*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng mà nếu như anh thật sự đối xử tồi tệ với cô thì cô sẽ rất tủi thân.
Phó Hàn Tranh kéo cô vào trong lòng mình, hừ lạnh một tiếng: “Miệng nói một đằng lòng ghĩ một nẻo."
Mộ Vi Lan nằm ở trong lòng anh nhưng không hề vùng vẫy, cô muốn lưu giữ độ ẩm cơ thể anh và sự ấm áp của anh ở giây phút này.
Cô nhớ tới lời dì Lan nói từ sáng, cô giơ tay lên cẩn thận động vào vai phải của anh, ngước mắt lên lo lắng hỏi: “Tay phải của anh còn đau không?”
Bàn tay trái của anh nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, đôi mắt đen nháy nhìn cô chằm chằm: “Bây giờ biết lo cho anh rồi à?”
Mặt của cô hơi đỏ: “ Nghe dì Lan nói là do hôm qua em vờn anh một buổi tối cho nên vết thương cũ lại tái phát..."
“Em cũng biết vậy à?"
".." Mộ Vi Lan cắn môi, khịt mũi: “Em đâu có bảo anh ôm em."
Phó Hàn Tranh hừ lạnh một tiếng: "Nuôi một con cún lâu ngày nó còn có lương tâm hơn cả em đó."
Đột nhiên người đàn ông nhấc ngón tay thon dài lên cởi cúc áo. Mộ Vi Lan kinh ngạc, hai tay vô thức đưa lên che mắt: “Anh làm gì vậy! Đang ở trong xe..."
Anh không phải là muốn... Cái đó chứ? Nhưng mà bây giờ là ban ngày, với cả đang ở trên đường mà.
Phó Hàn Tranh cởi áo sơ mi trên người mình ra, sau đó lấy một lọ thuốc mỡ từ ngăn kéo ra, bờ môi mỏng hơi cong lên. Anh kéo bàn tay của cô, đặt lọ thuốc vào bên trong: “Nếu như em muốn chơi trò rung-xe với anh thì anh cũng không phiền đâu, nhưng mà trước đó thì em phải bôi thuốc cho anh đã.”
Lúc này Mộ Vi Lan mới phản ứng lại, thì ra anh cởi áo ra là muốn mình bôi thuốc cho anh.
Mặt cô đỏ như lửa, bàn tay nắm lấy lọ thuốc đang muốn kiểm tra vết thương của anh như thế nào thì tay trái của Phó Hàn Tranh giữ lấy eo cô, kéo cô ngồi lên trên đùi anh.
Cô ngồi trên đùi anh, cả hai người ngồi tư thế rất thân mật.
“Anh thả em xuống...”
Mộ Vi Lan hơi vùng vẫy một chút, nhưng mà Phó Hàn Tranh không hề buông tay ra. Đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô: “Ngồi như vầy càng dễ bôi thuốc hơn.”
Cô cũng không bướng bỉnh nữa, dựa vào cái ôm của anh cẩn thận kiểm tra vết thương trên vai phải của anh. Lúc này mới phát hiện vết thương có chút hơi sưng lên, cô hơi nhăn mày nói: “Hơi sưng lên rồi."
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, ngữ khí lạnh nhạt: “Còn không phải là do người nào đó tối qua đè sao?"
Mộ Vi Lan nhẹ giọng lẩm bẩm: “Em đâu có bảo anh ôm em..."
"Em cứ luôn miệng kêu lạnh mà anh sợ em sốt cho nên anh chỉ có thể ôm em."
Giọng nói của Phó Hàn Tranh trầm thấp từ tính, Mộ Vi Lan cắn môi, nước mắt không biết từ lúc nào chảy ra rơi rên bả vai anh.
Cô vừa giúp anh bôi thuốc, vừa lẩm bẩm trách móc: “Anh có thể giúp em đắp nhiều chăn một chút mà, hoặc là để em dựa vào bên vai trái của anh.”
Khuôn mặt đẹp trai của anh hơi cúi xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô: “Anh sợ anh động đậy sẽ khiến em tỉnh dậy rồi lại làm ầm lên."
Giọng nói của anh rất trầm thấp khiến cho người khác như bị lạc vào trong đó.
Hai tay của Mộ Vi Lan ôm lấy cổ anh, cô hơi nghiêng gương mặt nhỏ bé của mình lên hôn vào môi anh.
"Phó Hàn Tranh, em sợ em sẽ yêu anh mất..."
“Sợ? Chẳng nhẽ bây giờ em vẫn chưa yêu sao?"
Cô nghẹn ngào: "Gần như..."
Trước lúc cô không kìm chế được yêu anh thì cô sẽ rời xa anh.
Mộ Vi Lan giơ tay lên giúp anh xoa bả vai phải đang bị sưng.
Phó Hàn Tranh nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô đặt ở bên môi: “Tay còn đau không?"
Anh hỏi bàn tay mà hôm qua bị Hạ Tuyết Tinh làm bỏng sao?
Cô lắc đầu: “Không đau nữa, tối qua anh bôi thuốc cho em đúng không?"
Phó Hàn Tranh “Ừm” một tiếng, anh ôm lấy cô và nói: “Xoa vai cho anh đi.”
“Ừm.”
Mộ Vi Lan tiếp tục xoa bóp vai cho anh, sức lực không mạnh cũng không nhẹ. Phó Hàn Tranh cảm thấy thoải mái hơn một chút, đôi mắt đen nháy của anh nhìn về những dấu ấn mà anh lưu lại ở trên xương quai xanh và ngực cô, ngón tay dài mảnh khảnh của anh vuốt ve chúng.
Hai người ở trong xe vuốt ve an ủi một dạo lâu thì chuông điện thoại của Mộ Vi Lan vang lên.
Là điện thoại của bộ phận thiết kế.
"Mộ Vi Lan, cô chạy đi đâu rồi, đi tìm cô mãi mà không thấy, cô nhanh chóng quay về đi, sắp họp rồi."
“Ồ, tôi biết rồi, tôi về luôn đó."
Sau khi tắt điện thoại, cô nói: "Tổng giám đốc Lâm nói sắp phải họp rồi, em phải về...”
Phó Hàn Tranh cẩn thận cài cúc áo cho cô, đôi mắt trầm xuống: “Tiểu Lan, hãy chăm sóc thể xác và tinh thần của em cho thật tốt vào, nếu không, anh không biết rằng bản thân mình sẽ làm ra chuyện mất kiểm soát gì đâu."
Rõ ràng là lời nói yêu thương nhưng mà anh nói nghiêm túc như vậy thậm chí còn có một chút tàn bạo. Mộ Vi Lan ngồi trên đùi anh, hôn lên môi anh, đôi môi nhỏ cố tình trêu chọc: “Nếu người khác mà biết người yêu em rất hung dữ thì chắc không ai dám làm gì em”
Phó Hàn Tranh nhăn mày, anh nắm lấy cô tay cô: “Tiểu Lan, anh không đùa đâu."
"Em biết rồi, em cũng không dễ dãi như vậy. Em... em cũng chỉ có một mình anh, anh tin em được không?"
Với cả không biết có phải phụ nữ đối với người đàn ông đầu tiên của mình đều có tình cảm hay không. Từ khi cô chấp nhận Phó Hàn Tranh, thì khi nghĩ tới về sau sẽ chia tay với anh rồi cùng người đàn ông khác làm loại chuyện đó. Thì cô đột nhiên có chút không chấp nhận được bản thân mình.
Chẳng nhẽ cô vô thức đem bản thân mình giao cho Phó Hàn Tranh rồi