Mộ Vi Lan đi đến bên cạnh chiếc xe Maybach, giơ tay gõ vào cửa kinh, cửa xe từ từ hạ xuống, người đàn ông ngồi ở ghế sau, giống như đang đợi cô.
Mộ Vi Lan đừng ở ngoài xe, không có ý định bước lên xe, chau mày nói: "Tổng giám đốc Phó, bây giờ là giờ làm việc, anh gọi tôi ra đây, rốt cuộc có chuyện gì?”
Phó Hàn Tranh giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại không thể cãi lời, "Lên xe."
Cô đứng ở đó, không động đậy, người đàn ông lạnh lùng liếc nhìn cô, “Hay là em muốn để anh xuống xe bể em lên?"
Lời nói này, rõ ràng là đang uy hiếp. Mộ Vi Lan cắn môi, bất lực kéo cửa xe ra, rồi bước lên xe.
Cô vừa vào trong xe, người đàn ông liền chìa tay trái ra kéo cô lại gần, cô không hề phòng bị, ngã vào trong lòng của Phó Hàn Tranh. "Phó Hàn Tranh anh bỏ tôi ra!"
Cô tức giận nhìn chằm chằm vào anh, nhưng người đàn ông lại không hề thả cô ra, còn chau mày cúi đầu áp sát vào cô.
Trên người anh có mùi nước hoa đàn ông và thoang thoảng mùi thuốc có sức hấp dẫn nam tính toá ra trên người của Phó Hàn Tranh, anh tuỳ tiện một động tác, một ánh mắt, tất cả đều thuộc về khí chất cao quý và sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành.
Mộ Vi Lan bất giác lún sâu vào, cô sợ một ngày nào đó sẽ hoàn toàn rơi vào trong cái đầm lầy này, bất luận cô có kêu gào như thế nào, thi cũng không có ai kéo cô lên.
Trán của Phó Hàn Tranh áp sát vào trán của cô, khi cảm nhận được nhiệt độ trên trán của cô, cặp lông mày đang chau lại mới từ từ thả lỏng ra, thở dài một tiếng, rồi hạ thấp giọng hói: "Hoàn toàn hạ sốt rồi, còn có chỗ nào không thoải mái không?"
Mộ Vi Lan trong lòng chấn động, không dám tin ngước nhìn anh.
Anh đến Ả Hoa tìm cô, chỉ là vì muốn quan tâm cô đã hoàn toàn hạ sốt hay chưa?
Cô theo phán xạ nhìn vào Phó Hàn Tranh, ánh mắt đúng lúc chạm phải ánh mắt dịu dàng của anh, cô khó chịu đưa ánh mắt sang hướng khác, lạnh lùng nói: "Hạ Tuyết Tinh mang thai đứa con của anh, anh nên đi quan tâm cô ta, chứ không phải tôi.”
Phó Hàn Tranh sâu lằng nhìn cô chăm chú, ngón tay dài cầm vào cằm của cô, quay mặt cô sang nhìn thẳng vào anh: "Em đây là thực sự ghen, hay là giả vờ ghen thế?”
Giọng nói của anh chẳng có tâm trạng gì, nghe không ra là vui hay giận, ánh mắt nhìn cô cũng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức lạnh lùng
Mộ Vi Lan trong lòng bông hồi hộp, "Anh... ý anh là gì?”
Bóng hình đen xi của người đàn ông che đậy lên, hơi thở vươn lên trên mặt cô, từng câu từng chữ hỏi: "Buổi tối hôm đó, em ở trong nhà của Kỳ Ngạn Lễ, rốt cuộc đã làm những gì với anh ta?"
Phó Hàn Tranh không phóng khoáng như thế, phóng khoáng đến mức ngay cả người phụ nữ của mình xảy ra quan hệ với Kỳ Ngạn Lễ, mà vẫn thản nhiên như thường.
Nếu như là một người bạn gái trước kia, dạng chân với người đàn ông khác, có lẽ anh cũng không đến nỗi quan tâm như thế, cùng lắm là chia tay, đuổi đối phương ra khỏi cái vòng tròn này, nhưng cứ một mực, người phụ nữ này là Mộ Vi Lan, anh không thể dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy được.
Mộ Vi Lan bị anh nhìn đến nỗi toàn thân cảm thấy ớn lạnh, nhưng trong lòng lại đang trào cảm giác ấm ức, cô đối mặt với anh khoảng vài giây, cuối cùng mắt đỏ lên, “Vậy anh thì sao, tối hôm đó anh ở trong biet thự Lam Vịnh, đã làm những gì với người phụ nữ đó rồi?"
Người đàn ông nheo mắt, ngón tay đang cầm vào cảm của cô lai dùng thêm lực: "Em là vì cái này, nên mới chạy đến chỗ của Kỳ Ngạn Lễ sao?" “Dựa vào cái gì anh có thể quấn quýt với người phụ nữ khác, mà tôi lại khôgn thể đến nhà của người đàn ông khác qua đêm chứ!" Phó Hàn Tranh chau mày, bàn tay to dùng lực đặt vào trên mông của cô, đánh một cái mạnh! "Em dám!"
