Ra khỏi cửa lớn, Trì Ngưng chật vật nhét đồ vào trong cốp xe.
Sự quyến rũ cộng với khí chất thu hút trên người cô khiến không ít người phải ngoái đầu nhìn lại, miệng thì tấm tắc xuýt xoa...
Trì Ngưng dựa vào cửa xe, vừa bẻ khớp tay vừa nhìn dòng người lướt qua trước mặt. Bên đường lớn, mọi người tụ tập đông đúc, tiếng bàn tán, chỉ trỏ đủ kiểu, dường như rất náo nhiệt. Cô mím môi, tò mò nhìn sang, đoạn dỏng tai lên nghe. Có tiếng cãi vã ồn ào, xuyên qua đám đông, cô lờ mờ thấy được bóng dáng hai người đang xảy ra tranh chấp.
"Chậc..." Trì Ngưng chép miệng, toan mở cửa xe rời xa chốn thị phi.
"Đoàng..."
Bỗng, một viên đạn sượt qua cửa kính xe với tốc độ ánh sáng rồi cắm vào cột sắt lạnh lẽo. Trong khoảnh khắc bay qua, viên đạn gần như sắp ghim vào tay Trì Ngưng.
Cô giật thót, miệng há to rồi hốt hoảng nhảy ra một đoạn khá xa. Mẹ nó, có ám sát!
Trì Ngưng nắm chặt cổ tay, nín thở, ánh mắt đảo loạn bốn phía, thâm tâm tràn ngập cảnh giác. Đám người bên đường lúc này đã tách ra tự bao giờ, cô cũng thuận thế nhìn theo, đập vào mắt là hai người đàn ông vóc dáng cao to. Một gã vẻ mặt dữ dằn, tay lăm lăm khẩu súng mà hướng về phía cô, gã còn lại thì tức giận cầm lấy tay anh ta, cố gắng giật lấy khẩu súng... Tình thế giằng co rõ ràng, trong nháy mắt, cô cũng kịp thời hiểu được mọi chuyện.
Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, Trì Ngưng nghiến răng ken két, cô là nằm không cũng trúng đạn! Mấy người này muốn cãi nhau thế nào cũng được, nhưng tại sao lại dùng súng?!
Hừ, tồi tệ hơn là họ còn dùng không cẩn thận! Báo hại cánh tay này của cô suýt nữa đi đời... Cảm giác tê dại trên đầu ngón tay vẫn chưa tan hết, Trì Ngưng hít sâu một hơi, đoạn cuộn tròn nắm tay, đáy mắt ẩn chứa sắc lạnh. Hôm nay, cô tuyệt đối phải làm cho ra nhẽ!
Trước ánh mắt kinh hãi của đám đông, Trì Ngưng hùng hổ xông đến, từng câu từng chữ như rít qua kẽ răng: "Không biết dùng súng thì cút về nhà mà học. Còn dám tùy tiện mang ra đường làm hại người vô tội... Tôi thấy mấy người là thiếu đòn rồi!"
Trì Ngưng bước đến, chớp mắt đá bay khẩu súng lục kia.
"Trì... Trì Ngưng?!"
Một giọng nói nam tính quen thuộc truyền đến. Trì Ngưng cố bình tĩnh, chầm chậm quay đầu sang.
Mặc cho cô đã cầu nguyện trong lòng ngàn vạn lần, thế nhưng cuối cùng kết quả lại đúng như dự đoán của cô. Trời ạ, gặp lại người quen rồi!
"Trì Ngưng, là cô đúng không?" Tinh Quân nhìn cô, hồi hộp hỏi, giọng vừa mừng vừa lo.
Trì Ngưng nhanh chóng động não, ngoài miệng lập tức bác bỏ, thái độ hết sức thờ ơ: "Anh là ai? Tôi không quen biết anh."
"Con đàn bà này từ đâu đến mà dám ra tay với tao... Mày là muốn chết hả?!"
Tinh Quân chưa kịp tiếp lời thì gã đàn ông kia đã phẫn nộ gào lên với Trì Ngưng. Ánh mắt gã không ngừng đánh giá cô, vẻ thèm khát bẩn thỉu cứ thế lộ ra.
Trì Ngưng bực bội trong lòng, thần sắc càng thêm lạnh lẽo. Ra ngoài một chuyến thôi mà cũng có thể gặp rắc rối, số cô đúng là xui hết chỗ nói.
"Mày nói cái gì?!" Tinh Quân thẳng tay giáng cho gã đàn ông một cú đấm vào mắt.
Gã ăn đau, loạng choạng lùi lại mấy bước, miệng không ngừng rên rỉ. "Máu... thằng chó kia, thù của tao với mày còn chưa tính xong, mày lại dám đánh tao... Tao... tao cho mày lên đồn!"
Dứt lời, gã lôi điện thoại ra bấm bấm vài cái.
Trì Ngưng nhìn con mắt toét máu của gã đàn ông ngoại quốc rồi lại nhìn Tinh Quân. Hắn ta sử dụng bao nhiêu sức lực thế, một cú đấm liền phế luôn mắt của người ta.
