Hai người ôm nhau nói chuyện cả đêm, về quá khứ của bọn họ, còn nói về một tương lai tốt đẹp sau này, quan hệ của bọn họ so với trước kia thì càng thêm thân mật, những khó khăn trước mắt cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Hiện tại tất cả đều đã chuẩn bị xong, bọn họ cũng không mang theo quá nhiều người, ngoài Triển Thất và Văn Nhân Mạc thì chỉ có đám người của Tiễn Kỳ theo, bọn họ cùng nhau xuất phát đến Tùng Thành. Lúc này Bạch Thành mới thống nhất, mặc dù người của Bạch bang đã bị giết chết gần hết, nhưng vẫn đề phòng Thích Thiên mang theo dư đảng đến đánh lén cho nên phải để Thích Thiên ở lại trấn giữ. Còn Tùng Thành mặc dù không phải là thiên hạ của Diễm bang, nhưng thế lực của Văn Nhân Mạc ở Diễm bang nơi đó tuyệt đối không nhỏ, huống chi anh còn có những thứ quân hỏa kia đều tập kết hết ở Tùng Thành.
Trên đường đi đều bình an vô sự, rất thuật lợi đến Tùng Thành.
“Triệt điệt, mấy ngày không gặp nhưng đã thấy mập lên rất nhiều nha, ha ha.”
“Cha, thế nào trong mắt của cha chỉ có Triển Thất vậy, cha cũng không có nhìn thấy con gái sao.”
Bọn họ vừa đến Tùng Thành đã gặp được môn chủ Long Môn, bây giờ Long Mai đối với người cha này chứa một bụng oán khí, ông thế nhưng gạt cô chuyện thân phận của Triển Thất.
“Ha ha, không phải là thật lâu cha không gặp Triển điệt nhi sao, lần trước, sau khi cô ấy bị thương, trở về cha đã rất lo lắng, bây giờ gặp mới cảm thấy yên lòng, hơn nữa, còn thấy mập lên không ít, xem ra Văn Nhân bang chủ nuôi cô ấy rất tốt.”
Long môn chủ vừa nói vừa mập mờ nhìn Triển Thất và Văn Nhân Mạc, Triển Thất đã nói với Văn Nhân Mạc chuyện Long môn chủ đã biết thân phận thật sự của cô nên Văn Nhân Mạc hiểu ý tứ trong ánh mắt của Long môn chủ.
“Long môn chủ không cần khách khí, trước hết chúng ta tìm chỗ ngồi xuống nói chuyện đi.”
“Được, được, nhìn thấy Triển điệt như vậy làm lão phu nhất thời kích động thậm chí đã quên chất nhi vừa mới bị thương.”
“Nhìn khí sắc Triển bang chủ tốt như vậy xem ra cũng không giống như bị thương mới khỏi.”
Khi mọi người tính toán tìm nơi nào để nói chuyện thì phía sau truyền đến giọng nói âm nhu của Phi Ưng trại chủ là Thượng Quan Phi Ưng.
“Hiện tại Bạch bang đã bị Diễm bang hạ độc thủ tiêu diệt thật làm cho người khác hâm mộ, hơn nữa còn nghe nói khi tấn công Bạch bang là kế sách của Triển bang chủ, kế sách đó thật tài trí vô song.”
“Cảm ơn Thượng Quan trại chủ đã khích lệ.”
Triển Thất biết Thượng Quang Phi Ưng hận cô, cho nên chỉ trả lời một câu khách khí, sau đó cũng không nói quá nhiều.
“Triển bang chủ có gấp gáp gì không, có hứng thú đến Phi Ưng trại của chúng ta không, mặc kệ anh muốn cái gì tôi đều thỏa mãn anh. Đến lúc đó mong anh cũng giúp tôi tiêu diệt Mạc thành.”
“Nói như vậy Thượng Quan trại chủ là muốn tuyên chiến với Long Hổ môn chúng tôi sao?”
Vừa nghe vậy Long môn chủ lập tức nổi giận, hơn nữa, người của Long môn xung quanh cũng cầm lấy vũ khí trong tay sẵn sàng tấn công.
