“Lão đại, nói cho em nghe một chút chuyện của anh trước đây được không?”
Triển Thất biết Văn Nhân Mạc với Thanh Long bang có liên quan với nhau, nhưng quan hệ cụ thể ra sao thì cô không biết, thoạt nhìn như kẻ thù, còn có vị nhị bang chủ trước kia là ai, có thân phận gì mà lại được Văn Nhân Mạc đối đãi như vậy. Cô biết trước đây anh đã từng bị tổn thương rất lớn, cho nên đối với chuyện gì cũng lạnh nhạt, lần đầu gặp thế lực thần bí kia, giống như làm tất cả chỉ vì báo thù mà chuẩn bị.
“Để anh kể cho em một chuyện xưa, nghe xong em sẽ hiểu. Mười lăm năm trước bang chủ Thanh Long bang không phải là Thát Bạt Dã mà là một người khác, đó là một người rất trượng nghĩ phóng khoáng thích kết giao bẵng hữu, khi đó Thanh Long bang do ông ta lãnh đạo đã rất lớn mạnh trở thành bang phái lớn nhất ở bến Thượng Hải. Ông ấy có bốn anh kết nghĩa, lúc còn trẻ bọn họ chiến đấu cùng nhau, đợi đến lúc Thanh Long bang thu xếp ổn thoả bọn họ quyết định sống cùng nhau. Bốn đứa con của bọn họ cũng là bằng hữu với nhau, năm đó vì để rèn luyện cho bốn đứa nhỏ bọn họ liền ném mấy hãi tử mới gần mười tuổi vào một vùng đất hoang vắng không ai ở không cho phép trở về tổng bang. Cuộc sống bên ngoài tuy cực khổ nhưng rất vui vẻ, bọn chúng cùng nhau luyện tập, cùng nhau chơi đùa cứ như vậy năm năm, nhưng mà mùa hè năm thứ năm kia đã xảy ra một chuyện phá huỷ hết mọi thứ.”
Văn Nhận Mạc vẫn ôm Triển Thất mà kể chuyện xưa, lúc kể đến thời điểm luyện tập bên ngoài giọng vẫn mang theo ý cười, nhưng khi kể đến chuyện phát sinh kia thì giọng nói liền trở nên âm u, cánh tay cũng ôm cô cứ run run. Triển Thất gắt gao ôm lấy người anh muốn truyền hơi ấm cho anh, một lúc sau Văn Nhân Mạc mới bĩnh tĩnh trở lại tiếp tục kể chuyện.
“Trong bốn đứa con có người lớn thứ hai là con của bang chủ, hắn ta không thích cuộc sống hắc đạo này, chỉ một lòng muốn làm bác sĩ, cho nên phần lớn thời gian luyện tập hắn đều ở trong bệnh viện làm thí nghiệm. Còn có một cô gái trưởng thành rất xinh đẹp, cô nàng rất thích dính lấy cậu trai lớn nhất, mà cậu ta cũng rất thích cô ấy. Trong bốn người bọn họ người mạnh nhất là tên lớn tuổi kia thân thủ của anh ấy rất tốt, hơn nữa anh cũng rất thích hợp với nơi hỗn tạp như hắc đạo, bọn họ từng cho rằng anh ấy nhất định sẽ đảm đương chức vụ bang chủ của Thanh Long bang. Nhưng vì sự kiện kia mà anh ấy vĩnh viễn ra đi.”
“Người con trai của bang chủ kia là anh đúng không, còn người nhỏ nhất kia là Thích Thiên, còn người lớn tuổi nhất là người mà anh vẫn cho giữ chức nhị bang chủ trong bang phải không.”
“Đúng vậy, đại ca tên là Phi Long, anh ấy là người mà cả đời này anh tôn trọng nhất. Khi còn bé anh rất ghét luyện tập cũng chán ghét việc trở thành người nối nghiệp của xã hội đen, anh ấy vẫn luôn bên cạnh khuyên bảo anh. Làm người thừa kế, tự nhiên sẽ có rất nhiều người nịnh bợ, cũng có rất nhiều người muốn hãm hại anh, vì thế là anh ấy càng thêm cố gắng luyện tập để bảo hộ anh. Anh từng rất hưởng thụ loại bảo hộ này của anh ấy, anh nghĩ đợi lúc phụ thân giao Thanh Long bang cho anh thì anh sẽ giao lại Thanh Long bang cho Long Phi đại ca mà đi làm bác sĩ. Nhưng tất cả đều bị Thác Bạt Dã phá huỷ.”
“Thời điểm Thích Thiên còn nhỏ, cả ngày chỉ biết chơi đùa, hơn nữa nó rất thích Thác Bạt Tinh Nhi con gái của Thác Bạc Dã, mà Thác Bạt Tinh Nhi lại thích Long Phi và anh. Bởi vì tương lai anh sẽ là người thừa kế nên cô ấy thích thân phận của anh, Long Phi đại ca là người mà phần đông các thiếu nữ đều mơ mộng tới. Lúc ấy cả ba chúng ta đều thích cô ấy, còn cùng nhau ước định mặc kệ sau này cô ấy chọn ai cũng sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến tình cảm anh em giữa chúng ta. Sau này cô ấy vẫn chọn anh, nhưng anh biết, người cô ấy thích thật sự là Long đại ca, thích anh chỉ vì anh là con trai của bang chủ. Biết được chuyện này về sau anh không còn thích cô ấy nữa cả ngày chỉ cắm đầu vào trong phòng thí nghiệm.”