"Mày đợi đấy, chú tao là Cục trưởng cục cảnh sát. Hôm nay mày xong đời rồi!" Gã vừa nói vừa nghiến răng.
Đối với sự uy hiếp cộc cằn của đối phương, Tinh Quân không phản ứng gì mà chỉ cười lạnh: "Tao đợi, xem mày có đủ nhanh hay không?!"
Tinh Quân thản nhiên gọi một cú điện thoại, tức thì vài phút sau một loạt người mặc đồ đen như hung thần ác sát đã vọt tới. Đám người cung kính gật đầu với Tinh Quân, sau đó bao vây lấy gã đàn ông...
Cùng lúc đó, một tốp cảnh sát cũng vừa tới nơi. Tiếng còi rú inh ỏi, hai bên đụng độ nhau, không nhiều lời liền giương cung bạt súng.
"Chú, cứu... cứu cháu!" Gã đàn ông đau đớn gào thét.
Trì Ngưng cũng chớp cơ hội, cô lén lút lùi lại, rời đi một cách thần không biết, quỷ không hay. Đúng lúc cô định thở phào thì cổ tay bỗng bị một bàn tay thô ráp tóm chặt, giây sau cả người liền ngã vào lồng ngực vạm vỡ của người đàn ông.
Tinh Quân mừng rỡ ôm lấy cô, những ngón tay không ngừng vuốt ve tấm lưng mảnh mai, hắn mở miệng: "Tại sao em lại nghỉ việc?"
"Buông tôi ra, tên khốn này!"
Trì Ngưng ra sức vùng vẫy, trong lòng rung lên từng hồi chuông báo động. Người đàn ông này không giống với đồng nghiệp Tinh Quân trước kia của cô. Hắn mang cho cô cảm giác rất khác lạ, có gì đó ma mị, huyền bí. Mà Tinh Quân trước kia rõ ràng không như vậy...
Nghĩ đến đây, Trì Ngưng lại càng giãy giụa, đôi mắt xinh đẹp không ngừng quét qua mọi ngóc ngách. Mấy tên thuộc hạ Ninh Diệp phái đến để bảo vệ cô không biết đang chết rấp ở xó nào. Lúc cần thì lại không thấy...
"Anh điếc hả?!"
Trì Ngưng điên tiết hét lớn, sức lực của người đàn ông này quá lớn. Hai cánh tay của hắn hệt như gọng kìm đang kẹp chặt lấy cô, dù cô có nhúc nhích cỡ nào cũng không thể thoát khỏi.
"Trì Ngưng, tôi tìm em rất vất vả đấy..." Tinh Quân âu yếm nói, giọng mềm mại xen lẫn phấn khích, cứ như hắn không nhận thấy sự kháng cự kịch liệt của cô gái trong lòng.
Đáy mắt Trì Ngưng hiện lên vẻ hồ nghi, chợt, cô đứng im bất động, vươn mắt nhìn về sau lưng Tinh Quân.
Bên đó đã được dọn dẹp sạch sẽ, phía cảnh sát và đám người áo đen dường như vừa thương lượng gì đó, cả hai rút lui trong hòa bình, không có mùi thuốc súng.
Ánh mắt Trì Ngưng chạm phải nét mặt bất ngờ của một tên trong đám áo đen, trùng hợp là tên đó cũng đang nhìn cô. Trì Ngưng tĩnh tâm suy nghĩ, đúc kết tất cả mọi điều lại, hình như... thân phận của Tinh Quân thực sự không đơn giản rồi.
Lẽ nào hắn cũng giống Ninh Diệp?!
Càng nghĩ Trì Ngưng càng thấy sợ, cô lần mò chiếc điện thoại trong túi, đoạn cất giọng lạnh lùng: "Tôi nói lần nữa, buông tôi ra!"
Tinh Quân thoáng thả lỏng tay, hắn nhếch miệng, "Đừng giận, tôi làm em đau sao?"
Cơ hồ ngay khi lời Tinh Quân vừa ra, Trì Ngưng đã quét một đòn vào chân hắn, có ý định bỏ chạy.
Nhưng, gáy cô đột nhiên bị đập mạnh một cái, từng trận đau đớn dâng lên, cả người rơi vào trạng thái vô lực, mắt nhắm tịt không thấy gì.
Sau khi đánh ngất Trì Ngưng xong, Tinh Quân bèn bế cô ngồi vào chiếc ô tô bên cạnh, đóng sập cửa lại rồi phóng đi.
"Đến biệt thự ngoại ô, cắt đuôi hai người theo dõi đằng sau."
Tinh Quân bình thản ra lệnh, ánh mắt quan sát Trì Ngưng không rời.
"Vâng!"
Người đàn ông lái xe vừa đáp vừa liếc trộm qua gương chiếu hậu. Có điều, khi va phải cái nhìn lạnh lùng của Tinh Quân, gã tức khắc rụt cổ lại, tập trung công việc của mình.