Tại câu lạc bộ chơi golf, trong sảnh lớn bày đầy những hàng ghế dài cùng với những chậu hoa thược dược.
Địch Lung nhàn nhã ngồi trên ghế hút thuốc, trên trán là một tầng mồ hôi mỏng do vừa mới vận động. Hắn nhẹ nhàng rít vào một hơi, ánh mắt trông về phía Thượng Quan Vệ đang tới gần.
"Lão đại..."
Thượng Quan Vệ không giấu nổi vẻ gấp gáp, hai mắt anh ta phát sáng, "Thuộc hạ vừa nhận được tin Jam đã xuất hiện trở lại, tuy nhiên tín hiệu hoạt động rất ngắn ngủi, chỉ vỏn vẹn có 2 phút đồng hồ."
"Ở đâu?" Địch Lung nhướng mày hỏi.
"Thủ đô Bangkok, Thái Lan. Thuộc hạ đang cho người thu hẹp phạm vi và điều tra thêm."
Địch Lung chậm rãi đứng dậy, đáy mắt lướt qua một tia lạnh lẽo. "Jam là người thâm sâu khó lường, các chú phải hết sức cẩn thận. Nếu đã dám ôm tiền của tôi bỏ trốn, ắt hẳn Jam sẽ có cách đối phó..."
Người này bặt vô âm tín đã lâu, nay bỗng dưng xuất hiện trở lại, cũng không biết là định làm gì. Có điều như vậy cũng tốt, càng thuận tiện cho công tác điều tra của anh ta.
Địch Lung đột nhiên khâm phục sự can đảm và tài năng của Jam. Người này dám ở dưới mí mắt của hắn mà hốt sạch sẽ phân nửa số tiền lợi nhuận rồi chạy biến. Đã thế còn làm một cách xuất quỷ nhập thần, khiến người của hắn khi phát hiện ra thì đã quá muộn. Dựa theo quan sát, có thể thấy Jam tính toán rất kĩ càng, trước khi đi còn xóa sạch mọi dấu vết, không để lộ bất kì thông tin nào...
Chính vì thế, dù Địch Lung muốn truy sát Jam cũng rất khó khăn.
"Vâng, còn có một chuyện nữa, thuộc hạ đã có ảnh chụp của Jam."
Thượng Quan Vệ vừa nói vừa rút trong ngực ra một tấm ảnh bằng lòng bàn tay, đoạn cung kính đưa đến trước mặt Địch Lung.
"Đây là ảnh chụp mà thuộc hạ trích xuất được từ camera của một sở giao dịch chứng khoán tại Hoa Hạ."
Địch Lung yên lặng nghe hết, hắn nheo mắt nhìn vào người phụ nữ bịt kín mặt trong ảnh. Vóc dáng của cô ta gầy và cao, quần áo cũng không phải hàng hiệu, cách ăn mặc thậm chí còn có phần lôi thôi, lếch thếch. Cũng không biết cô ta vốn dĩ là vậy, hay chỉ giả vờ để che mắt người khác.
Khóe miệng Địch Lung hơi nhếch, hỏi với vẻ thích thú: "Sao chú chắc chắn đây là Jam?"
"Trong quá trình điều tra, thuộc hạ đã tìm được một manh mối quan trọng. Theo ghi chép trong sở giao dịch chứng khoán, số tài khoản mà cô ta dùng để đầu tư và thu lời trùng khớp với số tài khoản mà cô ta từng cung cấp cho chúng ta. Hơn nữa, người đứng tên tài khoản này cũng có tên là Jam. Thời gian cô ta xuất hiện tại nơi này sớm hơn 1 năm so với lúc lão đại mời cô ta về làm trong Iris Napo."
"Tiếp tục." Hai đầu lông mày Địch Lung cau chặt, khẽ mở miệng.
Thượng Quan Vệ: "Hai năm trước, Jam như một con hắc mã xâm nhập vào phố tài chính Hoa Hạ. Thời điểm đó, không một ai đầu tư chứng khoán là không biết đến Jam. Thuộc hạ đã hỏi một công ty từng hợp tác với Jam khi ấy, chính miệng người đó chứng thực rằng Jam là nữ, người gốc Hoa."
"Ồ..."
Địch Lung không rõ ý vị kêu lên, trong lòng không tránh khỏi có chút kinh ngạc. Một người phụ nữ có thể giỏi đến mức này sao?
