*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Hàn Tranh cõng Mộ Vi Lan rất lâu, Mộ Vi Lan luyến tiếc sự ấm áp trên lưng của anh. Khi tới xe, Phó Hàn Tranh mím môi lại không nói chuyện, bầu không khí rất trầm mặc. Mộ Vi Lam cũng không dám nói chuyện, chỉ dám nhìn anh mấy lần. Nhưng mà người đàn ông vẫn bày ra bộ mặt hờ hững khiến cô phải ngậm ngùi bỏ cuộc.
Chiếc xe Maybach màu đen dừng ở trên đường, ở bên trong xe yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy tiếng gió ở bên ngoài cửa sổ.
Từ Khôn đã lái xe đi từ lâu, anh ấy nhìn hai người ở sau từ kính chiếu hậu, vị trí mà hai người ngồi cách nhau rất xa. Phó Hàn Tranh dựa sát vào cửa sổ bên trái, còn Mộ Vi Lan lại dựa vào bên phải, không thèm giao lưu với nhau.
Từ Khôn cắn răng phá vỡ bầu
không khí: “Vậy... Boss, chúng ta đi đâu?"
Đi tới khách sạn hay là nhà của cô Mộ?
Đôi mắt đen láy nóng bỏng của Phó Hàn Tranh nhìn người con gái ở bên cạnh: “Địa chỉ?"
“Đường Trường Phúc, nhà trọ Bác Nhã."
Sau khi Mộ Vi Lan nói ra địa chỉ, cô cắn môi, nhẹ giọng hỏi Phó Hàn Tranh: "Thật sự muốn tới chỗ em sao?"
Chỗ mà cô trọ, rất bé, rất rất bé. Ngay cả Phó Hàn Tranh có muốn ngủ trên ghế sofa cũng không có mà ngủ.
Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông nhìn cô chằm chằm, lời nói cũng rất lạnh: “Còn muốn trốn anh?”
Mộ Vi Lan bị oan, nên nhỏ giọng nói: “Em không có... Là do chỗ đó của em nhỏ lắm...”
Phó Hàn Tranh không thèm nhìn cô nữa.
Sau khi Từ Khôn đưa bọn họ tới nhà trọ Bác Nhã liền lái xe đi tới khách sạn.
Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan cùng nhau xuống xe, bước chân của Phó Hàn Tranh rất nhanh và lớn nên anh mới bước có mấy bước đã bỏ lại cô ở phía sau. Mộ Vị Lan bước từng bước đuổi theo anh, cô dùng giọng điệu nịnh nọt: “Chính là căn nhà này, em sống ở tầng 8, là một nhà trọ độc lập, nhưng mà phòng trọ cũng không thuận tiện cho lắm. Một tháng 2 nghìn tệ đó, mà tiền lương của em chỉ có 5 nghìn..."
Đơn hàng tối ngày hôm nay chắc chắn bị cô phá hỏng rồi, tiền lương nửa tháng này khẳng định bọn họ cũng sẽ không đưa cho cô, mà cô cũng không có dự định lấy nó.
Bước vào trong thang máy, ánh mắt của Phó Hàn Tranh nhìn về phía trước, nhìn cũng không thèm nhìn cô. Mộ Vi Lan đứng ở phía sau anh giống như một đày tớ, cô ngẩng đầu lên nhìn anh từ tấm phản quang của thang máy.
Vẫn còn tức giận à?
Nhưng mà, anh tức giận cái gì chứ?
Khi thang máy đi lên tầng 8, nó kêu lên “Ting" một tiếng, Phó Hàn Tranh bước mấy bước về phía trước, Mộ Vi Lan cũng đi theo lên mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Phó Hàn Tranh đứng ở bên ngoài cửa, ánh mắt lạnh lùng quét một vòng căn phòng nhỏ bé của cô.
Mộ Vi Lan giống như một đứa trẻ vậy, chân tay cô loạn xạ, sau khi thay giày xong cô đứng ở bên cạnh cửa, vuốt tóc và nói: “Ở trong nhà không có dép nam, anh cứ đi vào luôn đi."
Thân hình của Phó Hàn Tranh cao lớn cho nên khi tiến vào trong phòng anh phải hơi cúi người xuống. Mộ Vi Lan xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại, cô hít sâu một hơi, rồi mới xoay người đi vào nhà cùng người đàn ông.
Ấn tượng đầu tiên của Phó Hàn Tranh khi vừa tiến vào trong nhà là, nhỏ, quá nhỏ.
