lần này thôi."
"Lão đại..."
Tinh Quân trút ra một hơi phiền muộn, trong mắt hắn lộ ra tia kiên định, nhìn người đàn ông trầm ổn trước mắt, cuối cùng mới chậm rãi cất lời: "Tôi muốn rời khỏi Ninh gia."
Rời khỏi Ninh gia đồng nghĩa với việc từ bỏ thân phận này, Tinh Quân sẽ không còn là thuộc hạ của Ninh Diệp nữa.
Chân mày đen nhánh chỉ hơi nhíu lại rồi giãn ra, Ninh Diệp quay lưng bước vào trong phòng, hắn bình thản bỏ lại cho đối phương một câu, giống như là đã dự liệu từ trước: "Tùy anh."
Cửa phòng đóng lại, Ninh Diệp từ tốn ngồi xuống cạnh giường cô, ánh mắt nhu hòa ngắm nhìn người con gái mình thương vẫn đang say giấc nồng. Không biết qua bao lâu, hắn khẽ mỉm cười, kìm lòng không đặng vuốt ve khuôn mặt cô. Có lẽ da dẻ cô đã quá lâu không được chăm sóc kĩ càng, cho nên có phần hơi thô ráp, thiếu sức sống. Ninh Diệp cũng không ghét bỏ, bởi trong mắt hắn cô vẫn luôn là cô, xinh đẹp, thu hút, khiến hắn không dứt ra được, như con cá mắc vào trong lưới tình của cô...
Ròng rã một năm trời, tình yêu mà hắn dành cho cô chưa lúc nào nguôi ngoai. Người ở ngay trước mắt, thế nhưng lại im lìm, cô chẳng nói chẳng rằng, ngay cả một cái chớp mắt cũng không có. Với trọng trách trên vai, mỗi ngày, Ninh Diệp đều phải xoay sở trong đống công việc bừa bộn, từ sáng tới trưa, từ trưa tới tối, điều này khiến cả tinh thần lẫn thể xác của hắn đều mệt mỏi, hắn rất cần một người để tâm sự, giãi bày. Tuy nhiên, tất cả lời nói của hắn đều không nhận được tiếng đáp trả, cô đang nghe, nhưng không thể đáp... Có chăng cũng chỉ là hư không tĩnh mịch, mờ mờ ảo ảo, nuốt trôi đau khổ của lòng người...
Chẳng biết tự bao giờ, lửa tình trong Ninh Diệp đã nhen nhóm rồi bốc cháy không thể dập tắt nổi. Gần 2 năm bên Hoa Hạ cộng với quãng thời gian đồng hành cùng cô bước qua gian khổ, nếm trọn đắng cay ngọt bùi, cứ thế, hình ảnh và cái tên Trì Ngưng đã khắc sâu vào tim hắn, sâu đến không thể xóa nhòa, tạo thành một dấu ấn vĩnh cửu.
Tình yêu có thể không là vĩnh cửu, nhưng tình cảm mà Ninh Diệp dành cho Trì Ngưng chắc chắn là vĩnh cửu. Hắn chỉ hận không thể bảo bọc cô trong lòng, buộc chặt cô bên mình, không để cô rời xa nửa bước... Nhưng hắn hiểu rõ, mỗi người đều có tự do, và cô yêu thích tự do như con chim liệng cánh trên bầu trời rộng lớn. Cho nên, dù vô tình hay cố ý hắn đã luôn làm như vậy, dạy cô cách trở nên mạnh mẽ, dạy cô cách phòng vệ trước kẻ xấu.
Sự việc của cô xảy ra quá bất ngờ khiến hắn không thích nghi nổi. Bây giờ thì tốt rồi, cô đã khỏe lại, phía cuối con đường, luôn có một tia sáng lấp lánh của sự hi vọng, hạnh phúc đang chờ họ ở tương lai...
Thời điểm Trì Ngưng tỉnh dậy một lần nữa đã là 5h chiều. Mở mắt ra, người cô nhìn thấy đầu tiên là Ninh Diệp. Hắn đã ngồi nguyên như vậy cả một ngày, chỉ để chờ cô tỉnh.
