Trì Ngưng thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Ninh Diệp, cô hít sâu, nói một cách đúng lý hợp tình: "Cả công cả tội, coi như huề nhau."
Đám người Đường Tiêu nghe vậy thì nhíu mày. Người phụ nữ này dám đôi co trả giá với lão đại mà lão đại lại chẳng mảy may có biểu hiện tức giận gì. Xem ra... Trì Ngưng rất được lòng lão đại! Bọn họ theo hắn lâu như vậy mà còn chưa được hưởng đãi ngộ tốt đến thế.
Hàn Thiết âm thầm cười, anh ta thấy Trì Ngưng không hề vô dụng như vẻ bề ngoài. Ngược lại, cô rất có bản lĩnh là đằng khác. Bất giác, hắn nhớ đến màn tranh cãi nảy lửa hồi trưa của cô với Mĩ Lệ.
Một người xưa nay không bao giờ chịu thua thiệt như Mĩ Lệ bỗng nhiên lại bị Trì Ngưng dạy dỗ một trận, hơn nữa còn không thể phản bác hay bắt bẻ nửa lời. Chứng kiến chuyện này, cả anh ta lẫn Đường Tiêu đều khá bất ngờ. So ra, miệng lưỡi Mĩ Lệ sắc bén một thì Trì Ngưng sắc bén mười... Một bước khiến đối thủ câm nín! Nếu cô ta mà tham gia cuộc thi tranh biện thì chắc chắn sẽ rất thú vị.
Nói đến chuyện này, Hàn Thiết thấy Mĩ Lệ đã thật sự sai lầm. Cô ta đang dần vi phạm điều cấm kỵ trong lời thề năm xưa trước lão đại, đang dần lơ là trách nhiệm, nhiệm vụ của một thuộc hạ, tơ tưởng những điều không nên... Nếu còn không sớm nhận thức và sửa đổi, Mĩ Lệ sẽ phải gánh chịu hình phạt cực kì lớn từ Ninh gia.
Mĩ Lệ ghen tỵ đến nổ đom đóm mắt, thâm tâm gần như tuyệt vọng. Lẽ nào lại thế chứ? Cô ta luôn chờ Trì Ngưng mắc lỗi, nhưng hình như lão đại đều không để tâm... Tình yêu giữa hai người thật sự bền chặt vậy sao?!
Ánh trăng bàng bạc chiếu rọi qua khung cửa sổ trong suốt, giờ phút này, mỗi người đều theo đuổi những suy nghĩ riêng.
Thần sắc Ninh Diệp phức tạp, chần chờ một lát, hắn buông đũa, ra chỉ thị: "Điều tra lai lịch gốc gác của những người tại sòng bạc hôm đó, tiếp tục nghiên cứu tư liệu trong USB. Sau khi xong việc, cho nổ tung khu phố ấy."
Nếu hắn đoán không sai thì có lẽ khu phố này được Smith tiên sinh xây dựng để kinh doanh chuỗi hệ thống sòng bạc, cá độ của ông ta. Vậy mà lúc đấy hắn lại không phát hiện ra... thật thất trách!
"Vâng, bọn thuộc hạ đã hiểu!"
Đám Đường Tiêu gật đầu đáp.
...
Sau khi kết thúc bữa tối, Ninh Diệp lại tiếp tục làm việc. Tình hình những ngày gần đây càng lúc càng căng thẳng, những chi nhánh nhỏ đã sốt hết cả ruột, lao vào đánh nhau như mưa. Cái kế mà Ninh Diệp cùng Địch Lung sử dụng, lợi ích chẳng thấy đâu mà thiệt hại thì nhiều. Cũng không biết kẻ đằng sau kia bao giờ thì hành động nữa.
Mặc dù Trì Ngưng có nhiều thắc mắc nhưng cô cũng chỉ để trong lòng. Ninh Diệp làm vậy là có lý của hắn, cô không hiểu nên không muốn can thiệp. Làm người bàng quan đứng nhìn, thái độ này không thể thích hợp hơn...
...
Hai ngày nghỉ mà Ninh Diệp cho, Trì Ngưng tận dụng rất triệt để.
Ngày đầu tiên, quá nửa thời gian cô đều dùng để ăn và ngủ, tiện thể ở trong phòng quan sát mức độ biến động của thị trường cổ phiếu.
Ngày thứ hai, mới sáng sớm Trì Ngưng đã hỏi hắn chỗ để thẻ ở đâu. Ninh Diệp cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn trả lời cô, thái độ hào sảng, dường như đã quên mất chuyện cô giấu hắn đi sòng bạc: "Trong tủ, ngăn thứ hai từ dưới đếm lên. Nếu muốn mua cái gì thì cứ thoải mái!"
"Ồ, em biết rồi. Cảm ơn cục cưng!"
Trì Ngưng mắt nhắm mắt mở hôn qua loa vào má người đàn ông, sau đó lại trùm chăn ngủ tiếp.
Đến khi chuông báo thức kêu lên lần thứ ba, lúc này Trì Ngưng mới chịu dậy. Cô đánh răng rửa mặt một lượt sau đó mở tủ quần áo ra xem.