Mộ Vi Lan vì sốt cao, cộng thêm cả buổi sáng chưa ăn gì, vốn đĩ đã có chút choáng váng, lúc này bị anh đánh mạnh như vậy, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, vươn cổ hét về phía anh: "Sao tôi lại không dám chứ! Anh ở cùng với nhiều phụ nữ như thế, thì sao tôi lại không thể ở cùng với người đàn ông khác chứ!"
Cơn tức giận trong lòng của Phó Hàn Tranh hoàn toàn bị cô khơi dây, bàn tay to xé chiếc áo sơ mi trên người cô ra, đè cô xuống dưới, cúi đầu dùng lực cắn vào xương quai xanh của cô đến nỗi chảy cả máu!
Mộ Vi Lan đau đớn kêu lên một tiếng, bàn tay nhỏ trong vô thức nắm chặt lấy mái tóc thô cứng của anh, nhưng sự giây giua trong vô thức và bộ dạng đáng thương lúc này, càng thêm kích thích dục vọng của người đàn ông, đôi môi lưu lại rất nhiều vết đỏ lên làn da trắng nõn của cô
Giống như là đóng dấu, quá quyết tuyên bố mọi quyền của
Nhưng đây là ở trong xe mà, Mộ Vi Lan chỉ cảm thấy ấm ức cô. và xấu hổ, hay tay chống vào lồng ngực áp sát của anh, "Phó
Hàn Tranh... không được.."
Bàn tay to của người đàn ông ôm vào phần eo của cô, kéo cô vào trong lòng mình, mỗi một lần cúi xuống hôn lại hỏi: "Kỳ
Ngan Lễ từng chạm vào cho này của em? Hay là chỗ này? Hả?” Mộ Vi Lan như sắp phát điên, ngửa mặt lên lắc đầu trong vô thức, một phần là ẩm ức, một phần là bị quấy rối tình dục.
Cô không nói gì, động tác của Phó Hàn Tranh càng thêm quá dáng, "Nói!" Mộ Vi Lan hay tay ôm chặt, "Không có... Kỳ Ngạn Lễ chưa hề chạm vào tôi... a... đau."
Sau khi ép được cô nói, sắc mặt u ám của Phó Hàn Tranh, mới tốt lên một chút, người đàn ông không giày vò cô nữa, đôi môi mỏng lại áp sát bên tai cô nghiêm nghị cảnh cáo: "Nếu như em dám để cho người đàn ông khác chạm vào em, thì anh không ngại tiêu diệt em đâu."
Anh ôm chặt cô vào trong lòng, giọng nói vô cùng lạnh lùng này của anh, khiến cho cô lạnh rùng mình.
Nhưng Phó Hàn Tranh lúc này lại dịu dàng giúp cô mặc lại quần áo, đến cả động tác cái khuy áo cũng dịu dàng như thế, không hề giống với người đàn ông vừa mới bắt nạt cô một chút nào.
Cô cắn môi, tức giận hỏi: "Anh không cho phép tôi thân mật với người đàn ông khác trừ anh ra, nhưng anh thì sao? Phó Hàn Tranh, anh làm cho Hạ Tuyết Tinh có thai, anh cũng với người phụ nữ ở biệt thự Lam Vinh đó.."
Cô vẫn chưa nói xong, thì đôi môi của Phó Hàn Tranh đã đè lên đôi môi mềm mại của cô, từng câu từng chữ nghiêm túc nói: "Nếu như anh nói không phải thì sao?" Ánh mắt của Mộ Vi Lan bỗng run rẩy, cả người sững sờ ra đó.
Phó Hàn Tranh rủ mặt xuống, giúp co chinh đốn lại quần áo, giọng nói nhẹ nhàng lên tiếng: "Anh và Hạ Tuyết Tinh chưa từng xảy ra bất kì quan hệ gì, với người ở biệt thự Lam Vinh kia càng không."
Cái gì?
Anh và Hạ Tuyết Tinh chưa từng xảy ra bất kì quan hệ gì?
Sao có thể chứ?
Kỳ Ngạn phải nói...
Khi Phó Hàn Tranh giúp cô cái chiếc khuy áo cuối cùng, con mắt đen nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, "Tieu Lan, anh nói thật với em, thi có phải em cũng nên thành thật với anh không?"
Thành thật với anh?
Sao cô lại quên được, cho dù không có Hạ Tuyết Tinh, không có người phụ nữ ở Lam Vịnh, thì giữa bọn họ, vẫn cứ tràn đầy dối trá và không thể có khả năng.
Cô thà để Phó Hàn Tranh vô tình với cô, như vậy, có lẽ cô sẽ chết tim, càng sẽ không mềm lòng với anh.
Nhưng hôm nay khi anh vứt bỏ sự lạnh nhạt, đối xử ấm áp với cô, Mộ Vi Lan phát hiện, cô không thể kháng cự được "Tôi, tôi phải quay về làm việc rồi."
Mộ Vi Lan chỉ muốn trốn chạy, quay người muốn bước xuống xe, Phó Hàn Tranh kéo cô lại, chau mày nói: "Anh hoãn lại cuộc họp để đến tìm em, mà em lại gấp gáp quay về làm việc như này ". Anh làm gì mà phải hoãn lại cuộc họp để đến tìm tôi, anh không cần tốt với tôi nhưu vậy." "Phải không? Đây là lời thật lòng của em sao?"