“Cho đến một ngày cô ấy chạy đến tìm anh, cô ấy nói người cô ấy thích thật sự là anh, muốn bù đắp cho anh bằng một bữa tối do cô ấy làm, hẹn anh cùng ra ngoại thành đi dã ngoại. Mặc dù không biết vì sao cô ấy lại đột nhiên làm như vậy, nhưng đối mặt với người con gái mà mình thích lại ân cần như vậy anh liền ngây ngốc cùng cô ta đi ra ngoài. dfienddn lieqiudoon Nếu có thế lựa chọn, anh thật hy vọng thời điểm biết cô ấy thích đại ca sẽ không ôm bất cứ hi vọng gì.”
“Ngày đó hai người chúng ta một mình đi ra ngoài, sau khi đi ra ngoài cô ta liền dẫn anh đến một đỉnh núi, nói là lên núi xem mặt trời lặn. Nhưng vừa đến đỉnh núi liền xuất hiện một đám người áo đen vây quanh hai người, sau đó anh phát hiện những người này gọi cô ta là đại tiểu thư, rồi cùng nhau xông tới giết anh. Thân thủ lúc đó của anh chỉ coi như trung đẳng, cho nên rất nhanh liền không chống cự nỗi, cuối cùng thời điểm anh sắp bị giết thì đại ca tới, công phu của anh ấy so với những người kia giỏi hơn lại ra tay ngoan độc, cho nên rất nhanh liền chiếm được ưu thế, nhưng đối phương không ngừng gia tăng số lượng cuối cùng anh ấy cũng chống đỡ không nổi. Lúc Thác Bạt Tinh Nhi cầm súng nhắm vào anh rồi bóp bò ngay lúc đó đại ca liền đẩy anh ra, sau đó viên đạn kia bắn ngay vị trí trái tim anh ấy không bao giờ tỉnh lại nữa….”
“Lão đại không cần khổ sở, anh ấy bảo vệ được mạng của anh nhất định rất vui vẻ, cho nên anh nhất định phải sống tốt như vậy anh ấy mới yên tâm đi được.”
Hiện tại cảm xúc của Văn Nhân Mạc rất bất ổn, cánh tay ôm Triển Thất càng thêm dùng sức, thời điểm Triển Thất cảm thấy sắp bị chết ngạt Văn Nhân Mạc mới buông lỏng tiếp tục kể chuyện.
“Đại ca đã chết, Thác Bạt Tinh Nhi thấy chính tay mình giết Long Phi như phát điên ôm chầm lấy thi thể của anh ấy khóc rống. Còn anh thì bị bọn họ bắt giữ, sau đó mỗi ngày đều đánh đập anh lấy mạng anh ra uy hiếp phụ thân anh nhượng lại chức bang chủ, Thích Thiên cũng bị bắt ra làm uy hiếp với phụ thân cậu ấy. Cuối cùng hai người bọn anh mỗi ngày đều bị ép ăn rất nhiều độc dược lúc nào cũng bị vây trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, khi hai chúng ta hoàn toàn tỉnh táo thì đã được người cứu ra.”
“Người này trên giang hồ là một tay súng rất nổi danh, nhưng đã sống ẩn cư, ông ấy cũng là bằng hữu của phụ thân. Lúc đó ông ấy chăm sóc thương tổn của bọn anh mất một năm, sau khi thương thế tốt lên anh muốn đi bái tế mộ đại ca, anh với Thích Thiên trở về chỗ cũ trộm vài món đồ của anh ấy về làm kỷ niệm. Cũng nhờ vậy, bọn anh ra ngoài liền nghe được một tin tức, đó là Thanh Long bang bây giờ đã do Thác Bạt Dã làm chủ, mà bang chủ cùng các huynh đệ khác đều bị giết sạch, cả nhà một người cũng không tha.”
Triển Thất cảm giác được thời điểm Văn Nhân Mạc nhớ tới đoạn thời gian đó thống khổ cùng bất lực cỡ nào, cô chỉ có thể nhẹ giọng an ủi mà không làm được gì. Hôm nay ruốt cuộc cô cũng biết tại sao anh lạnh lùng cùng chán ghét phụ nữ như vậy, còn có Thích Thiên chắc cũng như vậy, chỉ là Thích Thiên dùng bộ mặt khác biễu diễn bên ngoài, anh ấy cũng chỉ muốn sưởi ấm một chút trái tim Văn Nhân Mạc mà thôi.
