*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ăn mì tôm thì thôi đi, đằng này ngay cả nấu cũng không nấu trực tiếp ăn sống. Phó Hàn Tranh không thể chấp nhận cách ăn này được.
Mặt Mộ Vi Lan đỏ bừng, cô vội cầm lấy gói mì tôm vất vào trong thùng rác, miệng lí nhí nói: “Anh chưa ăn nên anh không biết, ăn mì tôm sống rất ngon..."
Cô lí nhí nói được một nửa thì dừng lại.
Không đúng, vừa nãy anh nói cái gì? Cho con trai của anh ăn mì tôm?
Con trai ở đâu ra?
Đứa bé trong bụng cô mới được hơn 1 tháng, còn chưa nhìn ra được là nam hay nữ. Sao anh đã khẳng định đó là nam?
Cô xoay người lại suýt chút nữa thì đụng vào Phó Hàn Tranh
Người đàn ông này không biết đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, đã vậy còn đứng rất gần nữa.
Mộ Vi Lan lùi ra sau một chút, nhưng bàn tay của người đàn ông lại giữ lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô, đôi mắt đen láy của anh nhìn cô chằm chằm: “Em nói anh mới là kẻ ác độc nhất biết em có mưu đồ riêng nhưng vẫn án binh bất động, cho em tất cả mọi thứ, đối xử tốt với em, dạy em cách yêu, sau đó lại cướp lại à?"
Mộ Vi Lan có chút hơi hoảng loạn, Phó Hàn Tranh nói như thế với cô, cô muốn trốn nhưng mà bàn tay của anh có sức lực nắm chặt lấy eo cô không cho cô chạy.
"Em cho rằng anh cố tình muốn lôi kéo em vào cục diện đó?”
Cô hơi cụp mắt xuống, nhỏ giọng chất vấn: “Chẳng nhẽ không phải sao?"
Anh chỉ là muốn chừng phạt cô mà thôi.
Đôi mắt của người đàn ông nhìn sâu vào chiếc cổ cao trắng ngần của cô: “Đúng là anh cố tình."
Cho nên anh thừa nhận rồi, anh vốn dĩ không hề thích cô, anh chỉ là muốn lôi cô vào trò chơi này?
Cũng bao gồm... Đứa bé trong bụng cô sao? Đó cũng nằm trong kế hoạch của anh?
Mộ Vi Lan nghĩ như thế, cô cảm tưởng như các lỗ chân lông dựng đứng hết lên, tim đập nhanh, toàn thân run rẩy lạnh lẽo.
"Nhưng mà anh chiều em, dạy em yêu, không phải là để em rời xa anh. Anh là một người làm ăn, nếu như không có lợi thì sẽ không làm. Anh đối xử tốt với em, không phải là không có điều kiện. Mộ Vi Lan, anh không phải nhà từ thiện, đối xử tốt với em là do anh có ý đồ riêng."
Mộ Vi Lan sững người lại, ý đồ riêng?
Vành mắt của cô đỏ bừng, cô cứng đầu nói: “Chẳng phải ý đồ của anh đã đạt được rồi hay sao? Hay là anh định khiến em khổ sở hơn nữa, cũng muốn bỏ đứa bé trong bụng em?”
Bước chân của Phó Hàn Tranh bước lên ép sát vào cô, Mộ Vi Lan nhìn chằm chằm đôi mắt lạnh lùng không cảm xúc của anh, cô không đoán ra được anh đang nghĩ gì nữa. Đột nhiên cô có chút sợ hãi, bước chân vô thức lùi về sau, thẳng tới khi eo cô chạm vào bàn không còn đường lui nữa. Bàn tay của Phó Hàn Tranh hơi lạnh nâng cằm cô lên, anh cúi người xuống dùng sức hôn lấy cô.
Trong chớp mắt, Mộ Vi Lan cảm nhận được sự đau đớn từ môi, là Phó Hàn Tranh cắn cô. Cánh môi của người đàn ông đè lên trên cánh môi của cô, anh khàn giọng nói: “Em chính là ý đồ của anh, anh vẫn luôn cho rằng em rất hiểu điều này..."
Không kịp đợi cô phản ứng lại Phó Hàn Tranh đã buông cô ra, nhìn về phía phòng tắm. Anh hơi cúi đầu xuống tháo chiếc đồng hồ đắt tiền ở trên tay ra: "Ngồi máy bay mấy tiếng, giờ anh muốn đi tắm.”
Não bộ Mộ Vi Lan trống rỗng trong mấy giây, sau đó cô vội vàng chạy tới phòng tắm: “Em đi bật nước nóng, bình nóng lạnh ở đây không có nhiều chức năng, rất phiền phức..."
Lời còn chưa kịp nói xong, người đàn ông đã ôm cô vào trong lòng, cằm nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu của cô, anh nhắm mắt lại than nhẹ một tiếng: “Tiểu Lan, anh đã bị sự ấm áp đánh bại. Cái chết của bố em, anh rất xin lỗi. Nhưng sự tranh giành ở trên thương trường ai cũng không thể hiểu được, anh nguyện dùng nửa cuộc đời còn lại của mình để bù đắp cho sai lầm của mình. Nhưng mà buông bỏ em, anh làm không được. Anh chấp nhận để em ở bên cạnh anh, để anh từ từ bù đắp cho em."
Trái tim Mộ Vi Lan run rẩy.
Đây là lần đầu tiên Phó Hàn Tranh chủ động nói những chuyện này với cô, cái chết của Mộ Quang Khánh là cái gai trong lòng cô, một khi động vào sẽ rất đau, nhưng mà cũng không rút ra được, bỏ đấy cũng không yên.
Anh nói cái gì, muốn dùng nửa đời còn lại của mình để bồi thường sao?
Vành mắt của cô đỏ bừng, trong cổ họng chua sót. Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, nước mắt cũng chảy theo: “Nếu như em muốn anh mạng đền mạng thì sao?"
"Đưa dao cho em”
Người đàn ông lạnh nhạt nói ra mấy chữ nhưng lại lay động trái tim cô, khiến cho nước mắt của cô chảy càng nhiều hơn.
Nửa đời còn lại của anh thật sự có thể thuộc về cô sao?
Mộ Vi Lan cắn môi, lôi bàn tay của anh ra, cô tiến vào trong nhà tắm rồi bật nước. Sau khi bật nước xong, cô đi ra ngoài gọi Phó Hàn Tranh vào tắm, nước mắt ở trên mặt đã bị cô lau sạch rồi: "Anh có đem quần áo không? Hay là tối nay anh quay trở về khách sạn đi, ở đây cũng không ngủ được.”
“Khi biết em ở thành phố S, anh không còn nghĩ được cái gì nữa, cho nên chẳng mang cái gì theo.”
Anh nhẹ giọng nói một câu, nhưng lại khiến nước mắt đã ngừng rơi của cô lại một lần nữa chảy xuống.
Phó Hàn Tranh là một người cao ngạo như thế, tối nay sao lại có thể nói ra những lời đó. Cô nguyện rằng anh chưa nói gì, cô thật sự rất muốn khóc, nhưng mà cô lại không muốn khóc ở trước mặt anh. Cô không muốn mình khổ sở ở trước mặt anh nữa.
"Anh nhanh đi tắm đi..."
Bàn tay mảnh khảnh của người con gái chọc vào eo anh, nhưng mà eo anh rất cứng rắn, không hề động đậy.