Mắt đối mắt, cả hai đều nhìn thấy ở đối phương những tia cảm xúc phức tạp. Bàn tay Ninh Diệp vốn nắm lấy cô giờ đây đã siết chặt hơn, yết hầu hắn nghẹn ứ, cuối cùng chỉ thốt ra một câu kèm theo tiếng cười nhẹ: "Em đã tỉnh."
Nói rồi, Ninh Diệp hôn lên bàn tay trắng ngần của cô.
Trì Ngưng có thể cảm nhận cánh môi hắn hơi run rẩy, nhưng lại rất ấm áp, nó khiến cõi lòng cô được sưởi ấm. Nhìn vào đôi mắt chan chứa tình cảm của người đàn ông, cô cất giọng khản đặc: "Em đã tỉnh, anh... nhớ em chứ?"
"Nhớ, rất nhớ, rất nhớ em."
Ninh Diệp gật đầu, trong mắt ẩn chứa tia xúc động. Hắn cúi người nâng cô dậy, đặt một cái gối sau lưng cô rồi mới yên tâm để cô tựa vào.
Trì Ngưng có vẻ không tin lắm, cô nhìn hắn chòng chọc hồi lâu, như là muốn nhìn ra một điểm khác lạ trên người hắn.
Nhìn một loạt biểu cảm nghi ngờ của của cô, Ninh Diệp cảm thấy buồn cười. Nghĩ nghĩ, hắn mở miệng: "Em có gì muốn hỏi?"
Trì Ngưng trợn trắng mắt, người đàn ông này chắc chắn đã có sự chuẩn bị. Hít sâu điều hòa hơi thở, cô bâng quơ hỏi: "Em đã ngủ bao lâu rồi?"
Tại sao cô lại có cảm giác rất lâu không vận động, cả cơ thể đều uể oải, mệt mỏi?
"Em đã ngủ một năm."
"Một năm? Em ngủ lâu như vậy?"
"Ừm, rất lâu." Hắn đã đợi rất lâu.
Trì Ngưng mất vài phút để tiêu hóa thông tin, chớp mắt một cái cô đã già thêm một tuổi rồi à? Không thể tin được, cô cứ ngỡ sau khi từ hòn đảo ra ngoài, cô chỉ ngất đi thôi chứ.
Trì Ngưng bặm môi, cô nghiêm túc hỏi tiếp, ánh nhìn mang theo tia dò xét: "Câu này anh phải trả lời thật, đứa bé kia là con của ai?"
Ninh Diệp nhíu mày giả vờ không hiểu: "Đứa bé nào?"
Trì Ngưng bực bội lặp lại một lần nữa, "Đứa bé đọc sách bên giường em, khoảng tầm 5-6 tuổi."
"À, đứa bé ấy là con của anh."
Lời vừa ra, Trì Ngưng liền chết lặng. Cô cố nén cơn giận trong lòng, muốn làm rõ đầu đuôi, "Với ai?!"
Giọng cô hơi run, Ninh Diệp không nhẫn tâm nhìn cô đau lòng, từ bỏ ý định trêu ghẹo cô, nhàn nhạt nói: "Không với ai cả. Thiếu Tường là do anh nhận nuôi, thằng bé bị mất trí nhớ. Sau khi làm thủ tục, chúng ta đã trở thành cha mẹ hợp pháp của nó."
"A..."
Trong đôi mắt trong suốt là một tia ngỡ ngàng, Trì Ngưng đã nghĩ đến bao nhiêu tình tiết cẩu huyết, nhưng không ngờ sự thật lại đơn giản như vậy. Tức là... cô đã hiểu lầm sự chung thủy của hắn?
Ninh Diệp bóp nhẹ má cô, "Có phải em lại nghĩ lung tung không?"
Trì Ngưng chột dạ, trên mặt nổi lên vài đốm hồng, cô lắc đầu nguầy nguậy, "Không có, em chỉ thắc mắc thôi. Vậy từ nay về sau, anh là cha nó, em là mẹ nó, chúng ta là một gia đình."