“Lúc anh và Thích Thiên biết được tin đó thế giới xung quanh như hoàn toàn sụp đổ, trong lòng bọn anh chỉ còn lại hận thù. Nhưng bọn anh biết, nếu lúc này quay về báo thù chỉ có thể bị người ta giết chết mà cái gì cũng không làm được, cho nên bọn anh trở lại nơi ở của người kia bái ông ấy làm thầy. Bọn anh chỉ dùng thời gian một năm đã học xong kĩ năng xạ thủ của ông ấy, tiếp theo ông ấy tìm người huấn luyện bọn anh. Bọn anh mặc kệ bên ngoài không tìm hiểu bất cứ tin tức nào chờ đợi năm năm.”
“Khi bọn anh học xong tất cả mới ra ngoài đổi mới tên tuổi, thay đổi thân phận. Chuyện đầu tiên bọn anh làm là đến bến Thượng Hải tìm hiểu tình hình lúc đó. dfienddn lieqiudoonKhi phụ thân và thuộc hạ cũ đều bị giết hoặc đều tạo phản, sau này vất vả lắm mới tìm được một người, hắn nói cho anh biết được chân tướng, đêm đó Thác Bạt Dã tụ tập bọn hắn lại cùng nhau uống rượu rồi hạ độc bọn họ, sau đó tuyên bố ra ngoài là phụ thân trúng độc mà chết giao vị trí bang chủ lại cho lão ta. Mọi người ai mà không biết lão ta muốn đoạt vị, nhưng lão trù tính đã lâu, phụ thân không kịp phòng bị, gần như trong khoảng khắc phá tan các thế lực của phụ thân, những người phản kháng đều bị xử tử, rất nhiều người vì sự an toàn của người nhà mà nghe theo phân phó của lão ta.”
“Người kia cũng vì bảo vệ người nhà cho nên mới bất đắc dĩ quy thuận Thác Bạt Dã, hắn không ngờ anh và Thích Thiên vẫn còn sống. Trong năm năm này hắn cùng các thuộc hạ cũ luôn tìm kiếm hai người bọn anh, vốn định bỏ cuộc, không ngờ chúng ta lại xuất hiện. Từ đó về sau hắn âm thầm liên lạc với các thuộc hạ đáng tin cậy gầy dựng thế lực ở bến Thượng Hải cho anh, mà anh với Thích Thiên bởi vì kho súng ống đạn dược mà ở lại quan ngoại, một bên bán súng ống đạn dược một bên ầm thầm bồi dưỡng thế lực cho anh. dfienddn lieqiudoon Bởi vì bọn anh đắc tội Hắc Phong trại bị người ta đuổi giết, sau khi mãnh mẽ đoạt trại thành lập Diễm bang che dấu tai mắt người khác.”
“Thật ra lúc anh xuất hiện Thanh Long bang cũng phái người điều tra anh, dù sao cái tên Văn Nhân Mạc quá mức xa lạ, bất quá bọn họ chỉ tra được anh là con trai tộc trưởng của một tiểu bộ tộc xa xôi nào đó, từ nhỏ tới lớn đều ở đó, nên mới không nghi ngờ. Hơn nữa trước đây bọn hắn tra tấn anh với Thích Thiên đều nghĩ bọn anh đã chết, bây giờ ngoại hình cũng thay đổi rất nhiều nên không ai nhận ra, còn âm thầm lôi kéo bọn anh.”
Văn Nhân Mạc đại khái kể từng sự tình của anh kể cho cô nghe một lần, anh muốn cô hiểu anh hơn, hơn nữa anh cũng muốn để cho cô một cơ hội lựa chọn. Trên người anh còn đè nặng mối hận thù sâu sắc nếu cô không muốn cùng anh gánh vác trách nhiệm này anh nguyện ý để cô rời đi, đợi một ngày anh làm xong hết thảy mọi chuyện, hoặc lúc anh có đủ thực lực sẽ đưa cô trở về.
“Lão đại, từ nay trở về sau em sẽ luôn bên cạnh anh, cùng anh sánh vai chiến đấu.”
Văn Nhân Mạc biết Triển Thất nhất định sẽ không rời xa anh, nhưng nghe được lời cô nói quả thật rất cảm động, gắt gao ôm lấy cô, tham lam hít đầy hương vị trên người cô.
“Biết không, khi còn bé anh nặng gần 90 kí, không khác gì một người béo phì, hơn nữa vóc dáng rất thấp bé, hiện tại cùng ngày xưa khác nhau quá lớn, cho nên Thanh Long bang mới không hoài nghi, nếu bây giờ anh vẫn béo như vậy em còn muốn anh không.”
“Nếu bây giờ anh vẫn là một tên béo mập em nhất định đá bay anh, cho nên ăn ít một chút nếu sau này biến thành một tên béo anh nhất định bị ném xa…”
Văn Nhân Mạc cũng vì bị Triển Thất trêu ghẹo mà vơi đi phiền não, lần đầu tiên nhớ lại lại đoạn thời gian đó mà không phát tác. Nhiệm vụ hàng đầu bây giờ là tiếp nhận lời mời của Thanh Phong trại, sau đó thống nhất quan ngoại.