"Cái gì? Sao bọn họ lại tới, không phải còn bảy ngày nữa mới tới ngày giao hẹn sao?"
Long Môn chủ vừa mới vui vẻ vì tìm được đầu mối, nghe được tin này thì giống như bị dội nguyên chậu nước lạnh vào đầu, lo lắng đi ra ngoài.
"Tiểu Sơn, có chuyện gì thế, không phải cha và Chu Tước Môn đã không còn quan hệ gì với nhau rồi sao? Sao bọn họ còn đến tìm cha vậy?"
"Tiểu thư, cô đừng ra ngoài, nếu không để đám tặc kia biết tiểu thư trở lại, lại, aizz..."
Triển Thất không hiểu nhìn bọn họ, theo cô biết, Long Hổ Môn đi ra từ Chu Tước Môn, hiện giờ họ đã sớm không còn quan hệ gì mới đúng, sao giờ lại thấy có vẻ như Long Hổ Môn rất sợ Chu Tước Môn.
"Triển Thất, cầu xin anh ra ngoài xem giúp."
Trong lúc Triển Thất còn đang nghi ngờ, Long Mai cầu xin nhìn Triển Thất. Triển Thất cũng muốn xem coi đến tột cùng là có chuyện gì, liền đi theo Tiểu Sơn ra ngoài.
Triển Thất không sợ trong Chu Tước Môn có người nhận ra cô, bời vì Triển Thất trước kia là một người nhát gan hèn yếu, bình thường không dám ra ngoài. Cũng chỉ có những lúc hội họp Lão Môn chủ mới dẫn cô theo, nhưng cô luôn chỉ núp ở một góc. Ngay cả những anh em của Chu Tước Môn ở bến Thượng Hải cũng có rất ít người biết mặt cô, huống chi hiện tại cô lại đang dịch dung thành một đứa con trai.
"Long Môn chủ, kỳ hạn giao nộp ngọc bội đã sắp tới, nếu đến lúc đó không có ngọc bội, con gái bảo bối này của ông, chắc sẽ phải hương tiêu ngọc vẫn rồi."
"Không phải kỳ hạn vẫn còn chưa tới sao, đến ngày đó lão phu nhất định sẽ giao ngọc bội, hiện giờ Long Hổ Môn không hoan nghênh các người, xin mau rời khỏi."
"Tôi thấy là ông không muốn giao nộp thì có, chẳng lẽ còn muốn giữ lại ngọc bội cho người kia, tôi nói cho ông biết, hiện giờ môn chủ của Chu Tước Môn là Lâm Phong, đứa con gái ngu ngốc vô dụng đó đã đi theo Lão Môn chủ rồi."
"Chó Điên, mày, khụ...'
Lúc Triển Thất đi ra, liền nghe được mấy câu đó, trong lòng âm thầm nghi ngờ: "Chẳng lẽ Long Môn chủ là người của cha nuôi, ngọc bội này là giữ lại cho mình."
"Long Môn chủ, ngài có khỏe không?"
Triển Thất nhìn Long Môn chủ đang che ngực, quan tâm hỏi. Cô nhìn ra được, trải qua chuyện vừa rồi, bệnh cũ của ông có lẽ lại tái phát. Kiếp trước Triển Thất có nghiên cứu nhiều về y học, cho nên, nhìn một cái đã có thể đoán được bệnh của Long Môn chủ, tuy nhiên, dù có phát hiện nhưng không có đủ thiết bị tân tiến và thuốc men thì cũng không thể chữa khỏi cho ông được.
"Không sao, chỉ là bệnh cũ tái phát mà thôi."
"Lão già, đừng tưởng cứ giả bộ sắp chết là có thể vọng tưởng Môn chủ chúng ta sẽ bỏ qua cho ông. Ông nói ngọc bội Chu Tước bị Tây Môn Vũ lấy đi đúng không, nhưng sao lâu như thế rồi mà vẫn chưa có chút tin tức nào, nếu Lâm Môn chủ biết ông ở đây lừa gạt ngài ấy, ngay cả Long Hổ Môn của ông cũng phải chôn cùng."
Người của Chu Tước Môn gần như đã lật cả Mạc Thành lên, nhưng vẫn không có tin tức gì của ngọc bội Chu Tước, cho nên vẫn hoài nghi đây là kế sách trì hoãn của Long Môn chủ.
"Ha, Môn chủ của Chu Tước Môn chỉ vì một miếng ngọc bội mà muốn diệt môn cả nhà thủ hạ cũ đã bán mạng cho hắn mấy đời, vị môn chủ này cũng uy phong thật đấy. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, không biết còn có bao nhiêu người sẽ nguyện ý đi theo vị môn chủ chó má vong ân phụ nghĩa đó."
Long Môn chủ bị tức nói không ra lời, Triển Thất liền ra mặt nói giúp, hơn nữa rất có thể Long Hổ Môn là người cha nuôi để lại cho cô, cộng thêm Long Môn chủ là người không tệ, cô rất thích, cho nên, chuyện này cô phải quản.
"Mày từ đâu tới, không có mắt, dám nhục mạ Môn chủ của bọn tao, muốn chết sao?"