Ninh Diệp mỉm cười xoa đầu cô, cũng không có vạch trần. Đột nhiên, Trì Ngưng nhoài người ôm chầm lấy hắn, cả cơ thể mềm mại ùa tới, hắn nghe thấy giọng cô nghẹn ngào, "Người ta nhớ anh chết đi được, lúc tỉnh dậy không thấy anh, em còn lo là có chuyện gì..."
Có đánh chết Trì Ngưng cũng không nói ra việc cô nghĩ hắn có con riêng, hơn nữa còn phản bội mình. Mất mặt chết đi được!
Ninh Diệp cảm nhận hơi thở nóng bỏng của cô phả đều bên tai, cả người như có một luồng điện xẹt qua, chạy từ gan bàn chân lên đến tận não. Hắn vươn tay bế cô ngồi lên đùi, cả thân thể cường tráng bao trọn lấy cô, hai ngón tay hắn nâng cằm cô lên, không nói hai lời liền áp xuống một nụ hôn như vũ bão.
Khoảnh khắc môi lưỡi chạm nhau, mọi nỗi nhớ nhung, yêu thương đều chính thức bùng nổ. Người đàn ông cuồng nhiệt cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương thơm mát, không để cô kịp định hình, đè đầu cô xuống hôn tới tấp. Chiếc lưỡi vượt qua hàm răng trắng, xâm nhập vào trong, khuấy đảo khoang miệng, hai cánh môi vẫn trằn trọc hôn mút, hơi thở hòa vào nhau, quấn quýt, say sưa không nỡ rời...
Trì Ngưng bị đánh úp tất nhiên không cam lòng, cô vòng tay qua cổ Ninh Diệp đáp lại nụ hôn của hắn. Giờ phút này, mùi hương của hắn khiến tâm trí cô mê mẩn, càng ngày càng chìm đắm trong sự ngọt ngào mà nụ hôn mang lại.
Nhìn vẻ xinh đẹp, ướt át đến phát hờn của cô, Ninh Diệp vẫn cố cầm lòng lại, bàn tay mang theo hơi ấm khẽ xoa lưng cô giúp cô lấy lại hô hấp. Gò má Trì Ngưng có chút đỏ hồng, ánh mắt ngơ ngác như con nai vàng, thoạt nhìn trông rất hấp dẫn, quả thực khiến ai đó khó lòng mà kháng cự.
Ninh Diệp mổ nhẹ vào môi cô, còn ác ý day nhẹ. Trì Ngưng biết thảo nào hắn cũng làm vậy, toan giơ tay đẩy hắn thì đã bị hắn giữ lại. Từng nhịp tim mạnh mẽ truyền đến tay cô, khiến tim cô không hiểu sao cũng đập nhanh theo, loạn hết cả lên.
"Em vừa mới tỉnh dậy, rất yếu, không được."
"Không được cái gì?!" Trì Ngưng trừng hắn một cái, cô mới không suy nghĩ xấu xa như vậy.
Ninh Diệp đè nén tiếng cười trong lồng ngực, bộ dáng nửa chính nửa tà, trông cực kì hút hồn. Trì Ngưng mở to mắt nhìn gương mặt yêu mị của hắn, những ngón tay không tự chủ mà vuốt nhẹ lên từng đường nét anh tuấn kia...
Người đàn ông này, sao lúc nào cũng đẹp trai, quyến rũ vậy chứ? Không biết trong thời gian cô hôn mê, có người phụ nữ nào ve vãn hắn không nhỉ?
Trì Ngưng lập tức bác bỏ cái suy nghĩ vừa mọc mầm này. Cho dù là có đi chăng nữa thì cũng không ai dám đến gần hắn. Hình tượng bên ngoài của Ninh Diệp rất tàn nhẫn, vô tình, duy chỉ có cô mới biết được mặt trái của hắn...
Trì Ngưng nũng nịu nhìn người đàn ông, nhỏ giọng nói: "Em đói."
Ninh Diệp được khỏa lấp nỗi lòng, hắn cười tà tứ: "Đi tắm đã, tối nay chính là giao thừa, em muốn ăn gì cũng được."
"Em muốn anh đích thân nấu cho em."
"Tuân lệnh."
Vì em ngay cả mạng anh cũng không cần, nói gì đến một bữa cơm?