Bầu trời xám xịt đầy mây đen, từng cơn gió thổi mạnh táp cơ thể khiến Đô Linh run cầm cập. Vì vội vã ra ngoài nên cô không mặc áo khoác, bây giờ trời còn có xu hướng đổ mưa, cô biết phải làm sao...
Đô Linh tủi thân ngồi ôm gối, nước mắt chực trào tuôn rơi. Từng giọt mưa lách tách giội xuống, lộp độp, lộp độp... rửa trôi nước mắt mặn chát của cô, sự lạnh lẽo thấm tận xương tủy.
Bỗng, bả vai dâng lên từng trận đau đớn, Đô Linh theo bản năng hét lên, đang định mở miệng hỏi thì gương mặt âm trầm của Địch Lung đã đập vào mắt.
"Đô Linh, nói... có phải em muốn rời xa tôi?"
Ánh mắt Địch Lung gắt gao nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô gái, gằn giọng.
Đô Linh hơi ngơ ngác, song, cô kịp thời nhận ra ý trong lời của hắn, liều mạng lắc đầu giải thích: "Không, em không hề..."
Nghe Đô Linh nói vậy, Địch Lung vẫn không hòa hoãn chút nào. Hắn để mặc nước mưa lạnh lẽo thấm ướt da thịt mình, ôm chặt cô vào lòng, cất giọng khản đặc: "Còn giảo biện, nếu em không muốn rời xa tôi thì tại sao lại bỏ chạy?"
Khí thế lành lạnh trên người Địch Lung khiến Đô Linh hoảng sợ, cô vô thức giật lùi ra sau. Bấy giờ, cô mới chợt nhớ ra hành động nông nổi của mình, khóc òa lên: "Mẹ em bị tai nạn, em muốn về nhà... Xin lỗi vì đã không báo trước với anh..."
"Em nói gì?"
Địch Lung nâng cằm cô lên, ngạc nhiên hỏi.
Đô Linh kiên nhẫn lặp lại lần nữa, tuy nhiên nước mắt chưa từng ngừng chảy, toàn bộ sự khẩn trương cùng lo sợ hiện hết lên trên mặt.
Địch Lung vốn tức giận đột nhiên bị giội một gáo nước lạnh, vẻ lúng túng lần đầu xuất hiện trong cặp mắt màu nâu. Thì ra là hắn hiểu lầm, thì ra sự tình không như hắn nghĩ...
Thật tốt!
"Tiểu Linh..." Địch Lung âm thầm thở phào, đoạn vuốt nhẹ mái tóc ướt đẫm của cô, cúi đầu hôn lên cánh môi run run có phần tái nhợt vì lạnh, mút nhẹ.
Không chần chờ thêm nữa, Địch Lung bế thốc cô lên, thả vào trong ô tô. Hắn lôi từ đâu ra một chiếc chăn phủ lên người Đô Linh, chậm rãi ôm cô vào lòng.
Trong ô tô không còn ướt và lạnh như ở ngoài trời. Đô Linh khép hờ mắt, nhưng thân thể vẫn không ngăn được rung lên nhè nhẹ.
Thấy vậy, Địch Lung nhíu chặt mày, không nói không rằng chỉnh lại chăn cho cô, sau đó xoay người chỉnh lại nhiệt độ điều hòa.
"Địch Lung, em cần phải về gặp ba mẹ, đã 1 tháng rồi em chưa thấy mặt họ... Em nhớ nhà!"
Đô Linh thút thít lên tiếng, cô nắm chặt góc chăn, cố gắng không khóc nữa.
"Em... có yêu tôi không?" Địch Lung xoáy sâu vào đôi mắt trong veo không nhiễm bụi trần, hỏi với vẻ không chắc chắn.
Lần đầu tiên trong đời, hắn làm chuyện bản thân không nắm chắc, đó chính là chờ đợi cô yêu mình.
Hắn không hiểu tại sao tình yêu đến với mình nhanh như thế, bất chợt như thế, lại còn là người con gái này...
Bất giác, Địch Lung hồi tưởng lại cái đêm cuồng nhiệt giữa hai người vào một tuần trước...
Tối đó, gió mát trăng thanh.