“Tôi chỉ nói là nói vậy mà thôi, Long môn chủ cần gì phải kích động như thế, tuy nhiên Triển bang chủ phải cân nhắc kỹ một chút, tôi ở đây, nếu đã suy nghĩ kĩ thì bất kì lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.”
Thượng Quan Phi Ưng nói một vài lời và để lại cho Triển Thất một lá thư rồi rời đi.
“Triển điệt, xé lá thư đó đi, đừng nghe anh ta lỡ mồm nói bậy.”
“Giữ lại lá thư này cũng tốt. Có thể một ngày nào đó tôi có chuyện muốn đi tìm anh ta thì cũng tiện. Không sao, chúng ta đi thôi, đứng đây ảnh hưởng đến việc vào thành của người khác.”
Sau khi Thượng Quan Phi Ưng đi, Long môn chủ một mực muốn xé nát lá thư anh ta để lại, nhưng Triển Thất đã cản lại, thu lá thư vào tay áo. Long môn chủ muốn hủy lá thư này là vì lo lắng tâm trạng Văn Nhân Mạc không thoải mái, đây là do Thượng Quan Phi Ưng thuần túy ra chiêu khích bác, thế nhưng cư nhiên Triển Thất ở trước mặt đại gia thản nhiên cất thư vào tay áo, thấy vậy chòm râu ở khóe miệng của ông rung lên tức giận bất bình.
Triển Thất biết Long môn chủ lo lắng điều gì, nhưng không cần thiết, vì cô và Văn Nhân Mạc căn bản không còn hiểu lầm gì cả, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, từ nay về sau hai người bọn họ tuyệt đối tin tưởng lẫn nhau.
“Lá thư đó có vấn đề gì không?”
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Văn Nhân Mạc kêu Triển Thất vào trong phòng nói chuyện, khi Triển Thất nhận bức thư, vẻ mặt của anh trầm xuống, anh thấy bức thư kia không bình thường.
“Lúc anh ta đưa cho em, em ngửi thấy tư vị ngọt ngấy, mùi hương này rất giống với loại dược liệu trước kia em từng tiếp xúc qua nên cảm thấy khác thường. Người này sao lại trùng hợp gặp chúng ta ở cửa thành quan ngoại, hay là khi chúng ta và Long bá bá gặp nhau thì mới xuất hiện, song em có cảm giác anh ta cố ý chờ chúng ta ở đó. Hơn nữa, nếu anh ta đến chỉ để nói những lời khích bác đúng như Long bá bá nghĩ thì anh ta hoàn toàn không cần thiết lượn một vòng lớn như vậy, nhất định anh ta có mục đích khác.”
“Cẩn thận một chút.”
Mặc dù Văn Nhân Mạc cũng tinh thông y thuật nhưng ở phương diện độc dược thì vẫn không quen thuộc bằng Triển Thất, sở trường của Triển Thất là nghiên cứu chế tạo các loại độc dược, lần đầu tiên Văn Nhân Mạc gặp cô cũng đã chứng thực qua kiến thức độc dược của cô.
“Lão đại, trước tiên mang cái này vào người, rồi uống viên thuốc này đi.”
Đầu tiên, Triển Thất cho Văn Nhân Mạc đeo thứ gần giống như mặt nạ phòng độc, sau đó bản thân cô cũng đeo vào, hai người bọn cô còn ăn vào một viên thuốc, sau đó cô mới lấy bức thư ra khỏi tay áo, thận trọng lấy một ngân châm cắm vào bức thư, bức thư này nếu đúng như loại độc dược cô phỏng đoán thì phải nói Thượng Quan Phi Ưng thật sự quá âm hiểm.
Kết quả rất nhanh đã có, mới vừa bỏ ngân châm vào thì ngân châm biến thành màu đen trong nháy mắt, ngay cả bộ phần không cắm vào cũng biến thành màu đen.
“Đây là loại độc gì?”
Văn Nhân Mạc còn tưởng rằng đây chỉ là độc dược bình thường, thế nhưng không ngờ độc tính lại lớn như vậy.
“Chúng ta đi ra ngoài rồi nói, gian phòng này tuyệt đối không được cho bất luận ai đi vào.”