"Quái lạ, chiếc váy mà mình thích đâu rồi? Không lẽ để quên dưới phòng?"
Trì Ngưng đứng giữa đống đồ hiệu mà không khỏi ảo não. Bây giờ, cô và Ninh Diệp đang ở chung một phòng, mọi đồ đạc của cô từ phòng dưới đã được dọn hết lên đây.
Cô cau mày, cố gắng tìm thêm lần nữa, cuối cùng cũng lôi ra được một chiếc váy màu đen bó sát từ góc tủ ra.
Thay đồ xong xuôi, chải chuốt tóc tai, Trì Ngưng đã biến thân thành một cô gái sành điệu, cuốn hút. Hiếm khi có dịp đi dạo phố như vậy, cô phải để bản thân xinh đẹp một chút. Đeo chiếc vòng cổ "Nước mắt nàng tiên cá" lên, trông cô lại càng kiêu hãnh rạng ngời.
Trì Ngưng theo lời Ninh Diệp mô tả, cô mở ngăn tủ ra, lập tức một chồng thẻ chói lóa đập vào mắt. Tiện tay lấy một chiếc thẻ đen, cô xuýt xoa không thôi: "Ôi, cảm giác làm người giàu..."
Mang theo tâm thế thảnh thơi, Trì Ngưng lái chiếc Bugatti của Ninh Diệp ra khỏi cửa. Cô không biết lái ô tô, nhưng vài bữa trước đã được dạy rồi, cho nên việc này không làm khó được cô.
Chiếc xe thuận lợi đi qua các trạm gác của Ninh gia rồi tiến vào đường lớn. Thực ra, cô luôn biết có người đi theo sau mình, và đó là người mà Ninh Diệp phái tới để bảo vệ cô. Trì Ngưng mặc kệ, miễn sao bọn họ không làm ảnh hưởng tới cô là được.
Ninh Diệp chỉ nói cô hạn chế ra ngoài chứ cũng không cấm cản gì, cho nên hôm nay cô mới đánh bạo đi chơi một mình.
Thành phố này vẫn giống như lần đầu tiên cô đến, không nhộn nhịp nhưng cũng không hẳn là vắng tanh. Nói chung khung cảnh ở đây khá bình yên, giữa những công trình kiến trúc hoành tráng có thể cảm nhận đâu đó nét hoài cổ, lãng mạn...
Làn gió mát tạt qua khung cửa xe thổi bay mái tóc suôn mượt của Trì Ngưng. Cô nhấn chân phanh, dừng xe trước một tòa nhà trung tâm thương mại lớn.
Sải bước chân trên nền nhà sáng bóng, Trì Ngưng ghé vào một cửa hàng máy tính. Cô mua con chuột không dây hiện đại nhất, quẹt thẻ rồi xách đồ.
"Christian Louboutin vừa cho ra mắt mẫu giày mới, cậu đã xem chưa?"
"Trùng hợp thật, hôm nay tôi định đến đây để mua nó..."
"Còn lâu cậu mới đủ tiền mua!"
Tiếng thảo luận sôi nổi của hai cô gái trẻ lọt vào tai Trì Ngưng. Cô nghĩ nghĩ một lát, quyết định chạy lại hỏi, giọng tiếng Anh tiêu chuẩn: "Làm phiền một chút, hai cô có thể nói cho tôi biết, mẫu giày đó được bày bán ở đâu không?"
Một người trong đó liếc cô với vẻ khinh bỉ, song liền đưa tay chỉ đường, "Ngay gần đây thôi, rẽ phải là tới rồi."
"Cảm ơn."
"Xì, tưởng ai cũng có thể mua sao..."
Ngay khi cô vừa đi, cô gái liền bĩu môi tỏ vẻ giễu cợt. Tiếng nói này không nhỏ, Trì Ngưng cũng có thể nghe thấy. Nhưng cô không quan tâm, một đường đi thẳng tới gian hàng bán giày.
Là con gái ai lại không thích quần áo, trang sức đẹp. Trì Ngưng cũng không ngoại lệ, mục đích ra ngoài của cô hôm nay chính là mua, mua, mua và quẹt, quẹt, quẹt!
Dù sao Ninh Diệp cũng nhiều tiền, cô sẽ tiêu giúp hắn.
Nói với nhân viên bán hàng một tiếng, người đó liền đem ra một đôi giày gót nhọn đen bóng với thiết kế tinh xảo, vừa quyền lực vừa nữ tính...
Trì Ngưng mỉm cười đưa thẻ cho nhân viên thanh toán, đoạn ngắm nghía những đôi giày khác.
Cứ đi loanh quanh một hồi, chẳng mấy chốc trên tay cô liền có một đống đồ đạc lỉnh kỉnh. Không biết vô tình hay hữu ý, cô còn mua cả một đống đồ nam, sơ mi có, đồng hồ có, thắt lưng cũng có...
Xem ra hôm nay cô quẹt thẻ hơi nhiều. Có điều chiếc thẻ này dù có bị quẹt cháy thì tiền trong đó cũng không hết được.