Trầm mặc hồi lâu, Địch Lung vứt điếu thuốc đang cháy dở trong tay xuống, đoạn lấy chân nghiền nát. Hắn nắm chặt tấm ảnh trong tay, rảo bước về phía cuối hành lang, thận trọng căn dặn: "Điều tra xem sau lưng Jam có tổ chức nào không? Tôi không tin một mình cô ta lại có bản lĩnh nuốt trọn khoản tiền lớn đến vậy."
Địch Lung mở cửa ngồi lên xe, hắn thản nhiên thay một chiếc áo sơ mi khác, giọng lạnh lùng, "Bên Ninh Diệp thế nào rồi?"
Thượng Quan Vệ giữ vẻ mặt vô cảm lái xe, chầm chậm đáp: "Hiện tại Ninh gia đang cắm rễ ở Thái Lan, cũng không biết đang làm gì. Người của chúng ta báo về, hắn đã từng đến Tam giác vàng."
Nghe vậy, động tác đóng cúc áo của Địch Lung liền khựng lại vài giây, trong mắt lộ ra tia cảnh giác. Tam giác vàng là nơi trung chuyển ma túy đi khắp nơi của Địch gia, đặc biệt nó còn là nơi cung cấp đến 60% nhu cầu thuốc phiện của thị trường Hoa Kỳ. Nếu Ninh Diệp thật sự ra tay ở đây thì e rằng mọi chuyện sẽ hỏng bét...
"Phái thêm người đến Tam giác vàng, dặn Trần Tùng chú ý nhất cử nhất động của Ninh gia. Có chuyện gì thì lập tức báo cho tôi."
Địch Lung điềm tĩnh đưa ra chỉ thị, hắn cúi đầu lật giở tập tài liệu trong tay ra, không nói thêm câu gì nữa.
Chiếc Hummer đen bóng chạy bon bon trên đường, chừng 15 phút sau đã về tới nhà chính Địch gia.
Địch Lung từ trên xe bước xuống, ánh mắt có phần mong chờ dáo dác nhìn xung quanh.
Tại sao Đô Linh không ra đón hắn như mọi khi?
Đúng vào lúc Địch Lung còn đang thắc mắc thì một tên thuộc hạ đã vội vã chạy tới, quệt mồ hôi nói với hắn: "Lão... lão đại, Đô tiểu thư đã chạy trốn rồi..."
"Phế vật, có một người phụ nữ mà cũng không trông nổi!"
Địch Lung cau có quát ầm lên, đuôi mắt chất chứa sát khí cùng với lửa giận vô bờ. Hắn quay phắt người bước lên xe, trước ánh mắt kinh ngạc của Thượng Quan Vệ, gạt cần rồi đạp chân ga.
Chiếc xe lao vun vút trên đường với tốc độ khủng khiếp. Sắc mặt Địch Lung nháy mắt trở nên u ám, hắn nói vào bộ đàm, "Phong tỏa mọi tuyến đường, cho người chặn kín ở quốc lộ phía Tây!"
Nói xong, hắn vứt bộ đàm sang một bên, đoạn nhìn vào chấm đỏ nhấp nháy đang không ngừng di chuyển trên màn hình. Đô Linh không biết rằng điện thoại của cô đã bị Địch Lung cài định vị, chỉ cần cô không tắt điện thoại, người đàn ông này luôn biết cô ở đâu.
"Đô Linh, nếu em dám có một phần ý nghĩ không hay, tôi sẽ đích thân bóp chết em!"
Địch Lung nghiến răng nghiến lợi nói, hai tay hắn siết chặt vô lăng, vành mắt đỏ ngầu vì giận dữ, tầng tầng tia máu nổi lên dày đặc.
Đường phố lúc này vắng tanh không một bóng người, Địch Lung điên cuồng nhấn chân ga, trong đầu chỉ tồn tại duy nhất một ý niệm, đó là không để cô chạy thoát.
"Kít... kít..."
Chiếc xe đang phi nhanh với tốc độ hai trăm cây số một giờ thì đột ngột dừng lại. Bánh xe xoay một trăm tám mươi độ, lốp xe ma sát với mặt đường tạo thành tiếng động cực kì chói tai, khói trắng hòa lẫn với bụi bốc lên mù mịt.
Địch Lung mặc kệ tất thảy, hắn như một con ngựa mất cương không chịu khống chế, một đường xông thẳng vào trong sân bay.
Khi tấm lưng yếu ớt quen thuộc lọt vào tầm mắt, Địch Lung bỗng chốc cảm thấy hít thở không thông, cổ họng hắn cứng lại, đau đớn không thốt nên lời...