Triển Thất bỏ bức thư và ngân châm vào một cái hộp kín gió, sau đó ra khỏi phòng mới thở dài một hơi, không ngờ thật sự Thượng Quan Phi Ưng lại âm hiểm đến bực này.
“Đây là loại độc có sự kết hợp giữa Phi Tiên Thảo và Mộc Phấn Thảo, vốn hai chủng loại thảo dược này đều không độc, nhưng chỉ cần kết hợp cả hai với nhau thì liền trở thành độc dược trí mạng. Dược tính mạnh hơn Hạc Đỉnh Hồng rất nhiều lần, nhưng kẻ trúng độc không lập tức tử vong, cũng không nhìn ra bất kì tình huống khác thường nào, hơn nữa, phải mười canh giờ sau thì độc mới bắt đầu bộc phát rồi chết ngay lập tức. Thường thì kẻ trúng độc cũng không biết mình trúng độc khi nào và như thế nào, cũng không biết người nào hạ độc, đây quả nhiên là giết người vô hình.”
“Khốn kiếp, anh ta lại lần nữa dám xuống tay với em.”
“Không, cũng không phải là muốn xuống tay với em, mà là muốn xuống tay với tất cả chúng ta. Loại độc dược này có một đặc điểm là có thể phát tán trong không khí, chỉ cần lúc ấy chúng ta xé nát lá thư này hoặc chỉ cần mở ra xem, như vậy lúc ấy tất cả mọi người ở cửa thành sẽ bị trúng độc. Anh ta biết tính khí Long môn chủ nóng nảy, nhất định sẽ xé nát lá thư này ngay trước mặt, hoặc coi như ông ấy không có xé thư thì sau này chúng ta mở lá thư ra cũng sẽ bị trúng độc.”
“Loại độc dược này phải dùng thuốc giải gì?”
Văn Nhân Mạc chưa bao giờ nghe qua có loại độc này, nhưng nếu loại độc này sử dụng vào việc tấn công thành thì giết người thật quá dễ dàng, cho nên nhất định phải có thuốc giải. Hơn nữa, lúc ấy Thượng Quan Phi Ưng cũng ở đó, làm sao anh ta có thể để bản thân mình bị trúng độc được, nhất định trước đó anh ta đã ăn thuốc giải.
“Thuốc giải loại độc dược này không khó tìm, hơn nữa còn rất bình thường đó là quyết gỗ dầu và xuyên tâm liên là có thể giải độc được.”
“Bây giờ ở trong thành không có hai loại thuốc này, dù Tùng Thành ở gần đây nhưng nếu hiện tại ra roi thúc ngựa trở về lấy dược tới đây cũng không kịp.”
“Có trở về cũng vô ích, hai ngày trước Long Mai có than thở với em, cô ấy cảm thấy không khỏe nên muốn uống thuốc bắc nên phải đi tiệm thuốc mua xuyên tâm liên, kết quả cư nhiên không có bán, nói là mấy ngày trước đã bị mọi người mua hết, không còn cách nào khác, cô ấy đành phải uống thuốc tây. Chắc hẳn bây giờ tất cả kế hoạch đã an bài xong, không chỉ vậy chủ ý này cũng không phải của một mình Phi Ưng trại chủ.”
“Tiệm thuốc bắc không có, nhưng ở một nơi nhất định là có.”
“Đúng, cho nên buổi tối chúng ta phải đi một chuyến, có thể những loại dược đó vẫn còn bị giấu ở đó như dự đoán của chúng ta.”
Trời sụp tối rất nhanh, Triển Thất và Văn Nhân Mạc đổi một bộ quần áo dạ hành bí mật đi tới chỗ ở của Thượng Quan Phi Ưng. Bọn họ mua tất cả hai loại thảo dược này ở Tùng Thành nhất định không thể tiêu hủy toàn bộ được, như vậy nhất định bọn họ sẽ bảo vệ ở nơi an toàn nhất. Xuyên tâm liên là một loại dược liệu rất thường gặp, vì vậy cho nên số lượng rất nhiều, mà mục tiêu lớn thì càng dễ phát hiện.