Ấn tượng thứ hai chính là, không chỉ nhỏ mà còn rất lộn xộn.
Trên chiếc ghế sofa nhỏ ở phòng khách vất bừa bãi quần áo của con gái, vừa nhìn là biết buổi sáng Mộ Vi Lan vội vàng cho nên không kịp thu dọn. Ở trên bàn ăn đặt hộp sữa chua và túi bánh mì nướng, chắc là bữa sáng của cô, thật là qua loa. Trong đầu của anh dường như có thể tưởng tượng ra cảnh buổi sáng khi cô đi làm.
Mộ Vi Lan muốn rót nước cho anh uống nhưng mà rót nửa ngày cũng chỉ rót ra được hai giọt nước, hết nước rồi. Ánh mắt của Phó Hàn Tranh nhìn cô chằm chằm khiến cô có chút ngượng ngùng, cô cười hi hi và nói: “Em đi đun nước, anh ngồi đó đợi em một lát."
Lúc cô cầm bình nước đi qua người anh thì cổ tay bị tay của người đàn ông giữ lấy. Người đàn ông giành lấy bình nước ở trong tay cô, một lời cũng không nói xoay người đi về phía nhà bếp.
Nghiêm túc mà nói đây không được tính là nhà bếp, nó chỉ có một chiếc bàn để nấu ăn mà thôi.
Mộ Vi Lan đứng sững sờ ở đó nhìn anh đang vặn nước sau đó đặt nước lên ấm điện.
Ở bên trong bồn rửa bát bày đầy bát đĩa còn chưa rửa, khi tầm mắt của Phó Hàn Tranh nhìn thấy, Mộ Vi Lan liền vội vàng chạy tới, một bên vừa đỏ mặt giải thích mình quên rửa, một bên mở vòi nước lên định rửa...
Phó Hàn Tranh mắc bệnh sạch sẽ, tất nhiên là cô vẫn nhớ chuyện đó.
Cô sống lôi thôi như vậy, chắc là Phó Hàn Tranh nhìn không quen.
Bối rửa bát ở trong tay bị một đôi tay dài đẹp cướp lấy: “Bát để mấy ngày rồi? Là quên rửa hay là lười không rửa."
Giọng nói của người đàn ông không nóng cũng không lạnh, nghe không ra bất cứ cảm xúc nào.
Âm thanh của tiếng nước kêu róc rách, Phó Hàn Tranh xịt nước rửa bát, một thân tây trang không cởi đứng ở đó rửa bát...
Mộ Vi Lan nhìn đôi tay sạch sẽ của anh dính đầy bọt nước rửa bát và vết bẩn, gương mặt của cô hơi trầm xuống, cô buồn rầu nói: “Hay là để em rửa cho.”
Chắc là Phó Hàn Tranh chưa từng làm việc này bao giờ.
Nhưng mà cô cũng chỉ dám nói trên miệng vậy thôi chứ không dám bước lên cướp lấy bát để rửa.
Sắc mặt của người đàn ông lạnh lùng, Mộ Vi Lan rũ mắt xuống nhìn anh đang rửa sạch dầu mỡ và tráng bát đĩa. Đột nhiên cô ủ rũ nói: “Em cũng không biết tại sao cuộc sống của mình lại lôi thôi như vậy nữa. Lúc trước cũng không như thế này, khi em ở Paris một mình sống 3 năm trời rất tốt mà..."
Phó Hàn Tranh nhướng mày nhìn thấy gói mì tôm đang đặt ở một góc, gói mì đã được bóc ra mới ăn có nửa còn thừa lại một nửa, nhìn là biết chắc là ăn sống.
Trên đường tới thành phố S Phó Hàn Tranh ngoài lo lắng ra thì còn lại là tức giận, tức giận vì cô không từ mà biệt, tức vì cô lừa anh, anh cực kì ghét loại người đó, giống như những người làm chuyện nghỉ giữa đường vậy. Mộ Vi Lan chính là loại người đó, ở trong mắt anh cô là người không có kiên trì và lập trường riêng, người khác mới nói có mấy câu thôi mà cô đã bỏ chạy. Nhưng mà anh lại thích thì phải làm sao đây, dù sao cũng là người của mình.
Giây phút này Phó Hàn Tranh đang đứng trong một căn phòng rộng khoảng 20 mét vuông. Sự tức giận trong lòng anh đã biến mất hết, thay vào đó chỉ