"A!"
Ngay khi tên được gọi là Chó Điên kia cầm đao lao về phía Triển Thất, Triển Thất trở tay chém đứt tay cầm đao của hắn. Đau đớn kịch liệt khiến hắn kêu thé lên, ôm lấy cánh tay bị đứt không ngừng lăn lộn trên đất.
Nghe được tiếng gào thét của Chó Điên, người của Chu Tước Môn mới kịp phản ứng, lập tức băng bó lại cho hắn.
"Triển huynh đệ, Tiểu Thất Thất."
Trong sân xảy ra động tĩnh lớn như thế, Diêm Xuyên và Lục Hiên cũng chạy tới, sau khi xác định Triển Thất không có việc gì mới yên lặng nhìn đám người của Chu Tước Môn.
"Long Môn chủ, ông dám làm phản à, dám làm thế với anh Chó Điên, lập tức xử tử thằng đó, nếu không hậu quả ông cũng biết rồi đó."
Người của Chu Tước Môn sau khi cầm máu cho Chó Điên xong liền lên tiếng uy hiếp Long Môn chủ. Họ dám nói như thế bởi vì điểm yếu của Long Môn chủ đã nằm trong tay bọn họ, đoán chừng Triển Thất là người của Long Hổ Môn, Long Môn chủ nhất định sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
"Triển huynh đệ đây không phải là người của Long Hổ môn tôi, lão phu không có quyền xử trí cậu ấy, mà cho dù cậu ấy có là người của Long Hổ môn, lão phu cũng sẽ không làm. Chuyện này đều là vì Long Hổ Môn của tôi, các người muốn làm gì thì cứ tính với tôi, mạng của cậu ấy do tôi bảo vệ, nếu cậu ấy có chuyện gì, lão phu chắc chắn sẽ liều mạng với mấy người."
Long Môn chủ nghe Chu Tước Môn uy hiếp cũng không hề dao động, nghỉ ngơi trong chốc lát khiến ông nói chuyện lưu loát hơn, kéo Triển Thất ra phía sau, phản bác.
Nhưng mà, bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của Triển Thất, Triển Thất cũng không chịu núp sau lưng Long Môn chủ mà nhanh chóng chạy đến trước mặt cái kẻ đang nói chuyện, không nói hai lời đã chém đứt tay hắn.
"Người chém đứt tay hắn là tôi, muốn gì thì cứ tính với tôi, không liên quan đến Long Hổ Môn, hiện giờ tôi cho các người một cơ hội, lập tức biến đi, còn nữa, nếu để tôi biết các người còn dám can đảm chạy tới gây sự với Long Hổ Môn, thì đừng nghĩ sẽ có cơ hội rời khỏi Mạc Thành."
Triển Thất không ngờ là Long Môn chủ sẽ bảo vệ mình như thế, nguyện ý vì một mình cô mà trở mặt với Chu Tước Môn, chỉ dựa vào phần tâm ý này của ông, chuyện này cô nhất định phải nhúng tay vào. Nhưng những người còn dư lại này cô vẫn chưa thể động vào, hiện giờ điểm yếu của Long Hổ Môn vẫn còn ở trong tay bọn họ, nói cách khác, cô không thể để Long Hổ Môn vì cô mà bị diệt môn.
"Hừ, lần này bỏ qua cho mày, Long Môn chủ, đừng quên lời hẹn năm ngày sau, nếu đến lúc đó các người vẫn chưa giao ra được ngọc bội, hậu quả không phải một mình ông là có thể gánh nổi đâu."
Người của Chu Tước Môn không dám làm gì Triển Thất, đỡ hai người bị chặt tay rời khỏi Long Hổ Môn, chỉ sợ Triển Thất sẽ đuổi theo, chặt đứt tay bọn họ.
Bọn họ rời đi rồi, đám người Triển Thất cũng đi khỏi.
"Triển huynh đệ muốn giúp Long Môn chủ tìm ngọc bội sao?"
Sau khi ra ngoài, Diêm Xuyên hỏi.
"Đúng, bất kể thế nào, khối ngọc bội này tôi cũng phải lấy được."
Hiện giờ cách duy nhất để bảo vệ Long Hổ Môn chính là tìm được miếng ngọc bội này, cho nên, bất kể thế nào, cô cũng phải lấy được ngọc bội.
"Vậy ngày mai chúng ta cùng tới Long Hổ Môn đi, hôm nay tôi còn có việc, xin đi trước."
Diêm Xuyên thấy Triển Thất đồng ý, chân mày hơi cau lại, sau đó cũng rời đi.
Lục HIên liếc mắt nhìn Triển Thất, ngoài dự đoán là anh ta không đi theo cô mà cũng tự mình rời đi.
Triển Thất không có tâm tình để hỏi nhiều, tới Long Hổ Môn một chuyến, hiện giờ cô có thêm quá nhiều nghi vấn, việc phải làm lúc này là trở lại cứ điểm của Diễm bang, xem bên đó có tin tức gì hay không. Hơn nữa, cô biết, sau khi cô trở về Diễm bang, vẫn còn phiền toái đang chờ cô ở đó.