Hai người dễ dàng leo tường đột nhập vào địa bàn Phi Ưng trại, bây giờ Triển Thất mới phát hiện, thì ra khinh công của Văn Nhân Mạc cũng không phải bình thường, nghĩ đến anh vì báo thù mà khổ luyện các loại công phu liền không nhịn được đau lòng.
Sau khi đột nhập vào, hai người bọn họ nhanh chóng phát hiện một căn phòng bỏ hoang, một phòng chất đầy xuyên tâm liên và quyết gỗ dầu. Có lẽ Thượng Quan Phi Ưng không ngờ rằng sẽ có người trúng loại độc này, cũng không biết sẽ có người biết được giải dược, cho nên cũng không cho người canh phòng cẩn mật, rất nhanh Triển Thất và Văn Nhân Mạc mỗi người lấy một túi dược liệu rồi lặng yên không tiếng động rời đi.
Triển Thất có ý định chế giải dược thành những viên thuốc, như vậy có thể mang theo dễ dàng, hơn nữa loại giải dược này cũng không cần nhiều, cho nên hai người bọn họ cũng không lấy nhiều dược liệu lắm. Cũng vì hai người bọn họ không lấy nhiều dược liệu lắm nên người của Phi Ưng trại cũng sẽ không nhận ra được.
Khi Triển Thất chế thuốc giải xong, cho mỗi người một viên nuốt xuống rồi mới cùng nhau đến Thanh Phong trại. Buổi sáng hôm sau, Triển Thất âm thầm bỏ hai loại dược liệu này thêm vào bên trong điểm tâm, chuyện này chỉ để dự phòng trước nên nếu trực tiếp cho mỗi người ăn sẽ khó tránh khỏi tin tức sẽ bị tiết lộ ra ngoài.
Thanh Phong trại tồn tại rất thần bí, lần trước Triển Thất bị thương phải ở đó dưỡng thương vài ngày nhưng vẫn không biết rõ đại bản doanh của bọn họ ở đâu, cho nên đối với Phong Thanh trại vẫn có chút tò mò. Mà những bang phái khác cũng càng tò mò hơn, bởi vì tâm lý chung đối với cái gì thần bí thì sẽ càng vừa tò mò vừa kinh sợ trong lòng, cho nên dường như mỗi bang phái đều dẫn theo một đám người.
Mười mấy người của Diễm bang bị chìm lẫn trong một đám người đông đúc, nếu một số lượng người nhiều như vậy mà trúng độc thì nhất định cô sẽ không có nhiều thuốc giải để cứu tất cả mọi người.
“Hoan nghênh các vị đến Thanh Phong trại, trại chủ của chúng tôi đợi các vị đã lâu.”
Rốt cuộc Triển Thất đã nhìn thấy trại chủ thần bí kia rồi, anh ta tầm 30 tuổi, dáng vẻ rất nho nhã, nhưng không mất vẻ uy nghiêm, đứng ở một chỗ nhưng tỏa ra khí thế lấn át đông đảo người của các bang phái phía dưới.
“Tần trại chủ mời chúng tôi đến đây tột cùng là vì chuyện gì? Không phải Thanh Phong trại vẫn không để ý tới ngoại giới sao, làm sao đột nhiên phát ra phong thư mời?”
Phía dưới đống lửa lớn, bang chủ bang Lâm Thành vừa thấy Tần Thiên Khải thì trực tiếp hỏi ngay, mặc dù bọn họ chưa gặp qua anh ta, nhưng vẫn biết tên gọi của anh ta là gì, bây giờ nhìn thấy người đứng chính giữa kia thì lập tức biết anh ta chính là vị bang chủ thần bí của Thanh Phong trại.
Mọi người đối với chuyện này cũng rất tò mò, thật ra thì nếu các môn phái khác có phát lời mời cũng sẽ không có mấy người đến tham dự, nhưng nếu là lời mời của Thanh Phong trại thì khác. Mặc dù thế lực Thanh Phong trại không phải là rất lớn, nhưng do sự tồn tại này quá thần bí, hơn nữa chuyện này cũng rất bất thường, cho nên những lão đại của các bang phái khác sẽ không để ý đến thân phận mà chạy tới.
“Thật ra thì phong thư mời không phải do Thanh Phong trại phát ra, mà bản nhân tôi cũng không phát thư mời bất kì vị nào cả.”