"Nhị bang chủ, ngài đã trở lại, ăn cơm chưa, hay để tôi dẫn ngài đi ăn trước?"
Lúc Triển Thất trở lại Diễm Bang, Trương Khuê đang chờ ở cửa, nhìn sắc mặt hắn quái dị, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, Triển Thất cũng biết là có vấn đề.
"Cơm thì không cần, kêu Đại Ngưu và mấy người phụ trách bên này đến đây trước đi, tôi có việc muốn hỏi."
Cô nói xong câu đó liền tới hậu đường chờ mọi người đến, nhưng chờ hơn mười lăm phút vẫn chưa thấy ai xuất hiện. Mồ hôi lạnh trên đầu Trương Khuê chảy xuống, không ngừng cho người đi thúc giục. Triển Thất cười lạnh trong lòng, dám dùng mấy mánh khóe đó, cũng quá xem thường cô rồi.
"Bọn họ đang ở đâu?"
"Bẩm nhị bang chủ, bọn họ, bọn họ ở..."
"Nói!"
"Bọn họ đang ăn cơm ở hậu đường."
"Dẫn tôi đi."
Sau khi Triển Thất ăn mấy miếng điểm tâm, uống xong một bình trà thì hỏi thăm Trương Khuê nơi bọn họ đang ở, sau đó kêu Trương Khuê dẫn cô qua đó.
Cô biết Đại Ngưu vì Văn Nhân Mạc nên luôn có thành kiến với mình, vừa tới Mạc Thành đã cố ý để mình phải tự đến gặp mấy anh em ở Mạc Thành, chắc chắn là vì muốn lập uy với mình.
Thân phận bây giờ của cô là nhị bang chủ Diễm Bang, bang chủ gọi mà người dưới không ai đáp lại, vậy có nghĩa là không để cô vào trong mắt, không xem cô là bang chủ. Xem ra, Đại Ngưu muốn cô mất mặt trước mặt mọi người, để mọi người xem trò cười của cô.
"A, đây không phải là nhị bang chủ đại nhân sao? Sao lại làm phiền ngài phải tự mình tới đây thế, cả ngày hôm nay chúng tôi đã phải thảo luận chuyện Phi Ưng trại, không được ra ngoài tiêu dao sung sướng như nhị bang chủ, cho nên đến giờ chúng tôi mới có thời gian ăn cơm."
Lúc Triển Thất theo Trương Khuê tới hậu đường thì mười mấy người đang ngồi ăn trên bàn, hơn nữa còn đang uống rượu. Đại Ngưu kinh ngạc nhìn Triển Thất, ngồi ở bàn cơm khiêu khích cô nói, mà phần lớn người khác cũng giống hắn, không thèm để cô vào mắt. Chỉ có mấy người theo cô tới đây thấy cô tới thì lập tức đứng lên, sợ hãi nhìn cô.
Mấy người ở cứ điểm của Diễm Bang ở Mạc Thành cảm thấy Triển Thất đã đích thân tới trước, nhất định là muốn nhận thua, cho nên vẫn tiếp tục ăn ăn uống uống như cũ.
Sau khi Triển Thất đến Diễm Bang, mặc dù đã dọn dẹp cả Diễm Bang nhưng với những đệ tử Diễm Bang bên ngoài thì chỉ là một lính nhảy dù. Cộng thêm tuổi cô cũng nhỏ, nên tất cả mọi người đều hùa theo Đại Ngưu mà làm cô khó chịu.
Rầm!
Binh!
"Lúc đi Bang chủ đã có nói với các người, tôi chính là Nhị bang chủ của Diễm Bang, lời của tôi tương đương với lời của anh ấy, hôm nay các người lại dám xem lời của tôi như gió thoảng bên tai, đó chính là coi thường Bang chủ, coi rẻ bang quy, hôm nay, tôi sẽ nói cho các người biết làm trái bang quy thì sẽ có kết quả gì."
Đầu tiên Triển Thất một cước đá ngã bàn ăn của bọn họ, tiếp theo lại một quyền đánh ngã Đại Ngưu. Một quyền này đánh thẳng vào mặt Đại Ngưu, lúc hắn lảo đảo đứng dây thì khóe miệng tràn ra tia máu, nửa bên mặt cũng sưng phù lên, đủ để thấy một quyền này của Triển Thất mạnh đến mức nào.
Chuyện là do hắn bày ra, cho nên người bị đánh đầu tiên phải là hắn. Mọi người không ngờ Triển Thất lại trực tiếp đánh Đại Ngưu, nhìn vóc người nhỏ nhắn của cô lại có thể một quyền đánh ngã Đại Ngưu, trong lòng bắt đầu thấy sợ, vẻ khinh thường lúc trước cũng không còn. Họ thầm hối hận, cô có thể được bang chủ coi trọng mà cất nhắc lên vị trí này, vậy nhất định là có thực lực, bọn họ ngàn vạn lần không nên tin lời của Đại Ngưu, giờ chỉ cầu mong cô đừng thi hành bang quy.
"Người đâu, những người tới muộn này, toàn bộ lôi ra đánh 20 bang côn."
Sau khi Triển Thất nói xong, mọi người ngây ngẩn cả người, thấy Đại Ngưu tự mình đi trước mới phản ứng lại, không cần người lôi kéo, toàn bộ tự động ra ngoài nhận phạt. 20 bang côn mặc dù rất nặng, nhưng so với bang quy thì đã là rất nhẹ, nên đều thầm cảm ơn rồi tự động ra ngoài chịu phạt. Thật ra thì, có lúc bọn họ cũng rất bỉ ổi.