Địch Lung mệt mỏi trở về từ phòng họp, vốn định ghé qua phòng Đô Linh một lát xem cô đã ngủ chưa. Ai ngờ khi hắn vừa mới bước tới cửa, cô từ trong nhào tới ôm lấy hắn, treo trên người hắn như một chú gấu Koala.
Cả người cô nồng nặc mùi rượu, gò má đỏ ửng, hai mắt mê ly. Khoảnh khắc ấy, trông cô không khác gì một con hồ ly ngàn năm đang câu hồn đoạt phách người khác, đưa hắn rơi vào giấc mộng.
Ngay khi Địch Lung còn đang mơ hồ quan sát cô thì Đô Linh đã cắn vào cổ hắn tự lúc nào. Cơn đau đớn ập đến làm hắn trở nên tỉnh táo, một tay hắn đỡ lưng cô, tay còn lại bỉ ổi bóp chặt bờ mông căng tròn...
Xúc cảm đàn hồi nơi đầu ngón tay khiến hắn như phát điên. Địch Lung đóng sập cửa lại, mạnh bạo ném cô lên giường, hệt như đang ném một bao cát.
Đô Linh hé mắt nhìn người đàn ông, hai chân đạp lung tung, ủy khuất nói, "Tên khốn Địch Lung, anh thất hứa..."
"Tôi thất hứa cái gì?" Địch Lung giật mạnh cúc áo, đè chặt hai chân cô rồi hỏi.
"Anh bảo sẽ cho tôi về nhà, vậy mà đã lâu như vậy... anh vẫn không thả tôi ra." Đô Linh đột nhiên vùng dậy, giơ tay tát bốp vào mặt hắn, "Đánh chết anh, đồ khốn!"
Địch Lung tức quá hóa cười, hắn tóm chặt hay cánh tay của cô giơ lên đầu, tư thế hết sức ám muội. "Em chửi tôi là đồ khốn chứ gì? Vậy tôi sẽ "làm" em lập tức, ngay tại đây!"
Nhận thấy sự thay đổi của người đàn ông, Đô Linh rốt cuộc thanh tỉnh, hoảng hốt nói, "Không... không được..."
Nhưng muộn rồi, Địch Lung dường như đã bị dục vọng che mờ lý trí, trong lòng chỉ còn lại bản năng đang gào thét sục sôi muốn thoát ra ngoài và muốn được khỏa lấp.
Hắn cúi đầu hôn lên môi Đô Linh, lực mỗi lúc một mạnh, bàn tay đã cởi áo của cô lúc nào không hay. Có điều, trong một phút cuối, hắn bỗng lật người nằm sang bên cạnh, thở dài...
"Không có sự đồng ý của em, tôi không thể!"
Địch Lung hoàn toàn không muốn cô hận mình, cái hắn cần là trái tim của cô, là sự cam tâm tình nguyện của cô.
"Hức..."
Đô Linh buông ra một tiếng kêu nhỏ, sắc mặt đỏ lựng, hai mắt mơ màng nhiễm tình dục. Trái tim trong ngực đập bịch bịch không có điểm dừng, cô xoay người ngồi lên bụng Địch Lung, chủ động hôn lấy hắn.
"Em... " Địch Lung sửng sốt, nhờ ánh trăng tạt vào từ cửa sổ, hắn thấy vẻ thẹn thùng trong mắt cô.
"Ngu ngốc, người ta đã bật đèn xanh cho anh mà còn không nhận ra. Anh làm lão đại kiểu gì vậy?"
Đô Linh lúc này dường như đã tỉnh rượu, cô không sợ sệt nhìn thẳng vào mắt hắn, nạt nộ một cách có tình có lý.
Địch Lung bừng tỉnh, nháy mắt liền trở về trạng thái bình thường, cười ngả ngớn, "Tiểu Linh, có phải em đã ngấp nghé tôi từ trước..."
Đó là câu nói hoàn chỉnh cuối cùng trước khi hai người tiến vào cuộc yêu. Địch Lung không có kinh nghiệm, nhưng dựa vào thiên phú trời ban, hắn dễ dàng khiến Đô Linh chìm trong khoái cảm dạt dào... Tuy nhiên, từ đầu chí cuối, cô chưa từng nói yêu hắn.
Mặc dù cô tự nguyện trao thân cho hắn, nhưng hắn không chắc mục đích của cô là gì.