Sau khi Đại Ngưu bị Triển Thất đánh một quyền thì mới nghĩ thông suốt, bây giờ cô là Nhị bang chủ, hắn làm thế với cô chính là đang gây hấn với Văn Nhân Mạc. Hắn có thể không phục Triển Thất, khiêu khích cô, nhưng nhất quyết không được làm chuyện tổn hại đến mặt mũi của Văn Nhân Mạc, cho nên khi biết chuyện này có ảnh hưởng đến Văn Nhân Mạc thì lập tức tự động đi nhận phạt. Cũng chính vì điểm này, cho nên Triển Thất mới cho phép hắn khiêu khích mình nhiều lần như thế.
Triển Thất không để ý bọn họ, cô biết cho dù cô không nhìn, những người đó cũng sẽ thành thật đi nhận 20 bang côn. Cô tin, sau hôm nay, lúc gặp cô những người đó sẽ đàng hoàng hơn nhiều.
Xử lý xong chuyện bên này, cô phải đi gặp thế lực ngầm ở Văn Nhân Mạc ở đây, lúc đó mới có thể có được tin tức chính xác.
Bây giờ trời đã tối, một mình cô rời khỏi cứ điểm của Diễm Bang, đi đến Lưu Tiên Các, vừa vào cửa đã được người dẫn vào trong mật thất.
"Thuộc hạ tham kiến thống lĩnh."
Triển Thất vừa ngồi xuống, trưởng quầy của Lưu Tiên Các và hai hán tử khác cũng vào theo, đồng loạt cúi người hành lễ với Triển Thất.
Lưu Tiên Các chính là thế lực ngầm của Văn Nhân Mạc ở Mạc Thành, người của Diễm Bang cũng không biết. Bọn họ thấy Triển Thất đi đến chỗ này còn tưởng rằng cô tức giận nên mới bỏ ra ngoài ở, cho nên đã tự động trở về.
"Đứng lên đi, nói cho tôi nghe chuyện về Long Hổ Môn."
"Thưa thống lĩnh, Phi Ưng trại, Chu Tước Môn và Long Hổ Môn đều đang cho người tìm kiếm Tây Môn Vũ trong thành, nhưng vẫn chưa có tin tức gì. Người của chúng ta thám thính được sở dĩ Long Môn chủ làm mất ngọc bội là do đi tắm ôn tuyền nên mới không mang ngọc bội theo bên người, chúng tôi dựa theo tin này để tìm kiếm đầu mối, tra được có thể Tây Môn Vũ đang ở trong miếu tự trên núi Phi Ưng của Mạc Thành."
Triển Thất không ngờ họ lại có tin tức nhanh như vậy, nghe ý của bọn họ, chắc cũng vừa biết mối liên quan giữa chuyện Long Môn chủ mất ngọc bội và chuyện ông tắm ôn tuyền, xem ra bọn họ cũng có cài người trong Long Hổ Môn.
Ngay từ lúc Triển Thất bước vào Lưu Tiên Các ăn cơm bọn họ đã nhận ra cô, sau đó lặng lẽ để lại một tờ giấy cho Triển Thất, hẹn buổi tối gặp mặt, Triển Thất vừa đến, họ liền bẩm báo toàn bộ những đầu mối điều tra được.
Triển Thất thầm nghĩ, những người này gọi cô là thống lĩnh, có lẽ nguyên nhân là từ chiếc nhẫn Văn Nhân Mạc được cho cô. Không ngờ Văn Nhân Mạc lại đưa cho cô một thứ quý giá đến vậy, thật ra thì, cô không biết chiếc nhẫn này còn quý giá hơn cả những gì cô tưởng tượng.
Sau khi nghe được tin tức của Tây Môn Vũ, cô cũng không muốn trở về cứ điểm của Diễm Bang mà trực tiếp ngủ lại Lưu Tiên Các. Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn điểm tâm xong, tên Lục Hiên mặt đen kia liền tìm tới, theo sau còn có Diêm Xuyên và Long Mai.
Thì ra là sau khi Lục Hiên biết Triển Thất muốn giúp Long Môn chủ tìm ngọc bội liền trở lại nhà anh ta ở Mạc Thành, tìm người điều tra chuyện này cả đêm, sáng sớm liền chạy tới nói cho Triển Thất, vốn muốn cùng Triển Thất điều tra chuyện này, nhưng lại gặp được Long Mai và Diêm Xuyên, cuối cùng cả bọn quyết định không đi chung với người của Long Hổ Môn mà đơn độc đến núi Phi Ưng để điều tra.
Vì để che dấu tai mắt, tránh bứt dây động rừng, bốn người cải trang một chút, Triển Thất và Long Mai đóng giả thành một đôi tình nhân lên miếu tự dâng hương. Lục Hiên và Diêm Xuyên thì làm thủ hạ của bọn họ, Lục Hiên tức giận, nhưng đây là quyết định của Triển Thất, anh ta có tức giận cũng không có cách nào.
"Tiểu nương tử, chúng ta lại gặp mặt, anh đây còn tưởng em đã chết rồi."
Bốn người vừa đến được chân núi Phi Ưng đã truyền tới một giọng nói mang ý cợt nhã, Triển Thất nhìn về phía đó, người nói không phải ai khác mà chính là tên lưu manh hôm qua đùa giỡn Long Mai, xem ra hắn vẫn còn chưa biết thân phận thật của Long Mai.